← Quay lại trang sách

Chương 725 Cự hùng trong núi

Mặt trời chói chang trên cao.

Tuy không phải giữa trưa, nhưng ánh nắng đã vô cùng nóng bức.

Giữa núi rừng, cây cỏ héo rũ, dường như ngay cả không khí đều bị ánh mặt trời nóng bỏng làm cho vặn vẹo.

"Tiểu muội, ngươi về trước đi nha, ta vào trong núi tìm xem, chờ một lúc nữa đi."

"Ca, trước đó cha có nói lên núi đi săn không thể đi quá xa, không thì sẽ xảy ra chuyện lớn." Trên mặt thiếu nữ đầy vẻ sầu lo.

"Không có việc gì, ta đã đánh với mấy con heo rừng rồi."

Thanh niên thật thà kia trên lưng đeo đao săn, cõng một thanh cung gỗ, hắn vươn tay ra, vuốt vuốt đầu của thiếu nữ bên người, nói: "Hôm trước ta nhìn thấy tổ chim kia, là dùng nhánh cỏ làm thành, con chim kia nhất định là ngậm nhánh cỏ xung quanh để xây tổ... Bên ngoài ta đã lục soát khắp mà không có tìm được, hẳn là ở trong núi, nhưng sẽ không quá xa."

Loại nhánh cỏ kia cũng không quan trọng, chủ yếu là nơi loại cỏ này mọc, tám thành là sẽ có một loại hoa màu trắng.

Loại hoa này có thể chữa bệnh, thường thường mọc thành một mảng lớn, chỉ cần hái xuống, đưa tới Dược đường trong thành, có thể bán không ít tiền, hắn nhớ kỹ lần trước đã hỏi qua, giá tiền mười đóa hoa trắng còn đáng tiền hơn so với một lợn rừng.

"Loại hoa này chính là mọc thành một mảng lớn, nếu hái được năm sáu mươi đóa, bệnh của cha cũng có thể trị hết, nếu có càng nhiều hơn, vậy chúng ta cũng không cần ở cái nhà nát này, còn có thể xây thành một nhà ngói, nếu có nhiều có khi ta có thể lấy được một tẩu tử cho muội đấy."

"Ca..."

"Muội nhanh đi về đi, ta một mình lên núi là đủ rồi, dù có gặp phải dã thú, ta cũng có thể ứng phó được. Thực sự gặp phải loại quá hung, ta sẽ leo lên cây rồi bắn tên, cũng không phải là không thể thoát được." Thanh niên nói ra: "Muội đi theo ta lên núi, lỡ may thật sự có chuyện gì, ta còn không để ý được."

"Ca, trước kia cha không bị bệnh cũng không dám tùy tiện lên núi."

"Được rồi, cha thế là vì quá cẩn thận rồi." Thanh niên phất phất tay, nói: "Muội về trước đi, ta đi một lúc sẽ trở lại, trên đường về muội cẩn thận rắn."

❖ ❖ ❖

Thanh niên này lên núi, dù sao hắn vẫn còn trẻ, khá nhiệt huyết, gan cũng lớn.

Sâu trong núi này có không ít dã thú, đa số đều ở trong núi, chỉ là thỉnh thoảng sẽ đi ra ngoài một vòng, phụ thân của hắn chính là đi săn ở bên ngoài, bị một con dã thú đả thương, hơn nữa tuổi lại cao nên mới bị bệnh.

Về phần chỗ sâu trên núi kia, thợ săn bình thường cũng không dám đi được quá xa.

Nhưng thanh niên lần này không phải vì đi săn, mà là vì hái hoa.

Nếu quả thật có một mảnh hoa trắng kia, như vậy thời gian sau này trong nhà hắn sẽ dư dả rất nhiều.

Hắn cũng không biết chữ, không hiểu cái gì là cầu phú quý trong nguy hiểm, chỉ cho rằng một mảnh hoa trắng kia giống một đống ngân lượng, mặc cho đống ngân lượng này ở trong núi thì không thể nào nói nổi.

Tuy nói trong núi cũng có thể gặp nguy hiểm, nhưng chỉ cần cẩn thận một chút, sau khi hái hoa xong rồi mau chóng rời đi là được.

Hắn biết rõ việc này tất nhiên có thể gặp nguy hiểm, nhưng trên đời này nào có chuyện gì không nguy hiểm?

