← Quay lại trang sách

Chương 604 Dưới Thiên Đế, trên chư thần

Tầng mười tám Minh Ngục.

Trong Phật tự.

Tăng nhân tuổi trẻ mặc tăng bào xanh nhạt kia chắp tay trước ngực, cúi đầu khẩn cầu.

Tô Đình đứng dậy, hơi nhắm mắt.

Lần này nếu như chỉ là chém giết Ma Tổ, tạo phúc cho tam giới, giúp đỡ chúng sinh, tự nhiên sẽ là đại công đức cử thế vô song.

Nhưng lúc trước hắn chém qua ma trong phật cốt Xá Lợi, mà phật cốt Xá Lợi cũng hủy diệt theo.

Lần này hắn muốn chém không đơn thuần là Ma Tổ, mà còn là Huyền Sách đại pháp sư.

Trong lòng của hắn cũng không muốn chém giết Huyền Sách.

Khi hắn ở Lục Nguyệt Quan, đã từng trở thành Huyền Sách.

Cho nên hắn hiểu rõ Huyền Sách, cũng càng không muốn xuất đao.

Mà Huyền Sách đại pháp sư còn là người trấn thủ Địa Phủ, được tam giới kính trọng.

Tiên thần trên chư thiên, thậm chí cả phàm phu tục tử, đều ca tụng công đức hắn trấn thủ Minh Ngục của Địa Phủ.

Chém giết vị pháp sư chí thiện này, sẽ có hậu quả như thế nào?

"Pháp sư quả nhiên đã ra một nan đề thật lớn cho Tô mỗ."

Tô Đình thở dài một tiếng, nói: "Nhưng pháp sư vì phương thiên địa này, tình nguyện hôi phi yên diệt, nếu Tô mỗ lại bận tâm quá nhiều, sẽ lộ ra vẻ tư tâm quá nặng."

Hắn lẳng lặng nhìn tăng nhân tuổi trẻ thần sắc lạnh nhạt, không khỏi cảm thán nói: "Trảm diệt Ma Tổ, pháp sư thật sự không thể bảo toàn chính mình sao?"

Huyền Sách chắp tay trước ngực, nói: "Ma Tổ cùng bần tăng, không phân khác biệt, ta sinh thì hắn sinh, ta vong thì hắn vong, tuyệt không có cách thay đổi."

Dừng một chút, tăng nhân trẻ tuổi này thấp giọng nói: "Huống chi, bần tăng cũng thực sự mệt mỏi."

Tô Đình không khỏi trầm mặc lại, hắn không biết Huyền Sách đại pháp sư có Phật pháp cao thâm đến mức được tôn là chủ Phật Môn hiện nay, trong lòng cảm thấy nặng nề đến đâu mới mệt mỏi đến mức không có ý muốn sinh tồn nữa.

Có lẽ ở đây độ hóa quá nhiều âm linh tà vật cùng hung cực ác, có lẽ là thường thấy những tà ma ô uế buồn nôn nhất tam giới, cũng có lẽ thấy được từ những tà ma âm quỷ này những chuyện làm người buồn nôn, tích luỹ qua mấy trăm năm, dù có Phật pháp duy trì, cũng khó tránh khỏi mệt mỏi chán nản, thất vọng cực độ đối với thế gian.

Hoặc là hắn cho rằng bản thân chính là đầu nguồn của tất cả tà ma, muốn gánh vác lấy tội ác, độ hóa sinh linh, mới không chịu được gánh nặng như thế.

"Thôi được."

Tô Đình lấy ra một vật, hình như hồ lô, màu đỏ hồng.

Ánh mắt Huyền Sách ngưng lại, trong lòng đột nhiên run lên, xuất phát từ bản năng chỉ cảm thấy trái tim đập nhanh.

"Đúng là hung vật, vật này tên gì?"

"Vật này được gọi là Trảm Tiên Phi Đao."

"Trảm tiên đồ thần, cái tên thật hung, khó trách có hiệu quả trảm ma, khiến người ta hôi phi yên diệt, hồn linh khó mà tụ lại."

Huyền Sách chắp tay trước ngực, nói: "Còn mấy việc, Tô tiên sinh chờ một chút."

❖ ❖ ❖

Bên ngoài Phật tự.

Cát Phán cùng tiểu sa di lẳng lặng chờ.

Tô Đình vào miếu đã hồi lâu.

