Chương 624 Nếu như không có Tiên Liên, nhất định sẽ mạnh mẽ đoạt lấy
Ở rìa ngoài hòn đảo thuộc Bạch Hạc nhất tộc, trong lầu các.
Tô Đình và đám người Tín Thiên Ông đều ở chỗ này.
Xung quanh đều là tộc nhân Thất Xích Bạch Hạc.
Trên đảo này có rất nhiều bạch hạc, tuổi nhỏ nhất cũng là tinh quái, thanh niên trai tráng đa số đã thành yêu, mà không thiếu người có thiên tư cao tuyệt, đã là Yêu Vương, không kém Chân Nhân Dương Thần.
Căn cứ vào lời nói lúc trước của Tín Thiên Ông, thì Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc này ở phương diện tu hành có lẽ không bằng các tiên tông được Đạo Tổ truyền lại, nhưng bản lĩnh ở phương diện đấu pháp lại cực kì lăng lệ sắc bén, ở cấp độ ngang nhau sẽ không kém cao nhân tiên tông.
"Tới rồi."
Tô Đình mở to mắt, con mắt thứ ba trên trán khẽ mở ra, rồi lại lập tức nhắm lại.
Vẻ mặt Tín Thiên Ông ngưng lại, nói: "Từ lần trước sau khi lão hạc này suýt nữa xé rách mặt mũi cùng ta, đến nay vẫn luôn tránh mà không thấy, thấy Nguyên Phong Sơn ta lại có mười lăm vị trưởng lão tới, cuối cùng vẫn phải hiện thân."
Tô Đình bỗng nhiên cười nói: "Huynh trưởng lần trước bàn chuyện không ổn sao?"
Tín Thiên Ông khẽ lắc đầu, nói ra: "Chúng ta đã đánh giá thấp nội tình của Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc, cũng đánh giá thấp tính tình kiệt ngạo bất tuần của bọn hắn, đúng là khó mà bàn bạc."
Nói rồi ông khẽ thở dài, nói: "Nếu không phải không hoàn toàn chắc chắn, cũng bận tâm tới thanh danh của Nguyên Phong Sơn, lão phu đã sớm động thủ."
Tô Đình chậm rãi nói ra: "Bây giờ có nắm chắc."
Sau khi nói xong, chỉ thấy thiếu niên này vỗ vỗ quần áo, nói: "Chuyến này chưởng giáo mệnh ta chủ sự, dẫn mười bốn vị trưởng lão đến đây giúp huynh, bây giờ lão đệ ta lại chủ sự một lần."
Ánh mắt Tín Thiên Ông ngưng lại.
Chư vị trưởng lão liếc nhau.
Tô Đình có bản lĩnh cực cao, đã được công nhận là đỉnh phong ở nhân gian, có thể trảm Bán Tiên.
Nhưng hắn dù sao vẫn quá trẻ, lịch duyệt cũng ít.
"Được."
Tín Thiên Ông nói ra: "Vi huynh lần trước đàm phán không ổn, nhìn xem lần này ngươi có thể đàm phán được hay không?"
Tô Đình nhếch miệng khẽ cười, nói: "Huynh trưởng cứ từ nhìn xem, lần này lão đệ để huynh biết được cái gì mới là đàm phán!"
❖ ❖ ❖
Mà ở trong chỗ sâu của hòn đảo có một đoàn người chầm chậm đi tới.
Đoàn người này có chừng hơn hai mươi người, có người đã tới tuổi xế chiều, cũng có người trung niên trầm ổn, cũng có người tuổi trẻ khí thịnh, ngang nhiên như kiếm ra khỏi vỏ.
Đoàn người này đều mặc vũ y màu trắng, thần thái khác nhau, nhưng không có ai không lộ vẻ lăng lệ.
Nếu không phải đã sớm biết thân phận người tới, có lẽ Tô Đình sẽ cho rằng đây là một tông môn kiếm tiên.
"Chư vị quý khách từ Nguyên Phong Sơn lại tới, là lão hủ thất lễ."
Lão giả đi đầu, diện mạo cực kì già nua, ánh mắt hơi đục ngầu, nhưng lại chứa phong mang khó tả.
