Chương 728 Hỏa Sơn lệnh của Huyền Thiên bộ
Tiếng nói già nua từ bên ngoài đạo quan truyền đến.
Tô Đình nhíu lông mày lại, phát hiện ra sắc mặt ba đạo sĩ đều trở nên hết sức khó coi.
"Coi như ta không ở đây, các ngươi làm việc tùy theo hoàn cảnh."
Tô Đình nói một tiếng như vậy, lại chỉ vào vị tiểu sư đệ kia, nói: "Ngươi lưu lại nói cho ta nghe một chút đi."
Hai trung niên đạo sĩ vội thi lễ, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, sau đó tiến về phía trước để nghênh đón.
Thanh niên đạo sĩ lại lưu lại, hơi cúi đầu.
Tô Đình nói ra: "Nghe khẩu khí này thì vị sư thúc của các ngươi này có vẻ là kẻ đến không thiện?"
Đạo sĩ thanh niên này tên là Tông Tương, nghe vậy mới thở dài nói: "Vị sư thúc này đã bị sư tổ trục xuất trước khi bần đạo nhập môn, nhưng bần đạo từng nghe tiên sư đề cập qua... Vị sư thúc này cho rằng tu hành có thành tựu là có thể áp đảo thế nhân, nên không cần ở nhân gian tiêu tai giải ách cho đám phàm phu tục tử kia, mà là nên tiêu dao tại thế."
Dừng một chút, Tông Tương thở dài: "Sau khi ông ta tu hành tới tầng hai,đã làm ra chuyện giết người cướp tiền, vì đạo thuật huyền diệu nên quan phủ cũng không tra ra hung thủ. Ông ta đi ra ngoài một tháng, đã mang về ba vạn lượng bạc."
Ba vạn lượng bạc là một món tài phú, đặt ở trần thế, có thể nói là món tiền khổng lồ.
Tô Đình sờ lên cằm, hỏi: "Sau đó thì sao?"
Tông Tương thở dài: "Sư tổ tức giận, nhưng lại không hạ thủ được giết ông ta, chỉ trục xuất khỏi sư môn, đeo gông xiềng, mệnh ông ta làm việc thiện tích đức để chuộc tội nghiệt, lấy ba vạn lượng bạc kia phân cho bách tính cùng khổ... Ông ta cũng không dám nghịch lại ý của sư tổ, nhưng qua mấy năm, sư tổ thọ hết chết già, tiên sư không ép được ông ta, ông ta lập tức phá gông xiềng, sau đó không biết tung tích."
Tô Đình nghe vậy, trầm ngâm nói: "Nói như vậy thì chuyện vài ngày trước nháo quỷ có thể là do ông ta mà ra, mà hàng phục quỷ quái cũng là ông ta?"
Tông Tương nhẹ gật đầu, nói ra: "Khi nãy nghe Nhị sư huynh nói thì bần đạo cùng Đại sư huynh chính là nghĩ như vậy."
Tô Đình suy tư một chút rồi khua tay nói: "Ngươi cũng đi nghênh đón vị sư thúc này đi."
Tông Tương lập tức thi lễ cáo lui, cũng đi về phía trước.
❖ ❖ ❖
"Lão đầu này hẳn là rất béo tốt nha."
"Vài thập niên trước đã ỷ vào đạo thuật để giết người vơ vét của cải."
"Mấy chục năm trôi qua, kiểu gì cũng không khốn cùng được."
"Mà vài thập niên trước đã có đạo hạnh tầng hai, tu hành đến nay, dù không phải Thượng Nhân, đạo hạnh cũng nên cao hơn ba tên này một bậc."
"Từ trên người lão đầu này, có lẽ có thể kiếm đủ tài liệu mà Tô mỗ muốn."
"Nhìn như vậy thì đây là ngủ gật lại có người tới đưa gối này."
Tô Đình cảm thấy hưng phấn, xoa xoa đôi bàn tay.
Thình thịch!
Phía trước truyền đến tiếng vang ầm ầm!
"Một lời không hợp là động thủ?"
Tô Đình cảm thấy không biết nên nói gì, nhưng cũng không trì hoãn, lập tức chạy về phía trước.
❖ ❖ ❖
Trong đạo quan.
Ba đạo sĩ đều đã nằm trên đất.
"Ba người các ngươi, đạo hạnh quá nông cạn."
Chỉ thấy một lão nhân áo bào xám chắp hai tay sau lưng, thần sắc cao ngạo, cười lạnh nói: "Lấy thiên tư của các ngươi, cũng coi như không tệ, đáng tiếc luôn tử thủ môn quy, trông coi cái đạo quan cũ nát này, một thân bản lĩnh chỉ có thể tiêu tai giải ách cho một đám phàm phu tục tử... Lão sư phụ của các ngươi kia cũng là kẻ không có đầu óc, năm đó nếu nguyện ý nghe ta khuyên, thì đạo hạnh cũng có thể tiến thêm một bước, thậm chí tăng trưởng tuổi thọ, không đến mức thọ tận mà chết."
Ông ta cũng không vội vã giết người, chỉ đi vòng quanh đạo quan quen thuộc này, chầm chậm hành tẩu, chậm rãi nói ra: "Các ngươi có biết bây giờ sư thúc có bản lĩnh cỡ nào không?"
Ba đạo sĩ liếc nhau, đều có vẻ kinh hãi.
Lão nhân áo bào xám ngẩng đầu lên, nói ra: "Sư thúc xông xáo bên ngoài, sớm đã tu thành Âm Thần, thành tựu Thượng Nhân, so với bản lĩnh của lão gia hỏa năm đó kia thì chỉ cao hơn chứ không thấp... Dù bây giờ lão gia hỏa kia phục sinh, cũng không phải đối thủ của ta!"