Huyền Sách đại pháp sư nhất định là chấp nhận từ bỏ phật bảo, mới có thể trò chuyện cùng Tô Đình lâu như thế.

Từ phật bảo để đàm luận chuyện tình, đây là đại sự cỡ nào?

Tô Đình gần như chỉ ở cảnh giới Dương Thần, đưa mắt nhìn khắp nhân gian, tuy đã là người tu hành thượng tầng, nhưng ở tam giới, đối với rất nhiều tiên thần thì hắn vẫn chỉ là người còn chưa đắc đạo, vì sao Huyền Sách đại pháp sư lại coi trọng như thế?

Trong lòng tiểu sa di lộ ra vẻ mê hoặc.

Cát Phán nhớ tới sự khác biệt về Tô Đình khi nãy, biến hóa của Mệnh Sinh Sách cùng Sinh Tử Bộ, mơ hồ biết được nội tình của Tô Đình cực sâu, liên lụy cực cao... Dù ông ta cũng thấy ngoài ý muốn, nhưng cũng không kinh dị giống tiểu sa di.

"Hai vị, tà vật trong miếu tạm thời phong trấn, tạm thời chưa có tà dị xâm nhiễm, còn xin tiến vào miếu, nghe bần tăng bàn giao một tiếng."

Nghe được giọng nói này, Cát Phán cùng tiểu sa di liếc nhau, đều có vẻ ngạc nhiên.

Nhưng Huyền Sách đại pháp sư phân phó, hai người cũng không chần chờ, lúc này lập tức bước chân vào trong phật tự.

Vào bên trong, dù là Cát Phán hay tiểu sa di đều ngây ra.

Chỉ thấy Huyền Sách đại pháp sư cùng Tô Đình sóng vai mà ngồi trên thềm đá, dựa vào cột đá, dáng vẻ vô cùng tùy ý, giống như cũng không để ý tới cấp bậc lễ nghĩa gì.

Thấy hai người tiến đến, Huyền Sách mới một lần nữa đứng dậy.

"Pháp sư."

"Pháp sư."

Cát Phán cùng tiểu sa di đều đi tới trước mắt, thi lễ.

Huyền Sách đại pháp sư dừng một chút, nói khẽ: "Lần này mời hai vị tiến đến, là muốn các ngươi làm nhân chứng."

Cát Phán hơi kinh ngạc, nói: "Nhân chứng?"

Tiểu sa di lại lộ ra sắc mặt khác thường.

Tô Đình trầm mặc không nói, không mở miệng.

"Pháp sư có ý gì?"

"Hôm nay đại nạn của bần tăng sắp tới."

"Cái gì?"

Sắc mặt Cát Phán đột biến.

Tiểu sa di càng lộ ra vẻ không thể tin tưởng.

Vẻ mặt Huyền Sách vẫn như thường, chậm rãi nói ra: "Hôm nay đại nạn sắp tới, nhưng cũng là ngày đại hỉ hoàn thành xong nguyện vọng cả kiếp trước kiếp này, mượn tay Tô tiên sinh, đi qua một bước cuối cùng."

Hắn nhìn Tô Đình một chút, nói ra: "Lần này là mời Tô tiên sinh làm việc, mong hai vị ở đây hôm nay làm chứng, thay Tô tiên sinh chứng minh trong sạch, đừng bởi vì chuyện sắp xảy ra mà trách tội hắn."

"Pháp sư..."

Cát Phán vội lên tiếng, nói: "Pháp sư công đức vô lượng, trấn thủ Minh Ngục, mà Phật pháp lại cao thâm, đã tới bất hủ, sao lại có đại nạn?"

Việc này không khỏi khiến người ta kinh hãi, dù ông đã làm phán quan của Địa Phủ tám trăm năm, nhìn mọi chuyện trên thế gian, nhưng cũng không nhịn được lộ ra vẻ kinh hoàng.

"Dù là gì khốn cảnh, Âm Thiên Tử tự nhiên sẽ cố gắng tương trợ, nếu vẫn không được còn có thể bẩm lên Thiên Cung, luôn có cách giải quyết, mong pháp sư nghĩ lại."

"Tâm ý của Cát Phán, trong lòng bần tăng biết rõ, vô cùng cảm kích."

