← Quay lại trang sách

Chương 590 U Minh Địa Phủ

Trong U Minh âm u lạnh lẽo.

Phía trước chợt có một đội âm hồn đang đi dọc theo con đường tới đây.

Một đội này tổng cộng có mười sáu âm hồn, phân thành hai hàng, mỗi hàng có tám âm hồn, vô cùng chỉnh tề.

Mà tranh phục của bọn hắn đều tương tự nhau, như nha dịch của quan phủ trên nhân gian, còn đeo cả trường đao.

"Hai vị chính là sinh hồn từ Tiên Tần Sơn Hải giới tới sao?"

Một âm hồn đi đầu thi lễ một cái, hỏi như vậy.

Tề Tuyên gật đầu nói: "Ta chính là đệ tử Tề Tuyên của Tiên Tần Sơn Hải giới, vị này chính là trưởng lão Tô Đình của Nguyên Phong Sơn, lần này có việc đến Địa Phủ một chuyến."

Tô Đình nhìn âm hồn kia, đánh giá một phen.

Âm hồn này so với mấy quỷ hồn xung quanh khác đều có vẻ ngưng thật hơn mấy phần, hiển nhiên đạo hạnh cao hơn, địa vị cũng cao hơn nữa.

Giả sử như âm hồn này có thể khai ngộ, tiến thêm một bước, trình độ tu hành chỉ sợ có thể so với Âm Thần, ở trong chốn u minh này cũng coi như quỷ sai không tầm thường.

"Hai vị đến đây, khi nãy Thập Phương Ly Tước đã thông báo tới Cát Phán."

Âm sai thống lĩnh này nói ra: "Âm Thiên Tử cho phép hai vị vào U Minh, nhưng không được ở lâu."

Tề Tuyên nhìn về phía Tô Đình.

Tô Đình giơ tay ra, dáng vẻ không liên quan tới ta.

Tề Tuyên thở ra một hơi, mới nói: "Hai người chung ta hiểu rõ, sẽ không làm nhiễu loạn trật tự nhân gian."

Âm sai thống lĩnh kia lên tiếng, chợt nói ra: "Cát Phán đang ở phía trước chờ đợi, chúng ta sẽ dẫn hai vị đến."

Tề Tuyên lên tiếng, lại nhìn về phía Tô Đình.

Tô Đình đánh giá bốn phía chốn Âm Minh này, hết sức tò mò, căn bản không để ý đến.

❖ ❖ ❖

Theo Âm sai dẫn đường.

Tô Đình cùng Tề Tuyên đi lên một con đường như quan đạo.

Liếc nhìn chung quanh, chỉ thấy vô số hồn phách, đứng xếp hàng, tỉnh tỉnh mê mê tiến về phía trước, bên cạnh là rất nhiều Âm sai đang xua bọn hắn đi đường.

"Nơi này chính là Hoàng Tuyền Lộ?"

Tô Đình hỏi một câu như vậy.

Âm sai thống lĩnh nhìn lại, nói: "Nơi này là điểm cuối của Hoàng Tuyền Lộ, đằng trước là Vọng Hương Đài, sau khi người bình thường chết đi, hồn về Địa Phủ, đi qua mười ba địa giới, nhưng các ngươi chính là sinh hồn, đã tu hành đến Dương Thần, như thần giá lâm, không phải là âm linh, cho nên không cần đi con đường như vong hồn."

Tô Đình hơi trầm ngâm, sờ lên cằm.

Tề Tuyên nhìn Tô Đình một chút, mới nhìn hướng tới vị Âm sai thống lĩnh kia, nói ra: "Cát Phán ở đâu chờ đợi hai người chúng ta?"

Âm sai thống lĩnh nói ra: "Cát Phán ở trước Mê Hồn Điện."

Vừa nói, Âm sai vừa dẫn đường đi ở phía trước, Tô Đình cùng Tề Tuyên tiếp tục theo sau.

Vì là sinh hồn, Dương Thần đến tận đây, cho nên đoạn đường này đi rất thông thuận.

Bỗng nhiên đến một chỗ có vẻ rất náo nhiệt, như hội chùa ở giữa nhân thế.

Nhưng Tô Đình nhìn một cái, chỉ thấy rất nhiều hồn phách tàn khuyết không đầy đủ.

"Đây là phương nào?"

"Dã Quỷ thôn."

Âm sai thống lĩnh nói ra: "Bọn hắn vô cùng hung lệ, nhưng e ngại Âm sai, mà hai vị còn là Chân Nhân Dương Thần, thần uy hạo đãng, những cô hồn dã quỷ này không dám tới gần."

Tô Đình lên tiếng, đi theo về phía trước.

Đi qua vùng địa giới này, phía trước có một ngôi đình nghỉ mát.

Trong đình nghỉ mát có một cái giếng, nước giếng cuồn cuộn, chảy ra ngoài.

"Nơi này chính là Mê Hồn Điện?"

"Không sai, vong linh người chết đến đây, uống vào nước trong giếng kia, mới tính là quỷ hồn chân chính, Cát Phán đang ở phía trước, chờ đợi đã lâu."

❖ ❖ ❖

Đi qua nơi này, đằng trước chỉ thấy một tòa thành trì rộng lớn hùng vĩ, đứng ở Cửu U.

Trên cửa thành có treo một bảng hiệu, phía trên viết bảy chữ "U Minh Địa Phủ Quỷ Môn quan".

Trước mắt có một người, diện mạo già nua, trên người mặc áo bào đỏ màu đậm, đầu đội quan mạo, đứng ở phía dưới chờ đợi.

