← Quay lại trang sách

Chương 523 Thiên Lôi thành trận

Trần Hi liên tiếp dậm chân, như bộ cương đạp đấu, tạo ra từng trận gió mạnh, thiên lôi lập tức vang vọng.

Mà trên bầu trời, chỉ thấy mây gió nổi lên, lôi đình đột nhiên đánh xuống.

Hắn liên tục xuất thủ, lôi quang lóe lên không ngừng.

Dù ở trên đỉnh Nguyên Phong Sơn đỉnh, uy năng tiên thuật bị áp chế, không đến mức có tác dụng phá hoại quá lớn.

Nhưng cảnh tượng bực này còn có lôi đình vạn trượng, thật sự có cảm giác kinh thiên động địa.

Trên dưới Nguyên Phong Sơn, chớ nói đệ tử tầm thường, ngay cả Chân Nhân Dương Thần đều có cảm giác nhìn mà giật mình, tràn đầy kinh hãi.

"Đây cũng là bản lĩnh của Trần Hi?"

"Nghe đồn trong tam kiệt, bản lĩnh của hắn có lẽ không tính là mạnh nhất, nhưng hắn xuất thủ bá đạo nghiêm nghị nhất, chỉ tiếc ta nhập môn hơn mười năm thì hắn đã thành Bán Tiên, chưa từng thấy hắn xuất thủ, bây giờ thấy một lần, quả thật là kinh thiên động địa."

"Sư đệ, ngươi đã quên đây là sau khi Trần Hi sư huynh phong cấm đạo hạnh mới thi triển tiên thuật... Nếu như ở thời điểm hưng thịnh, nếu không phải trên chủ phong của bản môn có trận pháp áp chế..."

"Chuyển sang nơi khác, không bị trói buộc, chỉ sợ trong phạm vi ngàn dặm đều sẽ bị lôi đình đánh thành bột mịn."

"Không... Lôi đình này chứa cả sinh cơ, chưa chắc chỉ có hủy diệt."

Không chỉ đệ tử khác, ngay cả đám người chưởng giáo cũng đều khá hài lòng, khẽ gật đầu.

Trần Hi đã nghiên cứu môn tiên thuật này đến mức cực sâu.

Muốn chân chính ngộ ra môn tiên thuật này thì chỉ có Tiên gia chân chính đắc đạo.

Dù Trần Hi chưa đắc đạo thành tiên, lại mơ hồ tu hành môn tiên thuật này đến cấp độ này.

Tùng Khê tuy rằng tận tâm nghiên cứu Vụ Quang Thần Thủy, nhưng cũng phâm tâm tu hành phương diện khác. Chỉ có Trần Hi là tận tâm nghiên cứu, mới có trình độ bực này.

"Trần Hi chưa hẳn đã lợi hại hơn Tùng Khê, chỉ là Tùng Khê vận dụng Vụ Quang Thần Thủy lại bị Tô trưởng lão giấu giếm thần lôi, không có phòng bị mới thất bại, rất nhiều bản lĩnh còn chưa thi triển ra."

"Thế nhưng một thân bản lĩnh của Trần Hi đều ở Tạo Hóa Hội Nguyên Thiên Lôi Quang, nên mới lộ ra thanh thế không nhỏ."

"Chỉ có một sở trường, ngược lại càng kinh người hơn."

"Trần Hi đã lộ ra thế thắng."

❖ ❖ ❖

Các vị trưởng lão cùng đệ tử đang quan chiến xung quanh, mỗi người có suy nghĩ riêng, trong lòng đều có cảm thán.

Nhưng tình cảnh của Tô Đình lại không ổn, ngay cả tiểu tinh linh cùng nữ tử áo đỏ cũng không khỏi cảm thấy khẩn trương thay hắn.

