Chương 723 Thần thiết tại thế, gió nổi mây phun
Mấy tháng trước, trong đêm tối đột nhiên có sao băng rơi xuống.
Đó là một đạo sao băng xẹt qua chân trời, rơi về phía đông nam.
Sao băng kia rơi ở ngoài thành Bạch Hương, cách chừng bảy mươi hai dặm.
Lúc ấy trong vòng hơn mười dặm xung quanh đều sụp đổ, hóa thành một cái hố cực lớn.
Mà ở giữa cái hố này là một khối vẫn thạch.
Ty Thiên Giám cho rằng đây là điềm đại hung.
Có tăng nhân lại dùng chuyện này để chiếm được niềm vui của Hoàng đế Đại Chu, từ đó đạt được ban thưởng phong phú.
Nhưng phản quân của mười hai thành Bạch Hương, lại dùng dị tượng này để khởi binh phản loạn.
Về sau, phản quân vì muốn có lý do chính thống nên muốn cướp đoạt sao băng từ trên bầu trời rơi xuống kia.
Chỉ là hai ngày sau khi sao băng rơi xuống, vẫn thạch kia rơi vào trong tay quan phủ, sau đó ở trên đường vận chuyển về kinh thành, đã biến mất không thấy.
Bây giờ không ai biết, vẫn thạch kia rốt cuộc rơi ở nơi nào.
Trên thực tế, người tu hành các phương cũng để ý tới một khối thần thiết từ trên trời rơi xuống kia.
Không chỉ là người tu hành, ngay cả đám tinh quái yêu vật nghe nói việc này cũng nhận định đây là thần vật, đều nổi có tâm tư.
Mà ngoà người tu hành ra, ở phàm trần tục thế cũng có được rất nhiều người trong võ lâm muốn tìm kiếm vật này.
Dù sao khối thần thiết này rơi vào nhân gian, người nhìn thấy đầu tiên chính là bách tính trong thế tục phàm trần, truyền ra đầu tiên cũng là đám phàm phu tục tử.
❖ ❖ ❖
"Nghe nói phản quân vẫn muốn tìm được vật ngày đó rơi xuống, nói là nghe theo mệnh trời, phải dùng để làm chí bảo truyền thế."
"Ai biết được thần thiết kia ở đâu? Ngày đó những người vận chuyển vật kia về kinh thành, nửa đường lại bị giết sạch, cũng không biết là ai ra tay!"
"Nhắc tới cũng thấy lạ, dám can đảm cướp của giết người quan gia, đúng là lợi hại."
"Cướp được thần thiết kia, ngoại trừ đám phản quân kia, ai sẽ tuyên dương việc này?"
"Đây chính là thần thiết từ trên trời rơi xuống, nếu như chế tạo thành binh khí, nhất định là lợi khí cứng rắn vô cùng."
"Nếu để cho ta, tất nhiên sẽ rèn đúc thành một thanh kiếm sắc!"
"Ta lại muốn luyện thành một thanh trường thương."
"Sao các ngươi đều muốn làm binh khí thế, đổi lại là ta, ta muốn chế tạo một bộ khôi giáp, ta cũng không muốn giết người, chính là muốn đao thương bất nhập, ai cũng không giết được ta."
"Tính tình này của ngươi đúng là lười."
"Nhưng ta có đao pháp không tầm thường, nếu như có thể rèn đúc thành bảo đao, đến khi chiến đấu giao phong với người khác, một đao chặt đứt binh khí của đối phương, sau đó đối phương tay không tấc sắt, ta dùng binh khí, chiếm được thượng phong, nhất định có thể thủ thắng... Kể từ đó, ta chẳng phải có thể vang danh trong võ lâm?"
"Đúng là mơ giữa ban ngày."
"Ngươi khoan hãy nói, nửa tháng trước ta nghe nói bên kia sông dường như có người trẻ tuổi dùng đao đạt được một thanh bảo đao vô cùng cứng rắn, khiêu chiến bốn phía, không biết đã chém bao nhiêu lão Đao khách đã thành danh, dường như đã xuôi nam, chuẩn bị một đường khiêu chiến cao nhân các phương võ học."
