← Quay lại trang sách

Chương 518 Thần Quân truyền lại bí thuật

Nguyên Phong Sơn.

Đại điện trên đỉnh núi.

Ở khoảng đất trống trước điện đã có chư vị trưởng lão cùng đệ tử ở đây.

Người đứng đầu tiên chính là Vân Tiết, người này là một trong năm vị Bán Tiên trong tông môn chưa tới trăm tuổi.

Hắn từng ở cấp độ Bán Tiên thử khảo nghiệm ba ngàn sáu trăm bậc này, nhưng chưa từng xông qua.

Mà một người tu hành từ bên ngoài lại có thể vượt qua ba ngàn sáu trăm bậc này, đoạt được cơ duyên của bản môn.

Trong lòng của hắn khó tránh khỏi không phục.

Nhưng hắn phát ra lời khiêu chiến, đám người lại không đi tranh cơ hội này cùng hắn.

Bởi vì lúc trước Bành Phàm bị Tô Đình đánh bại lại đồng xuất một mạch với hắn.

"Lớn mật!"

Bên trong truyền đến tiếng quát của chưởng giáo, trầm giọng nói: "Tô trưởng lão chính là trưởng lão hàng chữ Cổ của bản môn, đám đệ tử hậu bối các ngươi liên tiếp bất kính với trưởng lão, phải bị tội gì?"

Vẻ mặt Vân Tiết không thay đổi, khom người nói ra: "Chưởng giáo thứ tội, đệ tử nghĩ là Tô trưởng lão đã là trưởng lão cao quý, hơn nữa còn là ngoại môn trưởng lão hàng chữ Cổ, chỉ điểm cho một số hậu bối đệ tử cũng là chuyện hợp tình hợp lý."

❖ ❖ ❖

Bên trong đại điện, vẻ mặt chưởng giáo lạnh lùng, vô cùng không thích.

Tín Thiên Ông nhìn về phía Tô Đình, khẽ ra hiệu.

Rất nhiều chuyện, chưởng giáo không thể nói rõ.

Nhưng trong lòng Tô Đình có thể hiểu rõ.

Đây không phải chuyện của chưởng giáo, mà là chuyện của chính mình.

Lần này dù chưởng giáo cưỡng ép đè xuống, không cho đệ tử trong môn khiêu chiến Tô Đình, nhưng đối với Tô Đình mà nói, chưa chắc đã là chuyện tốt.

Muốn đứng vững gót chân ở Nguyên Phong Sơn, như vậy cần phải thể hiện ra bản lĩnh đủ cường đại, bất kỳ sóng gió gì đều không đủ để lật đổ hắn.

"Chưởng giáo xin chớ tức giận."

Tô Đình chắp hai tay sau lưng, chậm rãi nói ra: "Đã là môn hạ đệ tử, hữu tâm đối với Tô trưởng lão ta như thế, muốn để ta làm danh sư một lần, như vậy lần này, cứ để ta chỉ điểm cho đám hậu bối đệ tử này một phen a... Giống lời nói lúc trước, có chiến tất ứng."

Tín Thiên Ông dừng một chút, nói ra: "Vân Tiết chính là cấp độ Bán Tiên, nhưng bản môn cũng có pháp bảo tương tự như Tiên Tần Sơn Hải giới, có thể phong cấm pháp lực Bán Tiên, hạ xuống cùng một cấp bậc với ngươi."

Tô Đình cười đắc ý, nói: "Như thế rất tốt."

Kỳ thật Tô Đình được ngũ đại tiên thuật, lại chịu đựng thềm đá áp bách một phen, càng thêm cô đọng, bản lĩnh mơ hồ đã cao hơn một bậc.

Khi hắn ở tầng sáu, dựa vào các loại bản lĩnh đã có thể khiến Đại Chân Nhân tầng tám bình thường phải kiêng dè.

Mà bây giờ đạo hạnh của hắn đạt tới tầng bảy, theo đạo lý thì vẫn có thể tự vệ duới tay Bán Tiên, nhưng cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi... Dù sao hạng người Bán Tiên, đã thành hư ảo đạo quả, sở học cũng không nông cạn, tu hành đến nước này, ngộ tính thiên tư đều không thể bắt bẻ.