Trần Hi này quả nhiên đã rút kinh nghiệm từ giáo huấn trước đó, vừa xuất thủ đã lập tức tấn công mạnh, không có bất kỳ khoảng trống nào, không cho Tô Đình một chút cơ hội thở dốc nào, muốn áp Tô Đình vào thế hạ phong, không thể thoát thân để phản kích.

Một đạo lại một đạo lôi đình.

Thậm chí khiến cả thiên tượng biến hóa, dẫn xuống Thiên Lôi.

Chư vị trưởng lão đệ tử vội vàng thối lui.

Đại điện đã có tiên trận thủ hộ.

Nhưng khoảng đất trống trước điện đã sớm bị lôi đình đánh xuống mấy chục lần.

Mặt đất cháy đen, chỉ thấy khói trắng lượn lờ, nóng bức không chịu nổi.

Tình cảnh nhìn thấy mà giật mình.

Nhưng lôi đình vẫn chưa ngừng.

"Lợi hại như vậy?"

Ánh mắt Tô Đình lóe lên, vận dụng thuật hóa hồng, không ngừng né tránh, mà trong lúc khó né tránh thì lại vận dụng tiên thuật để ngăn cản.

Nhưng trong quá trình này, hắn cũng không vận dùng pháp bảo, cũng không mặc thần giáp, mà thật sự rõ ràng dựa vào bản lĩnh của chính mình để tranh đấu.

Đấu tới bây giờ, dù là Tô Đình cũng thấy vô cùng mệt mỏi.

Huống chi sau khi tranh đấu, hắn còn vận dụng thiên nhãn, không ngừng quan sát kỹ, cực kì hao tâm tổn sức.

Nhưng thiên nhãn của hắncũng nhìn ra mánh khóe.

"Quả nhiên có chút mưu đồ."

Trong lòng Tô Đình nghiêm nghị.

Lúc này tuy rằng Trần Hi chiếm hết thượng phong, đánh cho hắn khó mà phản kích.

Nhưng lôi đình không ngừng đánh xuống, khiến thiên tượng biến hóa, gọi thiên lôi đến đánh xuống, đương nhiên thanh thế to lớn, kinh thiên động địa, nhưng hắn cũng tiêu hao rất nhiều.

Trần Hi tuy có sở học là công pháp chí cao của Nguyên Phong Sơn, nhưng tuyệt đối không có khả năng thắng được Lôi Bộ chân truyền của Tô Đình.

Cùng ở tầng bảy, đều là công pháp chí cao vô thượng, pháp lực của cả hai dù có chênh lệch, nhưng không đến mức ngày đêm khác biệt.

Lúc này Tô Đình vẫn tập trung phòng thủ, không bị thương gì, dù cũng cần tiêu hao pháp lực nhưng không kinh người như vậy.

Cứ kéo dài tình huống như thế, không tới một thời ba khắc, Trần Hi sẽ thua.

Thế nhưng Trần Hi vẫn vận dụng thế công hung hãn này để áp chế Tô Đình.

Một vị Bán Tiên xuất thân từ Nguyên Phong Sơn, kiến thức uyên bác, tuyệt đối không có khả năng bỏ qua chuyện tự thân pháp lực tiêu hao.

Tô Đình cũng không thấy hắn ăn vào đan dược gì.

Nhưng là Tô Đình nhìn ra trên mặt đất cháy đen kia âm thầm chứa sinh cơ bừng bừng.

Trong hủy diệt cùng tử vong ẩn chứa tân sinh.

Mà bên ngoài tân sinh cũng biểu thị tai kiếp.

"Lợi hại..."

Trong lòng Tô Đình run lên, đôi mắt co rụt lại.

❖ ❖ ❖

Mà trong mắt chư vị trưởng lão trên đỉnh núi lại có chút thoải mái.

Vị Tô trưởng lão có danh tiếng vô cùng cường thịnh này, cuối cùng cũng bị đệ tử trong môn ép xuống.