Đây là suy nghĩ của rất nhiều người trong võ lâm, phần lớn đều lấy ra làm trò đùa.
Mà trong khách sạn, có một đạo sĩ trẻ tuổi đeo trường kiếm, ngồi ở nơi hẻo lánh, uống hớp trà, lộ ra mấy phần ý cười.
Vẻ mặt có vài phần ý cười này dù không có bao nhiêu ác ý hay trào phúng, nhưng lại giống như một trưởng bối đang nhìn mấy đứa bé đang lẩm bẩm về giấc mơ trong tương lai của mình sẽ trở thành cự phú, sau đó sẽ làm như thế nào như thế nào...
"Đều là đám phàm phu tục tử, nào biết chí bảo trên trời rơi xuống chính là thần thiết?"
Đạo sĩ tuổi trẻ xuất thân từ Thiên Cơ Môn, tên là Dư Thanh.
Hắn cũng không gia nhập Ty Thiên Giám, nhưng lại từ một vị đồng môn có nhậm chức trong Ty Thiên Giám mà biết được chuyện về thần thiết.
Từ khí tức trong hố to lưu lại lúc ấy có thể thấy đó là thần thiết chân chính, tuyệt đối không phải vật tầm thường.
Chỉ là thần thiết bị người cướp đi, không biết rơi vào nơi nào.
Dư Thanh đã tìm kiếm nửa tháng rồi mà chưa tìm ra hướng đi của thần thiết.
Chỉ là từ chỗ quan phủ bị cướp giết khi ấy cũng không nhìn ra có pháp thuật gì lưu lại, xác nhận là người trong võ lâm gây nên.
Đáng tiếc đạo hạnh của hắn không cao, chưa thể lần theo vết tích mà truy tìm.
Nhưng dù hắn có thể lần theo vết tích truy tìm đầu nguồn, bây giờ cũng có phần gian nan.
Bởi vì người tu đạo truy tìm thần thiết không chỉ có một mình hắn.
"Thật sự là khó dây dưa."
Trong lòng Dư Thanh thở dài một tiếng.
Trước đó cũng có người tu hành đi truy tìm thần thiết, nhưng đối phương dường như cũng không thể lần theo vết tích để truy tìm đầu nguồn... Nhưng cũng sợ hãi người tu hành đằng sau tới có thể tìm được manh mối, cho nên đã ra tay xóa hết đi rất nhiều vết tích còn sót lại.
Đến bây giờ, dù là người tu hành có trình độ không cạn, cũng khó có thể theo dõi truy tung.
Cho nên bây giờ thần thiết vẫn chẳng biết đi đâu.
Chỉ là bây giờ thần thiết rất có thể đã rơi vào trong tay người tập võ ở chốn thế tục phàm trần.
Đó có lẽ là bang phái võ lâm nào đó, cũng có lẽ là thế gia vọng tộc nào đó trong chốn võ lâm, thậm chí là một số người tập võ liên thủ với nhau.
"Lại tìm thêm một năm, nếu như vẫn không có manh mối thì coi như thôi."
Dư Thanh thầm nghĩ: "Cho dù có đầu mối, lúc này đã có không ít người trong tu hành truy tìm thần thiết, chưa hẳn đã đến phiên ta. Thậm chí mơ hồ có vết tích của Dương Thần Chân Nhân, chỉ là không có hiện thân, thông qua đám người tu hành thủ hạ để đánh cờ với nhau..."
Hắn chưa đạt đến cảnh giới Dương Thần, nhưng hắn cũng vẫn nghĩ có lẽ số phận của bản thân đã tới, có thể đoạt được thần thiết.
Rất nhiều người tu hành đều sẽ cho rằng mình chính là một người đặc thù nhất trong chúng sinh.
Dư Thanh cũng không ngoại lệ.
"Ừm?"
Trong lòng của hắn bỗng nhiên nhảy lên một cái.
Trước đó bày ra quân cờ, dường như liên lụy đến cái gì.
