← Quay lại trang sách

Chương 569 Tô Đình chiến Bán Tiên

Phía trước là hải vực mênh mông.

Phía sau là băng thiên tuyết địa.

Nhìn như một phiến thiên địa thanh tĩnh bình hòa.

Tô Đình lại có cảm giác run sợ, cho dù là Dương Thần ngoại phóng, nhưng cũng không nhận ra bất kỳ mánh khóe gì.

Song khi hắn mở thiên nhãn, lập tức phát hiện phía trước tràn ngập hắc vụ.

Mà trong hắc vụ, một người đang ngồi xếp bằng, thân hình biến mất.

Nhìn diện mạo, người này lại là Tề Nhạc- đại đệ tử của chưởng giáo Tiên Tần Sơn Hải giới, tu vi đã tới Bán Tiên!

Sau khi Tô Đình gầm thét một tiếng vang vọng thiên địa.

Tề Nhạc bỗng nhiên mở mắt ra, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.

"Ngươi lại có thể nhìn ra?"

Hắn chậm rãi đứng dậy, thần sắc nghiêm nghị, nhìn về phía Tô Đình, nói ra: "Ta bố trí như thế đủ để lừa trời giấu biển, dù hạng người tầng tám có thể xu cát tị hung đến đây, đều khó tránh khỏi bị ảnh hưởng, không thể nhận ra... Thậm chí, Tiên gia đến tận đây, cũng không thể phát giác ra chỗ khác biệt, con mắt nhỏ trên trán ngươi này rốt cuộc có lai lịch gì mà có thể nhìn ra được?"

"Khẩu khí thật lớn!"

Tô Đình cười lạnh nói: "Đưa mắt nhìn khắp thế gian, có thể mai phục được Tô mỗ ta đúng là không có ai đâu!"

Tề Nhạc vỗ vỗ quần áo, nói: "Phát hiện trước thì phát hiện thôi, ta đã sớm bày ra trận pháp hoàn thiện, bây giờ ngươi ở đây, dù là Hoán Hoa Các hay Nguyên Phong Sơn, cũng sẽ không phát hiện ra manh mối gì. Cho dù là Tín Thiên Ông của Nguyên Phong Sơn, có danh xưng bói cả trời, cũng nhất định không tính toán ra bất kỳ vết tích gì."

Tô Đình nghe được lời này, trong lòng khẽ nhúc nhích, cũng không nhiều lời, mà lấy ra một vật, nhìn như quả cầu sắt, đen như mực, lại bắn ra kim quang.

Hắn vỗ quả cầu đen này vào ngực.

Quả cầu đen lập tức lan dọc theo thân thể, không ngừng trải dài.

Trong chớp mắt, Tô Đình đã mặc vào giáp trụ, toàn thân đen nhánh, nhưng lại bắn ra ánh vàng.

Đây cũng là thần bảo hắn thu được ở Lê sơn, giúp pháp lực của hắn phát huy ra uy năng gấp mười.

Nhưng từ khi Tô Đình tu thành Dương Thần, luôn muốn dựa vào bản lĩnh của tự thân để đối địch nên ít khi vận dụng bảo vật này.

Hôm nay mặt đối với Tề Nhạc là Bán Tiên xuất thân từ tiên tông chí cao, chính là đại địchv, Tô Đình sẽ không có chủ quan.

"Ồ?"

Tề Nhạc phát hiện ra sau khi Tô Đình vận dụng bảo vật này, khí thế đột nhiên tăng nhiều, trong lòng hơi lạnh, nhưng cũng không kinh dị cỡ nào, dù sao Tô Đình không phải Chân Nhân bình thường, có bảo bối kinh người gì đó cũng là chuyện nằm trong dự liệu.

Hắn cười lạnh một tiếng, nói ra: "Đây chính là lực lượng giúp ngươi có thể khẩu xuất cuồng ngôn khi ở trước Tiên Tần Sơn Hải giới, nói muốn tru diệt Tề Nhạc ta sao?"

