Chương 526 Một chưởng sinh ngũ hành
Trưởng lão cho rằng, đệ tử ăn vào đan dược, khi dược hiệu chưa kịp phát huy tác dụng ta đã thua, còn gặp nguy hiểm đến tính mang, cần đan dược bảo mệnh?"
Vẻ mặt Trần Hi cực kỳ khó coi.
Hắn chính là Bán Tiên, mà lại có xuất thân từ Nguyên Phong Sơn, không phải là người tu hành bên ngoài có thể so sánh.
Mà trong đám đệ tử đời này của Nguyên Phong Sơn, hắn được xếp vào tam kiệt, thanh danh hiển hách.
Lần này hắn muốn đấu pháp cùng Tô Đình, không tiếc tự phong đạo hạnh, muốn đánh bại vị Tô trưởng lão có danh xưng Vô Địch Thần Quân này.
Dù đấu pháp cho tới bây giờ, trong lòng của hắn đã không có bao nhiêu hi vọng thủ thắng.
Nhưng Tô Đình nói như thế thật sự làm lòng người nảy sinh tức giận.
Dù là Trần Hi, hay các trưởng lão đệ tử khác của Nguyên Phong Sơn, đều cảm thấy hành động này của Tô Đình không khỏi quá cuồng vọng.
"Quá cuồng vọng!"
"Quả thực là khinh người quá đáng!"
"Dù có bản lĩnh phi phàm, cho dù chiếm thượng phong, cũng có vẻ quá mức rồi."
"Thật sự là không coi ai ra gì, hoàn toàn không có một chút phong độ."
...
Lời nghị luận như vậy lập tức xôn xao.
Nhưng người hữu tâm thì không khỏi nghiêm nghị lên.
Sắc mặt nữ tử áo đỏ không ngừng thay đổi, thấp giọng hỏi tiểu tinh linh: "Ngươi biết Tô Đình muốn làm gì sao?"
Tiểu tinh linh tức giận lắc đầu, bất mãn nói: "Ta cũng không biết vì sao hắn lại cho người ta một hạt đan dược khi đã tới tay chứ?"
Mà ở trước đại điện.
Chưởng giáo thấp giọng nói: "Năm loại tiên thuật, hắn đã lĩnh ngộ không sai biệt lắm."
Vẻ mặt Tín Thiên Ông nghiêm túc, gật đầu nói: "Hắn tu hành lôi pháp, nhưng chẳng biết tại sao lại gần với Lôi Hỏa, cho nên đối với Bát Thủ Hỏa Long Đạo cùng Tạo Hóa Hội Nguyên Thiên Lôi Quang, hắn lĩnh ngộ nhanh hơn một chút, nhưng bây giờ hắn đều đã thi triển qua Vụ Quang Thần Thủy, Bạch Hổ Hàm Kiếm Chi Thuật, Cổ Nhạc Lục Thần Chỉ, cùng Tạo Hóa Hội Nguyên Thiên Lôi Quang, lại dựa vào Tùng Khê cùng Trần Hi để ngộ được một chút thủ pháp thi triển... Năm loại tiên thuật, hỗ trợ lẫn nhau, sợ là hắn lại có lĩnh ngộ."
Chưởng giáo nhìn về phía Tô Đình, nói ra: "Chỉ là hắn thật sự có ngộ tính như vậy sao?"
Tín Thiên Ông khẽ lắc đầu, nói: "Người tu thành đạo ý cực kì hiếm thấy, mà sau khi tu thành đạo ý, có thể đồng thời thu hoạch được năm loại tiên thuật này lại càng gần như không tồn tại... Từ khi Nguyên Phong Sơn lập tông đến nay, hắn vẫn là người đầu tiên, rốt cuộc hắn có bản lĩnh này hay không, không ai biết cả."
❖ ❖ ❖
Đám người Nguyên Phong Sơn, có nhiều người không cam lòng.
Nhưng có một số người cẩn thận, trong lòng dần nghiêm nghị.
Ví dụ như Vân Tiết, ví dụ như Tùng Khê, lại như đám người Ứng Phong.
"Trên thềm đá, nghe đồn có chứa năm loại tiên thuật, dựa vào pháp ý của bản thân có thể thu hoạch được một loại trong đó... Nhưng vị Tô trưởng lão này đã thi triển ra bốn loại, mà trình độ còn cực cao."
"Nói như vậy, rất có khả năng hắn lĩnh ngộ được cả năm loại tiên thuật."
"Đây là cơ duyên xưa nay chưa từng có."
"Hắn đã thi triển ra bốn loại tiên thuật, cứ tiếp tục như vậy thì sẽ đánh ra Bát Thủ Hỏa Long Đạo?"
"Nhưng hắn thi triển ra Bát Thủ Hỏa Long Đạo, dù uy năng càng tăng lên mấy phần, nhưng so với bốn loại tiên thuật còn lại thì mạnh hơn bao nhiêu?"
"Hắn dựa vào cái gì mà nói trong nháy mắt có thể đánh bại Trần Hi?"
"Hoặc là hắn cuồng vọng tự đại, hoặc là có chỗ dựa."
"Hắn có chỗ dựa gì?"
Trong thời khắc này, không ít người nhớ lại tin tức từ Đông Hải truyền đến.
Sau khi Tô Đình đánh bại Tề Tuyên, lại có Tề Nhạc đến khiêu chiến, rất có vẻ muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, lúc ấy Tô Đình có ý muốn ký giấy sinh tử, thể hiện ra lực lượng chém giết Tề Nhạc.
Hay hắn muốn thi triển ra lực lượng kia?
❖ ❖ ❖
Đám người suy nghĩ rất nhiều, chỉ có suy nghĩ của Trần Hi là đơn giản nhất, chỉ có phẫn nộ.