❖ ❖ ❖
Bạch Hương thành đi về phía nam hơn hai trăm dặm.
Chân Nguyên sơn trang.
Hôm nay trời xanh mây trắng.
Nơi này có non xanh nước biếc.
Nhưng nước đã nhuộm đỏ.
Nơi này tràn ngập khí tức máu tanh.
Nơi này tràn đầy chân cụt tay đứt.
"Cổ trang chủ, ngươi thật to gan, lại dám can đảm cướp của giết người của quan phủ, đoạt lấy khối thần thiết này."
Đây là một nam tử mặc áo bào xám, tay cầm kiếm dính đầy máu.
Hắn giơ kiếm lướt trên mặt lão giả kia hai lần, nói ra: "Lâu như vậy rồi mà một chút tin tức cũng không lộ ra, nếu không phải trước đó ta thử qua thanh bảo kiếm mà ngươi trân tàng kia, lại nhìn vết tích trên thi thể quan sai thì cũng khó có thể nghĩ đến là ngươi."
Lão giả kia chật vật không chịu nổi, khí tức uể oải, trên mái tóc muối tiêu cũng dính vết máu.
"Một thanh kiếm này của ngươi năm đó cũng là lão phu tự mình chế tạo, không ngờ hôm nay kiếm này lại dùng để giết cả Chân Nguyên sơn trang."
"Nếu nói thế sự trêu người, cũng không có gì hơn cái này."
Nam tử áo bào xám chậm rãi nói: "Ngươi giấu kín thần thiết ở nơi nào, nói rõ cho ta, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng, nếu không thì chính ngươi cũng có thể thử một chút xem bảo kiếm mà ngươi tự mình chế tạo sắc bén bực nào..."
Cổ trang chủ bật cười một tiếng, nói ra: "Lão phu nói rõ cho ngươi biết, ngươi sẽ bỏ qua cho lão phu sao?"
Nam tử áo bào xám gật đầu nói: "Đương nhiên là sẽ, ta còn cần đúc kiếm đại sư là ngươi thay ta dùng thần thiết rèn đúc thành bảo kiếm."
Cổ trang chủ lộ ra vẻ trào phúng, nói ra: "Ngày ren thành kiếm chính là ngày lão phu lấy thân dưỡng kiếm đúng không?"
Nam tử áo bào xám lắc đầu nói: "Ta tự học dùng võ để hành tẩu giang hồ, luôn nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi nên biết được."
Cổ trang chủ cười ha ha một tiếng, nói ra: "Ngươi nhất ngôn cửu đỉnh, lão phu tự nhiên sẽ hiểu, nếu không thì cũng sẽ không rèn đúc chuôi bảo kiếm này cho ngươi... Chỉ là thần thiết lại liên quan đến triều đình, liên quan đến phản quân, trong chốn võ lâm cũng có vô số người thèm nhỏ dãi, ngươi tất nhiên là sex diệt khẩu."
Sắc mặt nam tử áo bào xám bỗng nhiên thay đổi, quát: "Ta không tin lật tung toàn bộ Chân Nguyên sơn trang của ngươi còn không tìm ra được!"
Vừa dứt tiếng, bỗng nhiên có một đạo kình phong bắn ra.
Trong lòng nam tử áo bào xám run lên, không kịp phản ứng.
Phù!
Chỉ thấy một đạo huyết quang từ ngực bụng của hắn bắn lên.
Nam tử áo bào xám ngã nhào xuống đất, toàn thân rung động.
Mà ở phía trước, chỉ thấy một người nam tử trung niên chậm rãi đi tới.
" Đám phàm phu tục tử lại muốn chiếm thần thiết?"
Nam tử trung niên tay cầm quạt xếp, khẽ cầm quạt gió, đi tới trước mặt Cổ trang chủ, lại đạp một cước lên người nam tử áo bào xám kia, nhìn xuống dưới, nói với Cổ trang chủ: "Thần thiết ở nơi nào?"
Cổ trang chủ há hốc mồm, lại không lên tiếng.
Thình thịch!
Nam tử áo bào xám thoi thóp kia bỗng nhiên bị một cước giẫm xuyên lưng!