Người nào số phận kém, dù có uống miếng nước cũng có thể bị sặc chết, tháng trước Lư gia tiểu tử bằng tuổi với hắn khi đi hái thuốc lúc không cẩn thận vấp ngã, đầu đạp lên nham thạch, cứ thế té chết.

"Ừm?"

Trong lòng thanh niên bỗng nhiên nhảy một cái, giương cung lắp tên nhằm tới phía sau.

"Ca!"

Thiếu nữ kinh.

Thanh niên lập tức nhẹ nhàng thở ra, oán giận nói: "Để muội trở về cơ mà, lại tới làm gì?"

Thiếu nữ thấp giọng nói: "Ta không yên lòng, còn có..."

Ánh mắt thanh niên bỗng nhiên co rút lại, quát lớn: "Tới đây!"

Hắn lại lần nữa giương cung lắp tên, cực kì nhanh chóng.

Thiếu nữ vội nghiêng người sang bên cạnh.

Hưu!

Chỉ thấy mũi tên kia bay đi.

Rống!

Lúc này thiếu nữ mới quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy cách đó không xa, một thân ảnh khôi ngô hùng tráng đang há miệng gào thét.

Đó là một con gấu đen, cao chừng hơn một trượng, thân thể khổng lồ.

Huynh trưởng của nàng vừa bắn một tiễn này trúng vào chính giữa ngực con gấu đen kia.

Nhưng con gấu đen này gào thét một tiếng, tiện tay vỗ ra, lập tức đẩy mũi tên kia ra.

Một mũi tên này thậm chí còn chưa đâm thủng được da của con gấu đen này.

Gấu đen kia nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên đánh tới.

Thanh niên đại biến sắc mặt, trong lòng e ngại, nhìn thấy gấu đen kia đánh về phía tiểu muội,

Hắn cũng không có lùi bước, cắn răng rút đao ra xông tới.

Hắn chạy tới gần, vội kéo tiểu muội ra phía sau, bổ một đao về phía trước.

Gấu đen hung hăng vỗ qua.

Một đao kia chém vào lòng bàn tay của con gấu.

Thanh niên chỉ cảm thấy trên tay chấn động, đao đã bị vỗ bay ra ngoài.

Trên bàn tay của gấu đen cũng chỉ xuất hiện một dấu vết nhạt, mà nó vẫn vỗ một chưởng tới.

"Ca!"

Thiếu nữ kinh hô.

Thanh niên chất phác biến sắc, vội ôm muội muội vào trong ngực, quay người lại lộ ra phần lưng.

Hắn biết tay gấu này n đập vào trên lưng mình, thương thế nhất định sẽ không nhẹ.

Nhưng qua hồi lâu cũng không thấy đau đớn.

Thanh niên ngơ ngác một chút, lại cảm giác bên cạnh dường như có thêm một hình bóng.

Hắn ngơ ngác một chút, nghiêng đầu nhìn lại.

Thiếu nữ cũng thấy dị thường, từ trong ngực huynh trưởng thò đầu ra nhìn.

Chỉ thấy ở trước mặt con gấu đen kia có một bóng người, bóng lưng giống như thiếu niên, đưa tay chống lại tay gấu kia.

Gấu đen cao có hơn một trượng, cánh tay to như cột điện.

So sánh với nhau thì dáng người thiếu niên kia lập tức lộ ra vẻ gầy yếu.

Bàn tay của gấu đen như quạt hương bồ, còn bàn tay của thiếu niên kia lại có vẻ vô cùng tinh tế.

Nhưng chính là một thiếu niên gầy yếu, một bàn tay mảnh khảnh như vậy lại có thể chặn được tay gấu to như cột điện.

"Một ngọn núi như thế còn sinh ra một con gấu đen thành tinh."

Thiếu niên cười một tiếng, ngữ khí bình thản, nói: "Thôi được, niệm tình ngươi tu hành không dễ, hơn nữa hai người này tới xâm phạm lãnh địa của ngươi trước, ta tha cho ngươi một cái mạng."

Vừa nói xong, chỉ thấy trên tay thiếu niên này dùng sức.

Gấu đen gào lên thê thảm.

Thiếu niên cầm tay gấu, cánh tay vừa nhấc.

Con gấu đen thành tinh cao hơn một trượng kia đã bị hắn vung mạnh lên.

Đôi huynh muội kia nhìn mà ngây người.