"Trưởng lão dừng tấn công, không chiếm được thế thượng phong, đã mất ưu thế."
Trần Hi ngẩng đầu lên, trầm giọng nói ra: "Dù ngươi có thể liên tục thi triển cả năm đạo tiên thuật, dùng ngũ hành biến hóa để khắc chế đệ tử, nhưng cũng tuyệt đối không có khả năng trong chớp mắt khiến đệ tử gặp nạn... Ngay cả tiểu Tiên Ông của Chính Tiên Đạo cũng không làm được."
Hắn thở sâu, hai tay kết ấn ở trước ngực, hào quang bỗng nhiên tỏa sáng, quanh quẩn toàn thân, tựa như tiên quang.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo, giọng nói đầy vẻ lạnh lùng.
"Tô trưởng lão, xuất thủ đi."
"..."
Tô Đình không động thủ, dừng một chút, mới nói: "Ngươi uống thuốc trước."
Gương mặt Trần Hi lập tức co quắp.
Tô Đình nghiêm túc nói: "Ngươi không uống thuốc bảo mệnh, lỡ may ta đánh chết ngươi thì làm sao bây giờ?"
Sắc mặt Trần Hi càng thêm lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chết thì coi như do đệ tử."
Tô Đình lắc đầu nói: "Không thể được, chúng ta không oán không cừu, ta không giết ngươi, huống chi ta cũng coi là ngoại môn trưởng lão của Nguyên Phong Sơn, lần này mới về núi đã giết đệ tử kiệt xuất trong môn thì sao được? Sau này ta còn muốn ở Nguyên Phong Sơn tiếp tục kiếm sống, nếu vừa đến đã đánh chết ngươi, ta còn lăn lộn thế nào được?"
Trần Hi chỉ cảm thấy trong lòng như chứa một đám lửa gần như muốn bùng ra, lập tức đưa đan dược vào trong miệng.
"Chậm đã!"
"Trưởng lão, ngươi còn muốn nói gì?"
"Ngươi nghiệm thuốc trước đi, chờ một lúc chớ có nói là bản trưởng lão động tay chân."
"Không cần, đan dược của đệ tử, đệ tử nhìn ra được." Trần Hi lạnh lùng nói: "Lại nói, dù trong dược có độc, cũng coi như một bài học trưởng lão dạy bảo ta."
"Chuyện này thì không thể được."
Tô Đình lắc đầu nói: "Ngươi không sợ chết, ta còn muốn thanh danh, ngươi nghiệm một lần đi rồi chúng ta lại đánh."
Trần Hi chỉ cảm thấy tay mình cũng đang phát run, liếc đan dược này một chút, cuối cùng lên tiếng nói: "Đan dược không có độc."
Sau khi nói xong, hắn cũng không dừng lại, trực tiếp bỏ đan dược vào miệng, dược lực lập tức bắt đầu phát tán.
Đúng lúc này, trong lòng Trần Hi bỗng nhiên run lên, nghĩ tới một chuyện.
Với tính tình hèn hạ vô sỉ của Tô trưởng lão, có lẽ vì vô vọng thủ thắng nên mới buộc hắn ăn vào đan dược, ngược lại là thuận sườn núi xuống lừa, chỉ nói là hắn ăn vào đan dược, khôi phục pháp lực, mới đánh bại Tô trưởng lão.
Nhưng hắn chỉ vừa nghĩ tới đây, đã thấy Tô trưởng lão đứng đối diện lộ ra vẻ hưng phấn.
"Dược lực phát tán, sẽ không đến mức đánh chết ngươi."
Tô Đình vươn tay ra, quát: "Tiếp chiêu!"
Hắn đánh ra một chưởng.
Thiên tượng lập tức ngừng lại.
Một chưởng quét ngang, chầm chậm đánh tới.
Trần Hi đang muốn xuất thủ, lại phát hiện toàn thân đã trì trệ, tựa như rơi vào vũng bùn, gần như không thể động đậy.
Mà trên năm ngón tay của Tô Đình, lại có một điểm quang mang ngưng tụ lại.
Một chưởng này đẩy tới.
Trần Hi thấy rõ ràng.
Trên năm ngón tay đều có một điểm tiên quang, mà mỗi một điểm tiên quang đều là một đạo tiên thuật, được sắp xếp theo trình tự kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.
Trong lúc hoảng hốt, trong ánh lửa đỏ hồng kia dường như chứa cả một biển lửa, có một hỏa long sinh ra có tám đầu, không ngừng gào thét.
Lại thấy trong ánh sáng trắng là hàn mang lấp lóe, mơ hồ có tiếng hổ gầm, đó là một Bạch Hổ, trong miệng ngậm lợi kiếm.
Trong ánh áng màu xanh tỏa ra sinh cơ bừng bừng, lại kèm theo tiếng sấm nổ vang.
Còn thủy quang kia lại biến ảo khó lường, màu sắc khi đậm khi nhạt, ngưng thực giữa ngón tay.
Năm loại tiên thuật cùng ngưng tụ trong một chưởng!
Đồng tử Trần Hi co rụt lại, tỏa ra vẻ hoảng sợ.
Tô Đình tràn đầy hưng phấn, đánh ra một chưởng này.
"Dừng tay!"
Đúng lúc này, một tiếng quát khẽ ầm ầm nổ vang!
Trước người Trần Hi chợt có một bóng người đứng chắn.
Người này nhìn như thanh niên, nhưng vẻ mặt nghiêm túc, hai tay nhanh chóng kết ấn.
Mà một chưởng của Tô Đình ngưng tụ năm loại tiên thuật đã đánh tới trước mặt!