Máu phun tung toé.
Cổ trang chủ bị máu bắn trúng, trên mặt, trên tóc, tất cả đều là vết máu.
"Gần đây tìm kiếm thần thiết, trên giang hồ đúng là gió tanh mưa máu, giết chóc rất nhiều."
Nam tử trung niên ngồi xổm xuống, nói ra: "Bản tọa cũng ép hỏi không ít người, giết không ít người, không ngại giết thêm ngươi... Ngươi xem cái chết của hắn một chút, bản tọa đã báo thù thay lão tiểu cả nhà ngươi, nếu ngươi không thức thời thì cùng nhau đi âm tào địa phủ, bản tọa lại tìm kiếm nơi đây."
Hắn ta đưa tay chỉ trước mặt của lão giả, nói ra: "Dù sao thần thiết không có khả năng thuộc về ngươi, trong lòng ngươi biết rõ, nể tình bản tọa báo thù thay lão tiểu một nhà ngươi, ngươi có chuyện nói thẳng, để bản tọa đỡ mất công."
Sắc mặt Cổ trang chủ liên tục thay đổi, rốt cục đưa tay chỉ tới một chỗ nào đó.
"Cơ quan?"
Nam tử trung niên lộ ra vẻ dị sắc, cười nói: "Bây giờ cơ quan giữa trần thế cũng tinh diệu như thế rồi sao?"
Hắn ta đưa tay phất một cái, lập tức có một luồng gió bắn về phía hòn non bộ bên kia.
Ông!
Giả sơn lệch đi, phía dưới lộ một huyệt động.
"Chính là ở bên trong?" Nam tử trung niên hỏi như vậy.
"Đúng vậy." Cổ trang chủ cười khổ nói: "Trước đó cướp vật kia tới đây, là muốn rèn đúc một thanh bảo kiếm tuyệt đỉnh thế gian, không ngờ vật này không thể phá vỡ, lửa không thể dung, các loại pháp môn rèn đúc đều không có hiệu dụng, mặc cho lão phu đã dùng hết phương pháp, cũng không có một chút biến hóa nào..."
"Vì thế mà gặp họa diệt môn." Nam tử trung niên cười lắc đầu, nói: "Thần thiết này, phàm nhân sao có thể rèn đúc chứ?"
"Vốn định dựa theo cổ tịch, từ đây cung phụng thần thiết, dùng hương hỏa lâu dài hun đúc, nếu như thần thiết có linh, có lẽ hậu nhân có thể rèn đúc được thần thiết này." Cổ trang chủ buông tiếng thở dài, nghiêm nghị nói: "Sớm biết như thế thì tội gì phải nảy lòng tham."
"Đúng vậy, sớm biết như thế tội gì phải nảy lòng tham niệm."
Nam tử trung niên tiện tay vung lên, chỉ thấy đầu của Cổ trang chủ lõm vào, ánh mắt lập tức ảm đạm.
Hai tay của hắn ta chà xát, thần sắc hết sức kích động, đi về phía huyệt động kia.
Hưu!
Vừa mới đặt chân vào đã có ba mũi tên bắn tới trước mặt.
Nam tử trung niên lộ ra vẻ trào phúng, tiện tay vung lên,
Ba mũi tên hóa thành bột mịn.
Trong huyệt động, có hơn mười cơ quan,, nếu không có Cổ trang chủ dẫn đường thì có thể nói là hết sức hung hiểm đối với người tầm thường.
Nhưng đối với người tu hành thì chỉ là chút trò vặt mà thôi.
Nam tử trung niên một đường đi vào phòng ngầm dưới đất.
Trên đường có hơn mười cỗ thi thể.
Những người này tử trạng thê thảm, phía sau trúng tên, hiển nhiên là bị cơ quan giết chết.
Hiển nhiên là bị Cổ trang chủ dùng cơ quan mai phục, muốn giết người diệt khẩu, phòng ngừa chuyện thần thiết bị lộ ra ngoài.
Hắn ta một đường đi tới, vượt qua mười hai cơ quan mới chính thức tiến vào phòng ngầm dưới đất kia.