Huống chi người khiêu chiến là Bán Tiên của Nguyên Phong Sơn, so với tán tu bình thường truyền thừa không đủ thì không giống.

Trường hợp này cũng không thích hợp vận dụng Trảm Tiên Phi Đao, Tô Đình suy tư một chút, rốt cục vẫn không có mạo hiểm, ổn định vẫn thỏa đáng.

❖ ❖ ❖

Đám người trước điện đều đang chờ đợi.

Nhưng đúng vào lúc này, chỉ thấy thiếu niên kia từ bên trong đại điện đi ra, đứng trên bậc thang, chắp hai tay sau lưng, nhìn xuống dưới, nói: "Ngươi chính là Vân Tiết?"

Đám người đều đứng trước điện, nhưng Vân Tiết xin chiến, cho nên vị trí gần phía trước, Tô Đình vừa đi ra đã nhìn thấy.

"Chính là đệ tử."

Vân Tiết thi lễ, nói: "Tô trưởng lão kỳ tài ngút trời, lại thông qua được khảo nghiệm của bản môn, đệ tử từng dừng bước không tiến trên thềm đá, đến nay trong lòng vẫn không thoải mái... Hôm nay còn xin Tô trưởng lão chỉ điểm, xem trưởng lão xuất sắc cỡ nào mới có thể vượt qua ba ngàn sáu trăm bậc thang kia?"

Lời nói của hắn có vẻ âm dương quái khí, dường như có ý riêng, giấu giếm thâm ý.

Câu nói này nói trắng ra chính là muốn xem Tô Đình có chỗ dựa gì, có tư cách gì, có thể vượt qua ba ngàn sáu trăm bậc thang.

"Tốt tốt tốt."

Tô Đình nói ra: "Dù sao cũng là Nguyên Phong Sơn, Tô mỗ phòng ngừa có chút bản lĩnh, uy năng quá lớn, bây giờ tự phong đạo hạnh, rơi xuống cảnh giới tầng bảy... Ngươi cũng tới đi."

Nghe lời này, vẻ mặt Tín Thiên Ông có chút cổ quái nhìn hắn một cái, người không biết còn tưởng rằng Tô Đình cũng là cao nhân cấp độ Bán Tiên.

Nhưng dù sao một già một trẻ này xem như cùng một bọn, Tín Thiên Ông cũng không vạch trần lời này.

Chỉ thấy vị lão giả này lấy ra một vật, nhìn về phía Vân Tiết, nói: "Vì lý do công bằng, đều dừng ở tầng bảy, không lấy cảnh giới tướng ép, như thế nào?"

Vân Tiết nhìn Tô Đình một chút, như có vẻ trào phúng, nói: "Lúc trước Tô trưởng lão đánh bại Bành Phàm, không chỉ dùng cảnh giới tướng ép, còn có hiềm nghi đánh lén, nhưng xưa nay Vân Tiết sẽ không chiếm tiện nghi của người, mời trưởng lão phong cấm tu vi của đệ tử đến cảnh giới tầng bảy."

Tín Thiên Ông chỉ tay một cái, trên tiên bảo kia lóe ra một đạo quang hoa, rơi vào trên thân Vân Tiết.

Chỉ thấy khí tức vị Bán Tiên không ngừng rơi xuống, cuối cùng hạ xuống cấp độ tầng bảy.

Tô Đình nhìn tu vi của hắn rớt xuống tầng bảy thì khẽ thở ra, trên mặt hiện lên vẻ tự tin, đi lên phía trước, chắp hai tay sau lưng, nói: "Ngươi nói bản thần quân có hiềm nghi đánh lén?"

Vân Tiết cười lạnh nói: "Lẽ nào không phải sao?"

Tất cả trưởng lão đệ tử nhìn về phía Tô Đình bằng ánh mắt có một chút cổ quái.

Người tu hành luôn chú trong quang minh chính đại.

Nếu nói lấy cảnh giới tướng ép, vẫn là bản lĩnh mình tu hành, nhưng trong khi đấu pháp lại đánh lén thì sẽ khiến người ta khinh thường.

Tô Đình lại chắp hai tay sau lưng, nói: "Bản thần quân đánh lén như thế nào?"

