← Quay lại trang sách

Chương 606 Thế sự sao có thể quay lại

Dưới tầng mười tám Minh Ngục, bên trong phật tự.

Tô Đình vốn đã lấy ra Trảm Tiên Phi Đao, muốn trảm Huyền Sách cùng với Ma Tổ trong lòng.

Vậy mà lúc này đột nhiên xảy ra dị biến, tiểu sa di lấy Hàng Ma Xử, đột nhiên tập kích từ sau lưng Tô Đình.

Nếu không phải Tô Đình tu hành thâm hậu, Dương Thần nhạy cảm, phản ứng cực nhanh, mới có thể dùng tiên thuật che chắn, sợ là một kích này đã đủ khiến Dương Thần của hắn đều tán loạn, từ đó hồn phi phách tán.

Dị biến đột nhiên nổi lên, không ai ngờ tới!

Cát Phán cũng không ngờ được, tiểu sa di khi còn sống làm vô số việc thiện, có trái tim nhiệt huyết, lại đi theo bên cạnh Huyền Sách đại pháp sư này lại đột nhiên sinh ra sát niệm với Tô Đình.

Thậm chí, ngay cả Huyền Sách đại pháp sư đều là lộ ra vẻ cực kì phức tạp.

"Nam Mô A Di Đà Phật!"

Một tiếng phật niệm vang lên, hào quang rực rỡ.

Tiểu sa di cứng lại ở đó, Hàng Ma Xử trong tay cũng không thể đánh xuống nữa.

Bầu không khí lập tức cứng đờ.

Chỉ nghe ở nơi hẻo lánh truyền đến một tiếng kêu đau.

"Đây mẹ nó là tình huống gì thế?"

Tô mỗ che lấy vị trí sau lưng, vịn góc tường, vẻ mặt tái nhợt, khí huyết suy yếu.

Cũng may hắn phản ứng kịp thời, Dương Thần nhạy cảm, lại cực kỳ trầm ngưng, nếu không thì lần này đã nguy hiểm rồi.

Trong lòng Tô Đình thầm kêu may mắn, cũng cũng may là Dương Thần, tuy rằng Dương Thần bị thương nặng hơn thương thế trên thân thể rất nhiều.

Nhưng nếu đổi làm nhục thân, một kích này đánh vào sau lưng, làm thận bị thương, trước khi thương thế khôi phục, nhất định hắn sẽ yếu ớt nhiều ngày.

Trong lòng của hắn thầm thấy may mắn, dù là thương thế trên Dương Thần nặng hơn nhục thân, nhưng cũng vẫn tốt.

Nhưng tên kia không nói gì lại đột nhiên xuất thủ, không khỏi quá quỷ dị đi.

Càng quỷ dị hơn chính là, trước đó Tô Đình hoàn toàn không phát hiện ra sát cơ.

Mà hắn cũng chưa từng nghĩ tới tiểu sa di bên cạnh Huyền Sách đại pháp sư lại sinh ra sát cơ đối với hắn.

Nhưng lúc này nhìn Huyền Sách pháp sư xuất thủ, hiển nhiên là vị đại pháp sư đã từng Ma Tổ, bây giờ là tôn phật cũng chưa từng phát hiện ra việc này.

"Hắn đã dính ma tính."

Huyền Sách thở dài một tiếng, nói: "Hắn là người đời này bần tăng thấy có tâm tính thuần thiện nhất, đồng thời có trái tim nhiệt huyết, không bị nhiễm bẩn, mà ở nơi ô uế nhất tam giới này, cuối cùng hắn vẫn không thể tránh khỏi."

Sau khi nói xong, mới thấy Huyền Sách nhìn về phía Tô Đình, nói ra: "Tô tiên sinh chờ một chút, Phật pháp của hắn thâm hậu, tâm tính thuần lương, bây giờ nhập ma không sâu, đợi bần tăng độ hóa hắn thì tha cho hắn một lần."

Tô Đình che sau lưng, sắc mặt trắng bệch, khẽ gật đầu, nói: "Pháp sư cứ ra tay không sao, chỉ là vãn bối cảm giác không được tốt, giống như có chút hư yếu, còn phải khôi phục một phen."

Huyền Sách khẽ gật đầu, mới đi tới trước người tiểu sa di.

Cát Phán đứng bên cạnh, ánh mắt phức tạp, cũng có một chút hồi hộp, trong lúc vô hình, pháp sách trên đỉnh đầu tỏa ra quang mang càng thêm cường thịnh, bảo vệ bản thân, không bị xâm hại.

Tiểu sa di bị Phật quang của Huyền Sách bao phủ, cũng không có ý phản kháng, thần sắc bình tĩnh, không còn dáng vẻ điên cuồng khi nhập ma.

Bành!

Hàng Ma Xử rơi xuống đất!

"Pháp sư thật sự đã tới đại nạn sao?"

"Đại nạn của bần tăng đã tới, không thể nghịch chuyển."

"Ta không cho ngươi chết."

Tiểu sa di hơi cúi đầu, thấp giọng nói: "Năm đó ngươi du tẩu ở nhân gian, là ta dẫn ngươi trở về chùa miếu, về sau Phương Trượng chết rồi, các sư huynh cũng đã chết, sau đó ngươi cũng chết, đến cuối cùng, ta đến nơi này."

Trên gương mặt sạch sẽ của hắn mang theo một chút ảm đạm, nói: "Hơn ba trăm năm, ngươi như phụ thân ta, cũng như huynh trưởng ta, ta không thể mặc kệ ngươi đi chết."

Ánh mắt Huyền Sách phức tạp, nói: "Bần tăng bất tử, Ma Tổ bất diệt, ma đạo ở tam giới cũng sẽ không mất đi đầu nguồn, đây là chuyện phải làm, ngươi cần gì phải chấp nhất?"