Trong phòng ngầm này có một khối vẫn thạch toàn thân đen nhánh, bên trên hiện ra đầy vết tích.
Trên thần thiết còn buộc lên một vòng dây lụa màu đỏ.
Trước thần thiết có ba cái bàn lớn, đồng thời bày heo dê bò và trái cây.
Đằng trước bày một lư hương, cắm một nén hương rất lớn rát thơm.
Mà tàn hương bên trong đã rất nhiều.
"Đây chính là thần thiết trong truyền thuyết sao?"
Nam tử trung niên lộ ra vẻ mặt khác thường, tinh tế quan sát, lại không nhìn ra nửa điểm thần quang, trong lòng thầm nói cổ quái, không khỏi tiến lên, đưa tay phất một cái, lập tức bắn ra một vệt sáng.
Vệt sáng này rơi lên thần thiết.
Thần thiết hoàn toàn không có một chút biến hóa nào, không nhúc nhích tí nào, cũng không thấy vết tích.
Trong lòng nam tử trung niên vui mừng, nói: "Quả thật là thần thiết."
Hưu!
Trên thần thiết bỗng nhiên lóe ra tia sáng.
Đây rõ ràng là một vệt ánh sáng lúc trước hắn ta bắn ra để dò xét.
Sắc mặt nam tử trung niên đại biến, đưa tay phải ra, vội vàng nghênh đón, không khỏi lui hơn mười bước, phun ra miệng máu.
"Còn may khi nãy không toàn lực xuất thủ, chỉ dùng bảy phần khí lực để thăm dò, nếu không thì thần thiết đánh ngược pháp thuật về, ta vội vàng không kịp chuẩn bị, chỉ sợ sẽ trọng thương."
Nam tử trung niên chỉ cảm thấy tay phải vô cùng đau đớn, hiển nhiên gân xương da thịt đều đã bị tổn thương, nhưng trong lòng lại cuồng hỉ.
Thần thiết này không chỉ là hết sức cứng rắn, mà còn có lực để phản kích.
Thần thiết này phi phàm ngoài tưởng tượng.
"Ngô mỗ phí thời gian nửa đời, nay đoạt được thần thiết này, cơ duyên tạo hóa lớn như thế, xem ra say này sẽ có tiền đồ vô lượng."
Hắn ta vô cùng vui sướng, muốn tiến lên.
Đột nhiên một đạo kiếm mang xẹt qua.
Trong lòng nam tử trung niên run lên, vội vàng nghiêng người.
Máu tươi bắn đầy mặt.
Cánh tay rơi trên mặt đất.
Nam tử trung niên chỉ cảm thấy cánh tay trái truyền đến đau nhức kịch liệt, vẻ mặt lộ ra kinh hãi.
"Thần thiết chưa chắc đã thuộc về ngươi."
Đúng lúc này, ở ngoài thông đạo có một đạo sĩ tuổi trẻ chầm chậm đi tới, trên mặt cũng tràn đầy vui mừng, nói ra: "Bần đạo là Dư Thanh của Thiên Cơ Môn, hôm nay vui mừng vì đươc thần thiết, sẽ không tạo sát nghiệt, ngươi tự thối lui đi, ta tha cho ngươi một mạng."
Sắc mặt nam tử trung niên đại biến, nói: "Thượng Nhân cảnh?"
Dư Thanh nhìn về thần thiết phía trước, trong lòng chấn động, không khỏi suy tư sau khi đoạt được thần thiết này thì nên luyện thành bảo vật gì?
Vẻ mặt nam tử trung niên không ngừng thay đổi, hắn ta tự biết không phải đối thủ của Thượng Nhân, nhưng tìm kiếm nhiều ngày, cuối cùng mới nhìn thấy thần thiết, để hắn ta buông xuống như thế cũng không dễ.
Dư Thanh đi lên phía trước, dùng kiếm chỉ vào nam tử trung niên này, nói: "Cút!"