Ông ta vung tay lên một cái, kình phong gào thét.
Bàn thờ trước mắt đều vỡ vụn.
"Đây mới là bản lĩnh như thần tiên."
Lão nhân áo bào xám cười lạnh nói: "Năm đó nếu ta nghe lão gia hỏa, bây giờ cũng như sư phụ các ngươi, trông coi tòa đạo quan này, thành một bộ xương khô trong phần mộ, nào có đạo hạnh như bây giờ, nào có phong quang trước mắt?"
"Là sư thúc, hôm nay trở về chốn cũ, cũng không phải vì giết chết các ngươi."
"Nể tình đồng môn, sư thúc chỉ cho các ngươi một con đường sáng."
Ông ta nhìn xuống, nói: "Ba sư huynh đệ các ngươi đi theo ta, ngày sau tiền tài không lo, trên lĩnh vực tu hành có đủ các loại thiên tài địa bảo, nhất định có thể giúp đạo hạnh đột nhiên tăng mạnh, thậm chí có thể kiến công lập nghiệp ở nhân thế, thậm chí lưu truyền cả vạn cổ."
Sư huynh đệ ba người cắn răng không nói.
Mà đúng lúc này, lại nghe một giọng nói đầy kinh hỉ.
"Thật sự?"
Giọng nói của thiếu niên truyền đến, hỏi: "Tiền tài không lo? Thiên tài địa bảo cũng không thiếu? Nói như vậy, ta sẽ ép ngươi thì cũng có thể thu được không ít vật?"
Lão nhân áo bào xám nghe vậy, đầu tiên là khẽ giật mình, trong lòng chợt run lên, quát: "Kẻ nào?"
Giọng nói của thiếu niên kia không biết truyền tới từ nơi nào, hắn làm Thượng Nhân, trước đó lại hoàn toàn không biết.
Trong đạo quán này, sao lại có một vị cao nhân như thế?
"Ngươi quản ta là ai làm gì?"
Giọng nói kia truyền đến.
Hai tay lão nhân áo bào xám kết ấn, lập tức muốn thi triển đạo thuật.
Nào biết ấn quyết trên tay mới nổi lên.
Ông ta lại phát hiện phía sau có gió thổi tới.
Một cái tay đè lại đầu của ông ta, trực tiếp nhấn ông ta ngã xuống đất.
Ba đạo sĩ nhìn mà trợn mắt hốc mồm.
Sư thúc uy phong lẫm lẫm, lại trong nháy mắt bị đè xuống đất.
"Ăn cướp!"
Tô Đình tức giận nói ra: "Trên người có bảo bối gì, lấy ra hết đi!"
Lão nhân áo bào xám cố gắng giãy dụa, vận chuyển pháp lực muốn vung ra.
Nhưng thiếu niên kia vẫn đè lại đầu của ông ta bằng một tay, tựa như một ngọn núi ép lên đỉnh đầu, mặc cho ông ta vận chuyển pháp lực như thế nào, cũng không thể giãy ra.
Trong lòng lão nhân áo bào xám chìm xuống dưới, biết đã gặp được cao nhân, thở sâu, trầm ngưng nói: "Tôn giá là ai?"
Tô Đình tức giận nói: "Bản tọa Cát Chính Hiên, hôm nay cướp đồ của ngươi là phúc phận của ngươi, bớt nói nhảm đi, trong tay đầu bảo bối gì?"
Lão nhân áo bào xám nghiến răng nghiến lợi, không tránh thoát được, cuối cùng là coi như thôi.
Tô Đình nghiêng đầu phân phó nói: "Ba người các ngươi, đừng giả bộ chết, tranh thủ thời gian tới soát người!"
Lão nhân áo bào xám cắn chặt răng, nói: "Từ lúc nào mà trong đạo quán này còn có hạng người Thượng Nhân? Tôn giá chỉ bằng vào pháp lực đã khiến lão phu không thể động đậy, đạo hạnh còn cao hơn lão phu, không biết từ đâu mà đến?"
Tô Đình cười đắc ý, nói: "Ngươi quản ta từ đâu tới làm gì? Hôm nay ngươi nhận thua a!"
Ánh mắt lão nhân áo bào xám lạnh lùng, nói ra: "Ngươi có biết lão phu là ai?"
Tô Đình lộ ra vẻ khinh thường, nói: "Chỉ là một Thượng Nhân, ta chẳng cần biết ngươi là ai?"
Lão nhân áo bào xám buồn bực hừ một tiếng, cuối cùng mở miệng nói ra: "Ngươi ở trong đạo quan này, chắc là kết bạn cùng ba người bọn hắn, có lẽ biết được lão phu xuất thân từ đây, nhưng lão phu ở bên ngoài du lịch nhiều năm, bây giờ chính là Huyền Thiên Bộ Hỏa Sơn Lệnh của tân triều..."
Tô Đình ngơ ngác một chút, cau mày nói: "Chính là Bạch Hương thành phản loạn, thành lập tân triều?"
Lão nhân áo bào xám nói: "Lão phu chính là người của Huyền Thiên bộ, nếu ngươi thả lão phu ra thì sẽ vô sự, nếu không, Huyền Thiên bộ nhất định có Thượng Nhân truy tra hành tung của lão phu, ngươi trốn không thoát đâu."
Ba!
Tô Đình dùng một tay ấn cổ ông ta xuống, một tay đập vào cái ót của ông ta.
" Huyền Thiên bộ rắm chó gì!"