Tô Đình vỗ vỗ thần giáp, không lập tức động thủ, không chút hoang mang lấy ra pháp bảo, dần dần cầm trên tay, chính là bảo vật luyện chế vì Ngũ Hành tiên thuật.

Ánh mắt Tề Nhạc ngưng lại, có chút ngưng trọng, nhưng không xuất thủ.

Bởi vì Tô Đình muốn trở về Trung Thổ, thì phải đi qua Nam Hải.

Mà một vùng biển này đã bị hắn dùng trận pháp khóa lại.

Trừ phi Tô Đình tỏ vẻ yếu thế rồi lách qua.

Nếu không, hắn nhất định sẽ xông vào trong trận.

Với tính tình cuồng vọng của Tô Đình, tuyệt đối không có khả năng không đánh mà lui.

Cho nên Tề Nhạc kết luận, dù Tô Đình sớm phát hiện được trận này, nhưng nhất định sẽ xông vào trận.

"Kỳ thật ta và ngươi vốn không thù hận, đáng tiếc Tô Đình ngươi quá mức tùy tiện."

Tề Nhạc trầm giọng nói: "Ngày đó ở Đông Hải, trước cửa Tiên Tần Sơn Hải giới, ngươi dám khẩu xuất cuồng ngôn, vọng tưởng trảm ta... Hôm nay một chuyện ở Hoán Hoa Các, ngươi cũng quá không để Tề Nhạc ta vào trong mắt."

"Chỉ dựa vào kiểu người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn như ngươi mà cũng xứng vào mắt của ta?"

Tô Đình cười lạnh, bỗng nhiên đạp mạnh về phía trước.

Oanh!

Hắn bước ra một bước!

Bốn phương tám hướng cùng rung động!

Sóng gió Nam Hải dường như càng gấp hơn rất nhiều!

Băng sơn sau lưng bỗng ầm ầm sụp đổ, mặt băng lóe ra vô số vết rạn!

Mà hắn bước ra một bước, đã vào trận.

"Muốn chết!"

Toàn thân Tề Nhạc bắn ra khí thế, mắt lộ ra vui mừng, nói: "Tô Đình! Ngươi đúng là kinh tài tuyệt diễm, thế gian ít có, đáng tiếc quá mức cuồng vọng tự đại!"

Trong tay hắn bỗng nhiên có thêm một thanh pháp kiếm, khí thế lăng lệ vô song, chỉ thẳng vào Tô Đình, quát: "Ngươi có bản lĩnh đấu pháp cao đến mức nào, cuối cùng cũng là đạo hạnh tầng bảy, mà ta đã là tầng chín, được đạo quả hư ảo, được tôn làm Bán Tiên, đạo hạnh cao hơn ngươi không biết bao nhiêu!"

"Hôm nay cũng không phải ở Đông Hải, tự phong đạo hạnh để công bằng đánh một trận cùng ngươi!"

"Ta tu hành cũng lâu hơn ngươi, tích lũy của ta mạnh hơn ngươi, đạo hạnh của ta cao hơn ngươi, đây cũng là ưu thế của Tề Nhạc ta!"

"Hai bên chênh lệch như thế, ngươi còn dám đặt chân vào trong trận pháp của ta, quả thực là mù quáng vô tri, tự tìm đường chết!"

"Dù có là kinh tài tuyệt diễm, cuối cùng cũng chỉ là hậu bối kiệt xuất, mà không phải cường giả chân chính!"

"Dù là kỳ tài, cuối cùng cũng sẽ chết yểu!"

Hắn hét lớn một tiếng, lập tức chém tới một kiếm!

Một kiếm này ngưng tụ thành thực chất, bắn ra phong mang hơn trăm trượng!

Tô Đình vận dụng thuật hóa hồng, hiểm hiểm tránh đi!

Mà một kiếm này chém sát qua Tô Đình!

Băng sơn phía trước đột nhiên một phân thành hai, nứt ra một khe rãnh vô cùng lớn, vô tận băng tuyết chợt ầm ầm lấp kín khe rãnh kia.

❖ ❖ ❖

Trong trận pháp.

Tô Đình vận dụng thuật hóa hồng, tránh được ba kiếm.