Tiểu sa di ngừng tạm, nói: "Ma đạo ở tam giới có liên quan gì cùng ta?"

Vẻ mặt Huyền Sách cứng lại, lộ ra vẻ khác thường.

Tiểu sa di nói ra: "Năm đó sư phụ, sư huynh, sư đệ đều đã trải qua nhiều lần sinh lão bệnh tử, lại không còn là những người năm đó, mà bây giờ ta chỉ có một người thân là ngươi... Ngay cả ngươi cũng biến mất, tam giới xảy ra loạn tượng như thế nào thì có liên quan gì với ta?"

Cát Phán trầm mặc, không nói một lời.

Huyền Sách khàn giọng nói: "Ngươi bản tính thuần lương, theo ta ở đây, độ hóa ác linh, trong mấy trăm năm, vì thiện tam giới, công đức vô lượng, sao vãn còn có ý nghĩ như vậy?"

Tiểu sa di lắc đầu, nói ra: "Ta theo ngươi ở lại Địa Phủ trấn thủ âm minh, chỉ vì có ngươi giống phụ huynh ở đây mà thôi, nếu ngay cả ngươi cũng không ở đây, nói tới trấn thủ Địa Phủ, nói tới công đức vô lượng thì có ích lợi gì?"

"Tư tưởng của ngươi đã cực đoan thiên vị như thế rồi sao?"

Huyền Sách hơi cúi đầu, chắp tay trước ngực, trầm giọng nói: "Đời này bần tăng phải trùng sinh, mà ngươi là người thiện lương nhất mà bần tăng thấy, lại có trái tim nhiệt huyết, không dễ bị tà khí sâm nhiễm, lúc này mới gọi ngươi tới chỗ sâu Địa Phủ, tương trợ bần tăng, nào biết ngay cả ngươi cũng không chịu nổi ma khí, tâm tính dơ bẩn, tư tưởng thay đổi dần, quả thực là hại ngươi."

Hắn mở hai tay ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay có một đóa Kim Liên, tỏa ra hào quang rực rỡ, có từng tiếng thiền âm.

"Pháp sư, ngươi muốn độ hóa ta sao?"

"Xóa hết tà niệm, ngươi mới có thể có khôi phục."

"Nhưng ngươi đang tự phế tu vi Phật pháp."

"Đại nạn đã tới, giữ lại tu vi Phật pháp cũng chỉ hôi phi yên diệt theo bần tăng thôi."

Huyền Sách thật sâu nhìn hắn, nói ra: "Nơi này là chỗ sâu Minh Ngục, là nơi ô uế nhất tam giới, ngươi ở đây chịu đựng mấy trăm năm ăn mòn, ngay cả bần tăng cũng cần hao phí sáu mươi năm mới có thể giúp ngươi triệt để thanh tịnh, nhưng đại nạn đã tới, Tô tiên sinh chờ chực, không thể trì hoãn. Kim Liên này là dùng một thân Phật pháp của bần tăng biến thành, có thể trong chớp mắt xóa hết ma tính trên người ngươi..."

"Ta không muốn..."

Tiểu sa di lắc đầu nói: "Ngươi chết đi, để lại mình ta ở Minh Ngục, hao phí thời gian của ta đến độ hóa những kẻ cùng hung cực ác này, đây tính là gì? Nơi này tối tăm không mặt trời, nơi này âm phong lạnh thấu xương, nơi này tràn đầy tà dị, đều là ma đầu, đều là tà vật, đều là ác linh, không có ngươi ở đây, thì nơi này chỉ là một nơi làm cho người buồn nôn mà thôi."

Hắn lộ ra ý cười, có phần là trào phúng, nói: "Nhân gian đều coi mười tám tầng Minh Ngục là nơi kinh khủng nhất, làm cho người kinh hãi nhất là, nào biết phía dưới mười tám tầng Minh Ngục này, còn có một nơi càng ô uế âm tà khiến người ta buồn nôn hơn."

Hắn chỉ vào đỉnh đầu, nói: "Chúng ta ngẩng đầu nhìn lại, không phải trời xanh mây trắng, không phải non xanh nước biếc, mà là Minh Ngục mà thế nhân một mực e ngại âm trầm... Bầu trời trên đỉnh đầu đều là nơi âm tà như thế này, nơi đây xem như cái gì?"

Huyền Sách dừng một chút, nói ra: "Bần tăng thay ngươi xóa đi ma tính, nếu như trong lòng ngươi vẫn có suy nghĩ như vậy, vậy hãy đi theo Cát Phán, nơi đây tự có Thiên Đình xử trí."

Tiểu sa di hơi nhắm mắt, mỏi mệt nói: "Ngươi muốn nhập diệt, nhưng ta cũng mệt mỏi."

Bỗng nhiên có âm phong chầm chậm thổi ra.

Thân hình tiểu sa di chậm rãi tản ra, tản vào trong gió.

Trong một chớp mắt, hôi phi yên diệt.

Huyền Sách chậm rãi đưa tay, thăm dò vào bên trong âm phong, nhẹ nhàng nắm chặt, hơi nhắm mắt.

"Bần tăng đã gần nhập diệt, tại sao còn phải lại có thêm tội nghiệt này?"

Thần sắc hắn ảm đạm, chắp tay trước ngực, cúi đầu nói ra: "Nếu như có thể quay ngược quá khứ, bần tăng nhất định sẽ không còn gọi ngươi đến tận đây, cam nguyện độc thân chịu hết cực khổ ở Minh Ngục này."

Nếu có thể quay ngược quá khứ... Nhưng thế sự sao có thể quay lại?