Vân Tiết chậm rãi nói ra: "Tô trưởng lão để Bành Phàm động thủ trước, cho nên hắn mà không phòng bị, rút kiếm ra khỏi vỏ trước, nhưng kiếm chưa ra khỏi vỏ, ngươi đã thi triển thần thông, đánh rớt hắn, ra tay nhân lúc người ta không để ý, không phải đánh lén thì là cái gì?"

Tô Đình nghe vậy, cười ha ha một tiếng, nói: "Bản thần quân để hắn xuất thủ trước, hắn đúng là đã ra tay rút kiếm, cũng bắt đầu rút kiếm, đây không phải để hắn ra tay trước sao?"

Vân Tiết nghe vậy, ngữ khí trì trệ, đang muốn mắng một tiếng cưỡng từ đoạt lý.

Nhưng Tô Đình lại đi lên phía trước đến, nói ra: "Đầu tiên, Tô Thần Quân nói là để cho hắn xuất thủ trước, ta đã thực hiện lời hứa, không nuốt lời... Tiếp theo, hắn hoàn toàn không phòng bị, rút kiếm trước rồi súc thế phát kiếm, là quá ngây thơ, mà Tô mỗ nhân cũng không xuất thủ, chỉ liếc hắn một cái thôi."

Hắn đi tới trước người Vân Tiết, đứng vững rồi nói: "Ta liếc hắn một cái bất ngờ không đề phòng, hắn đã không chịu nổi, sao lại gọi là đánh lén?"

Vân Tiết biến sắc, trầm giọng nói: " Tô trưởng lão thật nhanh mồm nhanh miệng, vậy nếu ngươi đã nói chỉ điểm lại chính là như thế sao? Sau khi đánh bại Bành Phàm, còn tranh đua miệng lưỡi, nói cái gì mà truyền cho hắn bí thuật huyền diệu, trào phúng hắn, đây đâu phải hành vi chính đáng của người tu hành chúng ta?"

Tô Đình bình thản hỏi: "Bành Phàm có đạo hạnh quá thấp, ta chỉ điểm hắn, hắn tự mình không nhìn ra, ngươi thân là Bán Tiên, còn không nhìn ra sao?"

Vân Tiết nghe vậy, lập tức khẽ giật mình, khóe miệng hiện ra nụ cười lạnh.

Chỉ thấy Tô Đình tiếp tục nói: "Các ngươi có đạo hạnh tuy cao, nhưng kinh nghiệm quá ít, đám đệ tử trong môn hàng chữ Dư từng được ta chỉ điểm... Các ngươi chưa từng trải nghiệm, dù bản lĩnh có cao, sở học có bất phàm, cũng khó tránh khỏi sẽ gặp nhân kiếp."

Sau khi nói xong, Tô Đình hỏi: "Ta nói để hắn xuất thủ, hắn lập tức xuất thủ trước rồi? Ta có nói sẽ chịu Bành Phàm chém tới một kiếm sao? Tô mỗ ta luôn là người không gạt già trẻ, ngươi có biết người tu hành bên ngoài hiểm ác bực nào?"

"Các ngươi tu hành mấy trăm năm, đều ở bên trong một phương động thiên này, không trải qua mưa gió, không thấy hiểm ác."

"Bây giờ bản thần quân để các ngươi kiến thức một phen, cái gì gọi là binh bất yếm trá, cái gì gọi là hèn hạ vô sỉ, các ngươi còn không cảm kích?"

Tô Đình nói đến đây, ngữ khí sục sôi, quát: "Phen chỉ điểm này lại không thể làm một môn bí thuật huyền diệu? Đối với các ngươi mà nói, thứ này so với bất kỳ một môn đạo thuật nào cũng quan trọng hơn, như thế đã được chưa?"

Hắn nói như vậy rồi quét mắt liếc về phía đám người.

Đám người đưa mắt nhìn nhau, nhất thời nghẹn lời.

Ngay cả Vân Tiết cũng đều trầm mặc, chỉ cảm thấy lời Tô Đình nói cũng có đạo lý.

Tô Đình chắp hai tay sau lưng, làm làm ra vẻ cao nhân.

Tiểu tinh linh đứng sau nhìn thấy sau lưng Tô Đình đã chảy đầy mồ hôi.

"Cuối cùng đã lừa được."