"Tô Đình, mặc kệ ngươi cuồng vọng đến mức nào, bây giờ không phải cũng chỉ có thể vừa tránh vừa lui?"

"Đáng tiếc chết trên tay ta, đừng nói tới luân hồi chuyển thế, ngay cả tư cách đi xuống Địa Phủ luận tội ngươi cũng không có!"

"Hôm nay sẽ để ngươi hồn phi phách tán!"

Tề Nhạc bắn ra khí thế, như thần tiên hạ giới, tay cầm kiếm, uy thế vô song.

Nhưng nghe ngữ khí của hắn lại âm u, lộ ra vẻ cực kì hăng hái, kì thực là muốn bức bách Tô Đình tới chính diện chiến một trận.

Nhưng Tô Đình tự nhiên hiểu được dự định của hắn, vẫn lấy thuật hóa hồng để tránh đi phong mang, trong lòng thậm chí còn rảnh rỗi thầm nghĩ: "Trong lòng tên nhãi này rốt cuộc bị ta khi dễ ra bao nhiêu khuất nhục? Vừa chiếm thượng phong, đã lộ ra vẻ hung hãn, ngữ khí điên cuồng như vậy?"

"Có gan cùng ta đọ sức một trận!"

Tề Nhạc bỗng gầm thét!

Hắn lại chém ra một kiếm!

Một kiếm này giống như có thể chém cả biển rộng!

Nhưng Tô Đình vẫn tránh đi.

Ba kiếm qua đi, Tề Nhạc chưa thể chém được hắn, khí thế dần dần suy.

"Tới lượt ta!"

Tô Đình bỗng nhiên dừng bước lại, tay phải bỗng đánh ra ngoài.

Hắn mặc thần giáp, uy thế pháp lực càng thêm cường thịnh!

Năm loại tiên thuật của hắn súc thế đến nay, bộc phát như núi lửa vậy!

Một bộ pháp bảo thượng phẩm của hắn tổ hợp lại, uy thế gần như tiên bảo!

Một chưởng này đánh ra, lập tức chỉ thấy trên năm ngón tay bắn ra tiên quang, mà trong lòng bàn tay, thình lình có thêm một vầng sáng hỗn độn.

Uy thế một chưởng này nội liễm bên trong, nhưng lại chất chứa uy lực còn hung hãn hơn cả kiếm thuật của Tề Nhạc.

"Phá "

Tề Nhạc biến sắc, trong miệng gầm thét, lập tức đâm tới một kiếm!

Trong một kiếm này bắn ra phong mang sắc bén, lăng lệ vạn phần, hào quang rực rỡ chói mắt!

Một kiếm này vận dụng tiên kiếm chi thuật của Tiên Tần Sơn Hải giới, có kỳ danh là thấm nhuần hư không, có thể xuyên phá tất cả!

Nhưng một kiếm này đâm tới lại bỗng nhiên dừng lại, không thể đâm về phía trước.

Tề Nhạc hơi biến sắc mặt, chỉ cảm thấy một luồng khí thế vô song dọc theo pháp kiếm, truyền đến trong tay.

Kiếm này có chất liệu bất phàm, trình độ luyện chế cực cao, gần đạt tới cấp độ tiên bảo, không bị tổn hao gì.

Nhưng uy năng kia truyền qua kiếm này, tác dụng lên người Tề Nhạc.

Oanh!

Chỉ thấy Tề Nhạc hóa thành một đám sương mù, từ từ tiêu tán.

"Ừm?"

Ba con mắt của Tô Đình đều nheo lại, đồng tử hơi co lại.

Tuy nói một chưởng này có uy thế vô tận, đủ khiến Bán Tiên mất mạng.

Nhưng Tề Nhạc không phải nhân vật tầng chín bình thường, mà là cao đồ xuất thân từ Tiên Tần Sơn Hải giới.

Dù Tô Đình đã dùng hết toàn lực, nhưng trải qua một kiếm kia của Tề Nhạc ngăn cách, uy năng còn lại xuyên thấu qua pháp kiếm hoàn toàn không đủ khiến Tề Nhạc hôi phi yên diệt.