Dáng người ông ta thẳng tắp, tay cầm mộc trượng, đi ở phía trước, chầm chậm mà tới.
"Khách khí."
Tô Đình thi lễ, nói: "Trước đây huynh trưởng ta đến đây, chư vị đã long trọng chiêu đãi, bây giờ Tô mỗ không mời mà tới để cùng huynh trưởng gặp nhau, ngược lại là làm phiền quý tộc."
Lão hạc tộc trưởng kia nói ra: "Không phiền, không phiền."
Tô Đình mỉm cười nói: "Dù ở nhà tầm thường, khi có chuẩn bị phía để chiêu đãi mười mấy khách nhân tới chơi đều khó tránh khỏi tốn kém, cũng khó tránh khỏi luống cuống tay chân. Huống chi chúng ta đều là Chân Nhân Dương Thần, không thiếu người đạt tới cấp độ Bán Tiên, tụ tập ở đây đã đủ để phá hủy tông phái bình thường trong nhân thế, sao lại không phiền chứ?"
Hắn nói những lời này khiến bầu không khí xung quanh lập tức trì trệ.
Dù là Nguyên Phong Sơn hay Bạch Hạc tộc, đều yên tĩnh lại.
Trong lúc mơ hồ, bầu không khí dần rét lạnh, sắc bén lăng lệ.
Trong lúc đó, khí cơ giao cảm, như có kiếm khí vô số xuyên qua nơi này.
Nếu sinh linh bình thường ở đây, chỉ sợ trong chớp mắt sẽ thịt nát xương tan dưới uy áp của hai phe.
"Ha ha..."
Lão hạc bỗng nhiên lên tiếng, vừa cười vừa nói: "Tô trưởng lão nói cũng phải, nhưng Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc ta truyền lại từ Bạch Hạc đồng tử vô địch thiên địa năm đó, trong mấy trăm năm, vẫn luôn đầy đàn hưng thịnh, nội tình trầm hậu, dù có chiêu đãi Tiên gia cũng không thất lễ."
Tô Đình mỉm cười nói: "Vậy đành phiền nhiễu quý tộc."
Lão hạc đáp: "Không phiền... Khụ khụ, hôm nay lão hủ đã mệnh trong tộc, chuẩn bị yến hội, bày tiệc mời một nhóm Tô trưởng lão."
Tô Đình vừa cười vừa nói: "Như thế rất đúng dịp, gần đây Tô mỗ tu hành phải Tích Cốc, không có ham muốn ăn uống, nhưng lần trước ở Đông Hải từng nếm qua thịt của một số yêu loại, cảm thấy khá mỹ vị."
Lão hạc nói ra: "Trong bản tộc cũng là dùng yêu loại làm thịt ăn, đồng thời còn có các loại thiên tài địa bảo, cũng rất có ích lợi đối với tu hành,."
Tô Đình nói ra: "Vậy thì đa tạ."
Lão hạc ứng tiếng, nhẹ gật đầu, dường như lại nhớ tới cái gì, hỏi: "Đúng rồi, nghe nói Tô trưởng lão phụng mệnh đi tới Đông Hải, lần này đi đường vòng tới đây gặp Tín Thiên Ông trưởng lão, chắc phải ở lại mấy ngày, nhưng chớ chậm trễ chuyện của quý tông?"
Tô Đình cười nói: "Không đang ngại, việc này không gấp, huống chi huynh đệ chúng ta gặp nhau, tình nghĩa quá sâu, thời gian gặp mặt nhất định là không ngắn, hay lão tộc trưởng không quá hoan nghênh?"
Vẻ mặt lão hạc vẫn như thường, ánh mắt dị dạng, trong miệng nói ra: "Tất nhiên là hoan nghênh."
Lão hạc này khẩu thị tâm phi, tâm tình hết sức phức tạp.
Mà rất nhiều trưởng lão hạc tộc sau lưng, nhất là mấy người trẻ tuổi nóng tính đều không thể che giấu, phần lớn lộ ra ánh mắt bất thiện.
"Nhưng..."
Tô Đình vừa cười vừa nói: "Không biết yến hội tối nay có món gì?"