Chỉ thấy thiếu niên gầy yếu kia vung lên, con gấu đen khổng lồ lập tức bay về phía trước.

Oanh!

Gấu đen kia bị ném ra hơn mười trượng, va sụp một gò núi.

Nhưng chỉ thấy gấu đen vội vàng đứng dậy, toàn thân run lên, dường như cũng không có trở ngại gì, chỉ lộ ra mười phần e ngại, vội vã chạy mất.

Đôi huynh muội kia đã ngây người.

Là lực lượng gì mới có thể ném một con gấu đen to lớn như vậy ra ngoài?

Người thiếu niên này có khí lực quá lớn rồi?

Nghe nói võ lâm cao thủ có thể đánh vỡ bia nứt đá, nhưng tình cảnh trước mắt rung động hơn việc đánh vỡ bia nứt đá nhiều lắm.

❖ ❖ ❖

"Trên núi này không phải nơi các ngươi có thể đặt chân vào."

Tô Đình xoay người lại, chậm rãi nói ra: "Mau chóng rời đi."

Con gấu đen thành tinh kia có đạo hạnh cũng coi như không cạn, chỉ dựa vào tu vi đã đủ để so với người tu hành tầng ba.

Nếu thật sự so đấu, cho dù võ đạo đại tông sư đến đây, sợ là cũng phải hao phí không nhỏ mới có thể đánh bại con gấu đen kia.

Còn hai huynh muội trước mắt này đều không thông võ nghệ, chỉ có thanh niên chất phác kia có mấy phần khí lực, so với người bình thường thì cường tráng hơn mấy phần.

"Ta... Chúng ta..."

Thanh niên còn không biết mở miệng thế nào, chỉ cảm thấy cảnh tượng vừa rồi mình nhìn thấy quả thực khó có thể tin.

Mà thiếu nữ kia lại cơ trí hơn một chút, vội giữ chặt ca ca, thi lễ với Tô Đình rồi nói: "Đa tạ công tử cứu hai huynh muội chúng ta."

Tô Đình phất phất tay, nói: "Các ngươi tới nơi này làm gì? Dù có đến đi săn, cũng không nên lỗ mãng như thế..."

Thanh niên kia lộ ra vẻ do dự, nhưng cũng hiểu biết đối phương tuyệt đối không phải người tầm thường, lại vừa cứu tính mệnh của mình nên thành thật nói: "Chúng ta là hai huynh muội đến tìm một loại hoa, có giá trị không nhỏ, muốn hái trở về để đổi chút ngân lượng, để cuộc sống trong nhà tốt hơn một chút."

Tô Đình cau mày nói: " Hoa gì?"

Thanh niên hơi chần chờ, rốt cục vẫn nói rõ.

Tô Đình hơi nhắm mắt, sau đó chợt mở ra, chỉ vào bên trái, nói: "Chính là ở lưng sườn núi đằng kia, đi hái đi, lần sau đừng tới nữa."

Đôi huynh muội kia lập tức đại hỉ, thiên ân vạn tạ.

Tô Đình thở ra một hơi, lắc đầu, cũng coi như đôihuynh muội này tốt số, đúng lúc hắn xuất quan, muốn chuẩn bị rời núi, lập tức phát hiện có khí tức của tinh quái dị động.

Nếu không thì giờ phút này sợ là đôi huynh muội kia đã thành thi thể.

"Nơi đây không nên ở lâu, có không ít dã thú, các ngươi hái xong thì cần phải trở về."

Tô Đình phất phất tay, lập tức muốn ly khai, nhưng ánh mắt khẽ động, lại rơi vào ngực thiếu nữ kia, nửa ngày không dời.

Thiếu nữ kia lập tức đỏ bừng mặt, lấy tay che ngực.

Trong lòng thanh niên chất phác nhảy một cái, vội đi nửa bướcsang bên cạnh, ngăn trước người muội muội.

"Vị công tử này..."

Thanh niên trầm trầm nói: "Hai huynh muội chúng ta đi hái hoa, hái xong sẽ lập tức đi."

Tô Đình nháy nháy mắt, mỉm cười nói: "Không bằng ta cùng các ngươi hái hoa đi?"

Trong lòng thanh niên lập tức dâng lên cảm giác bất an, tuy rằng hắn không biết chữ, nhưng cũng nghe qua ba chữ hái hoa tặc.