Huyền Sách cười một tiếng, nói ra: "Việc này ta đã bẩm lên Thượng Minh Âm Thiên Tử, Cát Phán không cần sầu lo, chỉ là sau này ta không có ở đây, ác linh quỷ vật còn ở bên trong còn cần đứa nhỏ này độ hóa, chắc chỉ cần trăm năm, mong Cát Phán để ý tới hắn."

Cát Phán nghe vậy, lại muốn tiếp tục thuyết phục.

Mà tiểu sa di kia lại cúi đầu không nói.

❖ ❖ ❖

Trong Sâm La Điện đường.

Thượng Minh Âm Thiên Tử dọn dẹp qua đường đi Thiên Đình, chờ đợi Đế Quân của Thiên Đình đại giá giáng lâm.

Cửu Lê đại tương quân, đứng trong Địa Phủ, cảm ứng Cửu U, dường như có vẻ say mê.

Địa Phủ vốn là U Minh địa giới, bên trong có vô số tà ma âm linh, có nhiều Thần Ma ẩn hiện, mà Cửu Lê chính là một vị Thần Ma cường hãn nhất trong chốn U Minh này.

Lúc ấy Thiên Đình chưa lập, Đế Quân cũng chưa ngồi vào vị trí Thiên Đế, đã vào Cửu U, hàng phục vị thống lĩnh Thần Ma U Minh này.

Về sau Thiên Đình được lập thành, Cửu Lê thụ phong, trấn thủ Thiên Cung.

Đến nay đã hơn nghìn năm, vị Thần Ma cường hãn xuất thân từ Cửu U cũng mới chỉ trở về Cửu U địa giới ba lần.

"Đế Quân sắp tới, mệnh bản tôn đi trước dò đường, nếu như lộ ra hành tích, chỉ coi là bản tôn không tuân thủ thiên quy, tư rời Thiên Cung, ngầm nhập Địa Phủ, trở về quê quán. Nhưng nếu hành tích của Đế Quân bị bại lộ, sẽ liên lụy quá nhiều chuyện."

Cả người Cửu Lê giống như thiết tháp, trầm ngưng nói ra: "Ngươi có biết Đế Quân giá lâm Địa Phủ là vì cần làm chuyện gì không?"

Âm Thiên Tử bình tĩnh nói: "Đế Quân chính là chủ của Thiên Đình, là chí tôn tam giới, làm việc tất nhiên không thể phỏng đoán, bản tọa không dám vọng đoán."

Cửu Lê nhìn hắn một cái, nói: "Đều nói khi còn sống ngươi trí kế vô song, mưu tính sâu xa, có một không hai thiên cổ, sau khi chết lại ngu dốt đi rất nhiều."

Âm Thiên Tử lạnh nhạt nói: "Là bản tọa ngu độn, không biết Cửu Lê đại tương quân có biết không?"

Cửu Lê trầm trầm nói: "Bản tôn cũng không biết, cho nên mới đến hỏi ngươi, còn tưởng ngươi là Thượng Minh Âm Thiên Tử của Địa Phủ này, có thể biết tâm ý của Đế Quân."

Âm Thiên Tử cười cười, không mở miệng, khi hắn còn sống đã biết một chuyện.

Ngông cuồng tìm hiểu thánh ý, kết cục tuyệt không an ổn.

Dù bây giờ là Thượng Minh Âm Thiên Tử của Địa Phủ, thống lĩnh mọi việc của Địa Phủ, quản lý Lục Đạo Luân Hồi.

Nhưng chủ tam giới vẫn là Thiên Đình Đế Quân.

Thượng Minh Âm Thiên Tử, tôn vị có cao, có thể xưng là dưới Thiên Đế, trên chư thần.

Trong lòng của hắn hiểu rõ, mọi chuyện liên quan đến Đế Quân, nên biết được cao thấp.

"Canh giờ đã đến, Đế Quân nên hạ giới."

"Ừm..."

Thượng Minh Âm Thiên Tử mới lên tiếng, sắc mặt bỗng nhiên lộ ra vẻ khác thường, cúi đầu nhìn xuống.

Chỉ thấy con dấu mà Huyền Sách đưa về, bỗng nhiên toả ra hào quang, lộ ra mười phần hừng hực.

Cửu Lê đại tương quân nhìn lại, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Thượng Minh Âm Thiên Tử thật liếc hắn một cái, nhưng cũng không kiêng kị gì, chỉ lấy con dấu tới, để quang hoa bên trong bắn ra, hóa thành một tiếng phật âm.