Lão hạc mỉm cười nói: "Có linh hoa ở trên đảo dùng để ủ chế Bách Hoa rượu; còn có món ngon dùng giao long cùng hổ yêu, xưng là long hổ đấu; có sò hến Đông Hải, bên trong giấu yêu tinh, hình như mỹ nhân, có thể ăn sống, nhưng khi chúng ta nuốt vào, yêu tinh kia tâm sinh sợ hãi, sẽ đ buồn bã rơi lệ, cho nên gọi là khóc mỹ nhân..."
Ngoài Bách Hoa rượu ra, hắn nói liên tiếp mười hai món ngon, đều cực kì phi phàm, cũng cực kì trân quý.
"Đáng tiếc..."
Tô Đình nghe đến đó, thở dài: "Đáng tiếc không có món ngon mà ta muốn ăn."
Lão hạc ngơ ngác một chút, hỏi: "Tô trưởng lão còn muốn ăn món gì? Lão hủ sẽ lập tức sai người đi chuẩn bị."
Tô Đình lạnh nhạt nói: "Canh hoa sen!"
Trong nháy mắt.
Bầu không khí lại lần nữa ngưng trệ.
Chuyện về tiên liên chính là mấu chốt lần này khiến hai phe giương cung bạt kiếm.
Mà lúc này Tô Đình nhắc tới hai chữ hoa sen, suy nghĩ cực kì sáng tỏ.
"Thời gian trước, Tô mỗ muốn ngắt lấy hoa sen, lại không hái được, làm huynh trưởng Tín Thiên Ông cảm thấy vô cùng ưu sầu, rời núi tìm kiếm, lại vẫn không lấy được."
Tô Đình thở dài một tiếng, nói ra: "Lần này nếu có hoa sen nấu một bát canh hoa cho huynh trưởng, huynh đệ chúng ta tụ tập ở đây, mới coi như viên mãn, Tô mỗ mới yên tâm đi hướng Đông Hải."
Vẻ mặt đám người Tín Thiên Ông đều nghiêm nghị.
Mà Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc, bầu không khí đã cực kì cứng đờ.
Trong lòng lão hạc kia nghiêm nghị, tất nhiên là biết được Tô Đình nói lời ấy có bao hàm thâm ý, mà có ý muốn chỉ.
"Bản tộc chính là hạc tộc, ít ăn hoa sen, nhưng trên hòn đảo, bốn mùa như mùa xuân, trăm hoa đua nở, có thể mệnh người trong tộc đi ngắt lấy một chút, dựa vào khẩu vị của Tô trưởng lão làm canh."
Lão hạc kia bỗng nhiên lên tiếng, vẫn theo lời này, nhưng lại tránh đi ý của Tô Đình.
Tô Đình cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, lão hạc này làm tộc trưởng, tự nhiên không phải hạng người tầm thường, bàn về mưu kế xảo trá, có thể xưng là lão hồ ly.
Nhưng Tô Đình lại chỉ vỗ vỗ quần áo, nói ra: "Hoa sen nên có màu xanh, phẩm giai là Tiên phẩm, mới hợp tâm ý Tô mỗ, không biết bên trong quý tộc có tiên liên màu xanh?"
Tô Đình nói một câu kia, đã trực tiếp chỉ ra tiên liên màu xanh!
Trong nháy mắt, đám người đều biến sắc!
Khí tức đều bắn ra!
Lầu các rung động!
Bầu không khí nặng nề, khí tức giao cảm, có thể xưng là giương cung bạt kiếm.
Trong nháy mắt này, chư vị trưởng lão của Nguyên Phong Sơn cùng bắn ra khí tức, pháp bảo đều đã rơi vào trong tay.
Mà Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc cũng không yếu thế, dù xét về chỉnh thể thì kém hơn chư vị trưởng lão Nguyên Phong Sơn rất nhiều, nhưng vẫn lăng lệ sắc bén đến cực điểm, không có dấu hiệu lùi bước.
" Hoa sen màu xanh, phẩm giai Tiên gia."
Trưởng ánh mắt lão hạc lấp lóe ánh sáng, trầm giọng nói: "Trong bản tộc chưa từng trồng."