Nếu cứ để một vị trưởng lão ngoại lai đánh bại hết đệ tử chân truyền của bản môn khi ở cùng cảnh giới, chẳng lẽ không phải chuyện buồn cười sao?

Đường đường là Nguyên Phong Sơn, tổ sư đạo thống, lưu lạc đến mức này, quả thực là sỉ nhục!

Sau khi Tùng Khê bị đánh bại, trái tim đám người gần như đã băng giá.

Nhưng Trần Hi xuất thủ, cuối cùng khiến người ta thấy được hi vọng.

"Vị Tô trưởng lão này đúng là có thiên phú dị bẩm, thật sự có thể ngộ ra hai môn tiên thuật trong ba ngàn sáu trăm bậc thềm đá kia, có thể nói là xưa nay chưa từng có."

"Đáng tiếc cuối cùng hắn vẫn là vừa ngộ ra được thuật này, không bằng Trần Hi có trình độ kinh người."

"Khi nãy sở dĩ hắn có thể đánh bại Tùng Khê, không phải trình độ của hắn tinh thâm, mà là hắn lấy Thổ khắc Thủy, lại lấy Vụ Quang Thần Thủy chứa thần lôi, có vài phần đánh lén... Nhưng lúc này hai môn tiên thuật mà hắn lĩnh ngộ được kia cũng không thể khắc chế Tạo Hóa Hội Nguyên Thiên Lôi Quang, tất nhiên sẽ gặp nguy hiểm."

"Nói cũng phải, Ngũ hành tương sinh tương khắc, nhưng Tạo Hóa Hội Nguyên Thiên Lôi Quang có thuộc tính mộc, thuộc tính thủy và thổ có tính khắc chế không lớn, huống chi tiên thuật loại mộc này lại lấy thiên lôi để thi triển, lại càng phi phàm, tự nhiên không nhận khắc chế."

"Cuối cùng Tô trưởng lão vẫn phải bại."

"Thế nhưng đệ tử nhìn Trần Hi sư huynh, chưa hẳn có thể chèo chống quá lâu, mà Tô trưởng lão tuy rằng chật vật, nhưng không chân chính bị thương, chỉ sợ cứ tiếp tục như vậy..."

"Tầm nhìn hạn hẹp, ngươi coi Trần Hi là ngươi hay sao?"

Lão giả kia vuốt râu nói: "Tạo Hóa Hội Nguyên Thiên Lôi Quang, chính là một môn tiên thuật, trong tử có sinh... Năm đó một mảnh tử địa của Nguyên Phong Sơn chính là dùng tiên thuật này để trùng sinh, thành tựu động thiên phúc địa này."

Sau khi nói xong, trưởng lão này chỉ về phía trước, nói: "Ngươi nhìn đi!"

Đệ tử kia quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy trên đỉnh núi, ở khu đất trống trước điện, sau ngàn lần sét đánh, bỗng nhiên toả ra sinh vơ, tạo thành vô tận sinh cơ.

Dưới lớp đất đất khô cằn là sinh cơ bừng bừng.

Cỏ cây nảy mầm, trong khoảnh khắc, chỉ thấy một mảnh rừng rậm che kín bốn phương tám hươngd.

Trong rừng rậm, mọc ra đại thụ che trời, lại thấy cỏ xanh khắp nơi trên đất, cũng có dây leo cuốn quanh, kỳ hoa nở rộ, đủ loại sinh cơ, trong nháy mắt đã thành.

"Đây..."

Trong mắt đệ tử kia hiện ra vẻ mờ mịt, nhìn lại.

Lão giả vuốt râu nói ra: "Phiến rừng rậm này chính là đại trận, có một tên gọi, có lẽ ngươi rất quen thuộc."

Đệ tử kia nuốt một ngụm nước bọt, thấp giọng nói: "Tên gọi gì?"

Lão giả chậm rãi nói ra: "Thanh Đế Phong Ma Trận."