Nam tử trung niên không cam lòng, nhưng cuối cùng chỉ cười khổ một tiếng, nói: "Vốn cho rằng bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở phía sau, nào biết tôn giá mới là chim sẻ, Ngô mỗ cũng chỉ là một con bọ ngựa mà thôi."
Dư Thanh cầm pháp kiếm trong tay, khí tức triển lộ, trên mặt cũng mang theo vài phần ý cười.
"Sau chim sẻ còn có diều hâu."
Đúng lúc này, một tiếng nói già nua bỗng nhiên truyền ra.
Con ngươi Dư Thanh ngưng tụ, ý mừng trong lòng tan biến, lộ ra vẻ kinh ngạc, trầm giọng nói: " Chân Nhân Dương Thần?"
Chỉ thấy một lão giả xuất hiện ở ngoài cửa, chắp hai tay sau lưng, chậm rãi nói ra: "Không uổng công lão phu bố trí nhiều ngày, lưu lại rất nhiều tai mắt, thật sự là để các ngươi giật dây, dẫn tới nơi này."
"Sau diều hâu cũng có thợ săn."
Vào lúc này, lại có một giọng nói lộ ra vẻ âm lệ.
Lão giả khi nãy cũng biến sắc, thất thanh nói: "Hỏa Vực lão quỷ?"
Giọng nói âm lệ kia cười lạnh nói: "Lão hữu, nhiều năm không gặp, không có việc gì chứ?"
Lão giả cắn răng nói: "Sao ngươi cũng tới nơi đây?"
Lão quỷ hỏa vực nói: "Nơi đây đã giết chóc hơn trăm người, huyết khí tràn ngập, ta mẫn cảm nhất với huyết khí, làm sao có thể không biết?"
Sắc mặt lão giả liên tục thay đổi, nói: "Thần thiết này..."
Hỏa Vực lão quỷ nói ra: "Ta cũng không khoác lác, chúng ta đều là lão hữu, hôm nay hãy dựa vào bản lĩnh!"
Mà vào lúc này, lại có một tiếng nói vang vọng truyền tới, người này vừa cười vừa nói: "Như thế bản tôn cũng muốn thử một chút, bản lĩnh nhà ai cao hơn, ai có thể đoạt được thần thiết!"
Sắc mặt Dư Thanh liên tục thay đổi, trong lòng chìm xuống, dù lần này hoa rơi vào nhà nào, hiển nhiên cũng không phải việc mà hắn có thể suy nghĩ nhiều.
Mà nam tử trung niên họ Ngô gãy một cánh tay kia, dưới uy áp của Dương Thần thì không ngừng rung động.
Ở khu vực hoang vắng này, lại có vài vị Dương Thần Chân Nhân đây dây dưa, tranh đoạt thần thiết.
Mắt thấy khí cơ giao phong dây dưa không ngớt.
Ngay cả Dư Thanh đều cảm thấy áp lực nặng nề.
Oanh!
Trong thời khắc cứng đờ này!
Một luồng khí tức càng cường đại hơn đè ép tứ phương!
Dư Thanh phun ra một ngụm máu tươi, nằm trên đất.
Trung niên họ Ngô hai mắt lật trắng, đã ngất đi.
Mà ba vị Chân Nhân kia cũng trong chớp mắt quỳ rạp trên đất.
Ba!
Ở nơi âm u cũng có một người rơi xuống, rõ ràng là một vị Chân Nhân Dương Thần ẩn núp trong bóng tối.
Bốn vị Chân Nhân đều lộ ra vẻ kinh hãi, ánh mắt rơi vào thần thiết kia
Thần thiết đen nhánh tràn đầy vết tích bỗng nhiên bắn ra thần quang màu vàng, uy thế đè ép các phương.
Ngay cả Dương Thần Chân Nhân đều không chịu được bị chấn nhiếp.
Trên thần thiết lóe ra vô số vết rạn.
Giống như khối thần thiết này muốn chia năm xẻ bảy.
Dường như bên trong có vật gì đó muốn phá xác xuất hiện.
Là thần thai? Là yêu ma? Là chí bảo chân chính ở bên trong?