Tô Đình cười đắc ý, nói ra: "Chưa từng trồng, Tô mỗ tất nhiên là biết được, nhưng trong quý tộc có tiên liên màu xanh hay không?"
Lão hạc tộc trưởng trầm giọng nói: "Không có."
Tô Đình lạnh lùng nói: "Thật sự không có?"
Đôi mắt của lão hạc tộc trưởng lấp lóe, vũ y màu trắng không gió tự bay.
Mà sau lưng hắn, một người trẻ tuổi thần sắc cao ngạo bỗng nhiên gầm thét lên tiếng.
"Tô Đình! Ngươi quá mức rồi!"
Người trẻ tuổi kia có đôi mắt như sao băng, ánh mắt như kiếm quang, nghiêm nghị nói: "Ngươi chỉ là một trưởng lão của Nguyên Phong Sơn, cũng không phải chưởng giáo tiên tông, có tư cách gì mà dám bất kính đối với tộc trưởng của ta như vậy? Mà không nói tới tiên liên màu xanh ở tộc ta có hay không có, dù có Thanh Liên này thì có liên quan gì tới ngươi? Tiên phẩm trân quý bực nào, ngươi chỉ là Chân Nhân Dương Thần, còn muốn bản tộc lấy ra Tiên phẩm để chiêu đãi ngươi sao?"
Tô Đình cũng không tức giận, chỉ khẽ cười nói: "Tô mỗ đến tận đây, nếu buộc tộc ngươi lấy ra tiên vật chiêu đãi, tự nhiên là quá phận, nhưng nếu vật này chính là đồ của Nguyên Phong Sơn ta thì lại khác biệt."
Người tuổi trẻ kia tức giận, lập tức muốn xuất thủ.
Nhưng lão hạc vung tay lên một cái, ngăn hắn lại, mới nhìn tới Tô Đình, nói ra: "Tô trưởng lão nói lời ấy là ý gì?"
Tô Đình chậm rãi nói ra: "Tô mỗ cũng không quanh co lòng vòng cùng các ngươi, ai cũng biết được bản thần quân tu hành ngắn ngày, mà đạo hạnh cực cao, tiến cảnh tiến triển cực nhanh, mỗi một ngày trì hoãn, tiến cảnh tu vi sẽ chậm chạp mấy phần, bản thần quân không có tính nhẫn nại như huynh trưởng ta, hôm nay sẽ nói rõ..."
Ánh mắt của hắn lạnh lẽo, đảo qua Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc, ngữ khí băng lãnh.
"Thanh Liên chính là Đạo Tổ lưu lại, tồn tại ở Phục Trọng Sơn."
"Nguyên Phong Sơn làm Đạo Tổ truyền thừa, vật này chính là tổ truyền của bản môn."
"Bây giờ bản môn mất đi vật này ở Phục Trọng Sơn, trải qua cao nhân suy tính, chính là Thất Xích Bạch Hạc ngươi gây nên."
"Nể tình Huyền Không Cốc, Nguyên Phong Sơn ta không truy cứu việc này."
"Nhưng Thanh Liên là tiên vật, tuyệt đối không có chỗ thương lượng, chuyến này nhất định phải thu hồi."
Tô Đình lạnh giọng nói: "Lấy ra tiên liên, chúng ta sẽ lập tức về núi phục mệnh, có thể nói là tất cả đều vui vẻ."
Ánh mắt lão hạc chìm ba phần, nói: "Nếu như bản tộc không lấy ra tiên liên?"
Tô Đình vung tay lên một cái, trên tay phải lập tức có thêm sáu vòng tròn, quang hoa khác nhau, khí tức tăng vọt.
Hắn tiến tới trước một bước, nghiêm nghị quát: "Tự nhiên mạnh mẽ bắt lấy!"
Tiếng vang ầm ầm bỗng nhiên vang lên!
Một tiếng này như ra tín hiệu!
Đám người Nguyên Phong Sơn lập tức xuất thủ!
Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc, cũng phản ứng nhanh chóng, ra tay phản kích!
Hơn trăm vị Dương Thần, bên trong có không ít Bán Tiên tầng chín xuất thủ!
Dư uy cuồn cuộn lan ra bốn phương tám hướng, càn quét!