Đây không phải ai khác, chính là Cát Phán- người quen của Tô Đình, trước đây không lâu mới gặp qua một lần.

Tô Đình chỉ cảm thấy ánh mắt của lão nhân này lộ ra vẻ cổ quái, giống như cười mà không phải cười, gương mặt kia khiến Tô Thần Quân muốn nện lên đó một quyền.

"Lão phu họ Cát, quản ls Sát Tra Ti, nay là Phán Quan của Địa Phủ."

Cát Phán tiến về phía trước đến, nói: "Hai vị dùng Dương Thần nhập Địa Phủ, khi nãy Thập Phương Ly Tước đã truyền đến tin tức, lão phu đã báo tới Thượng Minh Âm Thiên Tử, bây giờ hai vị theo ta vào thành thôi."

Ông ta vung tay lên một cái, mười sáu vị Âm sai kia cúi mình thi lễ rồi cáo lui.

Tề Tuyên thi lễ với Cát Phán nói: "Cát Phán thân nghênh, vãn bối quả thực sợ hãi."

Cát Phán phất phất tay, cười nói: "Chẳng qua chỉ là một quỷ thần của Địa Phủ thôi, không bằng Chân Nhân Dương Thần tu hành có thành tựu, đợi ngày sau nếu như ngươi có thể đắc đạo thành tiên, lão phu cũng không ngừng hâm mộ."

Tô Đình quan sát bốn phía một chút, Địa Phủ lạnh lẽo âm u, gió lạnh thấu xương, khiến người ta sợ hãi, nhưng cũng không có cảnh tượng gì khác, hắn thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Cát Phán, từ tốn nói: "Ngài nói cũng phải."

Tề Tuyên nghe vậy, hơi biến sắc mặt, rất sợ Cát Phán nổi giận.

Cát Phán lại giống như không hề phát giác, chỉ vỗ vỗ quần áo, mới nhìn Tô Đình, nói ra: "Vị tiểu ca này thật hiền hòa, lại có dáng dấp tương tự với một vị người quen của lão phu, khi nãy thấy Dương Thần hư ảo của người, không ngưng thực bằng vị Bán Tiên của Tiên Tần Sơn Hải giới tới này, còn tưởng rằng là quỷ hồn tới, trong lòng giật nảy mình, chỉ nghĩ là người quen kia của ta đã gặp bất trắc... Nhưng nhớ tới tuổi thọ của hắn còn rất dài, mới thở phào nhẹ nhõm, dù sao tai họa di ngàn năm."

Tô Đình thầm mắng một tiếng, tự nhiên hiểu được người quen mà Cát Phán đang nói chính là Tô mỗ hắn.

Lão đầu này mắng chửi người cũng không thô tục, quả nhiên là lão hồ ly.

Tô Đình có ý muốn đáp trả, nhưng nhìn Tề Tuyên một chút rồi đành thôi.

Chính hắn không sợ va chạm Cát Phán, nhưng Tề Tuyên lại không dám.

Bây giờ ở trước mặt Tề Tuyên, hai người bọn hắn cũng chỉ có thể giả bộ như không biết.

Dù sao Tô Đình cùng Cát Phán đã gặp nhau hai lần, một lần liên quan đến Nữ Thổ Bức- Một trong hai mươi tám tinh tú âm thầm hạ giới, một lần khác lại liên quan đến Huyền Sách đại pháp sư và Tề Nhạc.

Hai lần gặp này, đều không thể lộ ra ngoài.

Cho nên lúc này cũng chỉ có thể giả bộ như không biết.

"Âm Thiên Tử đang ở bên trong chờ đợi."

Cát Phán đưa tay mời, nói ra: "Mời hai vị vào."

Tề Tuyên thi lễ lại, nói một câu sợ hãi, đang muốn mời Cát Phán đi trước thi đã thấy Tô Đình đi vào trước rồi.

"Đi thôi."

Tô Đình quay đầu, nói: "Định ở đó làm gì?"

Tề Tuyên im lặng, chợt thở dài.

Cát Phán cùng Tô Đình đã sớm gặp nhau, biết được tác phong làm việc tiểu tử này, nên cũng không có vẻ ngoài ý muốn gì, chỉ là cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Đặt chân vào bên trong, đi tầm một dặm nữa.

Phía trước chính là một đại điện, vô cùng sâm nghiêm.

Hai bên đều là quỷ tướng, khí tức cường thịnh, không thua gì Dương Thần.

"Khi bọn hắn còn sống chính là có thể nhân vật so với Dương Thần, sau khi chết không muốn chuyển thế, cũng không đạt tới mức có thể thi giải thành tiên, cũng không thể được Thiên Đình sắc phong, chỉ dựa vào việc thiện đã làm khi còn sống, trở thành U Minh Quỷ Tướng."

Cát Phán nói một tiếng, nhìn về phía Tô Đình, nói: "Lão phu cùng ngươi mới quen đã thân, cũng có thể tặng ngươi mấy tấm phù chiếu, sau khi ngươi chết, có thể đảm nhiệm chức vụ ở Địa Phủ, dựa vào đạo hạnh của ngươi, nhất định không phải là Âm sai bình thường."

Tô Đình méo mặt, liếc mắt, nói: "Miễn đi."

Trong lòng của hắn biết được, Cát Phán đang hỏi thăm hắn, liên quan tới chuyện Tề Nhạ, Tiên Tần Sơn Hải giới có muốn lấy tính mạng của hắn hay không.

Tô Đình nói hai chữ này, cũng coi như trả lời.

Nhưng điều này cũng làm cho Tô Đình nhớ tới lần đầu gặp nhau, hắn cũng đòi được từ trong tay Cát Phán mấy tấm phù.