Các vị Dương Thần không khỏi kinh hãi, lại cũng có rất nhiều suy đoán, mơ hồ còn có chút chờ mong.
Trên thần thiết có vô số vết rạn giống như muốn vỡ vụn.
Nhưng sau một khắc lại không thấy thần thiết vỡ vụn, vô số vết rạn kia dường như có quỹ tích, từng bước thu về, dần biến thành một hình thể.
Đó là một bóng người gầy gò.
Thần thiết co vào, quấn bên ngoài bóng người này, hóa thành một tầng áo giáp.
Đó là một thiếu niên mặc thần giáp.
Thần uy lẫm liệt, khí thế ngàn vạn.
Dương Thần Chân Nhân cũng không nhịn được hãi nhiên.
"Đây là thần nhân từ Thiên Cung hạ giới sao?"
"Hắn xuất hiện từ thần thiết, chẳng lẽ là chân thân từ thần thai thiên địa dựng dục?"
Trong lòng chư vị Chân Nhân hãi nhiên, suy nghĩ cũng hết sức lộn xộn.
Mà thiếu niên mặc giáp trụ đen nhánh, nở rộ ra vầng sáng kim sắc kia, ánh mắt lạnh thấu xương, quét về phía đám người, nói: "Các ngươi là ai, dám can đảm ở nơi này quấy nhiễu ta?"
Chúng người đưa mắt nhìn nhau, dưới thần uy này đều nơm nớp lo sợ.
"Vãn bối là..."
Lão giả đứng gần nhất kia vội thi lễ, đang muốn mở miệng.
Nhưng thiếu niên mặc thần giáp kia lại nhíu mày, khua tay nói: "Được rồi, bản tọa mới không thèm để ý đám a miêu a cẩu các ngươi, xéo đi nhanh lên, nếu không thì bản tọa chém các ngươi. "
Các vị Chân Nhân nghe vậy đều sợ hãi.
Đây hiển nhiên là một vị hung thần.
Bọn hắn không dám dừng lại, vội rút đi.
Dư Thanh lúc này mới muốn đi, lại nghe thiếu niên kia hô một tiếng.
"Mang cả tên này đi."
Thiếu niên mặc thần giáp chỉ vào người trung niên họ Ngô đang hôn mê, căm ghét nói: "Bớt đẻ ở chỗ này chướng mắt."
Dư Thanh không dám trái lời, vội vận chuyển pháp lực, bao lấy người trung niên kia rồi vội vàng rời đi.
Đợi đến khi đám người rời đi, nơi đây triệt để yên tĩnh trở lại.
Khí tức của thiếu niên mặc thần giáp kia bỗng nhiên tiêu tán, tựa như từ đám mây ngã xuống.
Thần uy trên người hắ đều tiêu tán sắc mặt của hắn trở nên cực kì tái nhợt.
Hắn thở dốc không ngừng, mắng: "Cuối cùng cũng dọa được đám người kia đi."
Hắn thở dốc một lát, nhìn lướt qua, cảm giác trước mắt mình có bàn, bày ra lư hương, còn có tam sinh rượu lễ, các loại cống phẩm, không khỏi kinh ngạc.
"Tô mỗ bị xem như tế phẩm rồi sao?"
Hắn xì một tiếng khinh miệt, nhìn chung quanh một chút, thầm nghĩ: "Nhưng... Đây CMN, bản thần quân rốt cuộc đang ở đâu?"
Hắn thở dốc càng kịch liệt, thương thế dường như lại muốn nặng hơn.
Hắn thở sâu, âm thầm vận công, trấn áp thương thế.
Mà thân thể của hắn cũng lung la lung lay, dường như đứng không vững.
Hắn cau mày, miễn cưỡng bước về trước một bước.
Bịch.
Thiếu niên thần uy lẫm liệt này ngã cắm đầu xuống đất, đầy miệng tro bụi.
"Tô mỗ nhân chưa từng chật vật như vậy?"
Thiếu niên miễn cưỡng giãy dụa đứng dậy, thấp giọng nói: "Cũng may không ai nhìn thấy, không thì nhất định phải diệt khẩu."