← Quay lại trang sách

Chương 735 Trung Quan Chính đến

Hưng Hồng trấn.

Trong đạo quan.

Đám người đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt cổ quái.

Chỉ có Vân Tích đạo nhân vẫn giữ vẻ mặt như thường, lẳng lặng vận công để khôi phục.

Tiểu đạo sĩ kia lại bắt đầu thu dọn cục diện ở nơi đây.

Về phần người chủ sự phân bộ thứ bảy của Huyền Thiên bộ và Hỏa Sơn Lệnh của Huyền Thiên bộ, Minh Định hòa thượng của Nam Sơn tự đều bị phong bế pháp lực, trói ở một bên.

Ba sư huynh đệ Tông Bình nhìn cảnh này đều run lẩy bẩy, trong lòng có cảm giác như đang nằm mơ.

Lúc trước đạo quán này có hương hỏa cường thịnh, có dân chúng tầm thường lui tới, cũng có thương nhân phú hộ, còn có quan viên triều đình, ba sư huynh đệ cũng đều là nhân vật tu hành có thành tựu, tự nhận cũng thấy qua việc đời.

Bây giờ trong đạo quán nhỏ này lại có rất nhiều nhân vật cao cấp tới, còn bị trói ở nơi này.

Dù là sư thúc của bọn hắn hay hòa thượng kia, hoặc là nam tử trung niên trước mắt này, hay đạo nhân nhìn như bình tĩnh kia đều là nhân vật như thần tiên.

Chỉ là bầu không khí lúc này quả thực có vẻ hơi xấu hổ.

Ngay cả Vân Tích đạo nhân của Ty Thiên Giám kia, kì thực cũng không khỏi có hiềm nghi bị giam lỏng ở đây.

Nguyên nhân tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ thiếu niên che mặt kia.

Nhưng vì sao một thiếu niên như thế lại coi trọng đạo quan cũ nát của bọn hắn, đến ăn cướp ba sư huynh đệ nghèo rớt mùng tơi như bọn hắn?

Chẳng lẽ từ đầu thiếu niên kia đã không phải đến vì bọn hắn, mà là vì sư thúc?

Hắn lấy sư thúc làm mồi nhử, lần lượt dẫn dụ đạo nhân của Ty Thiên Giám, hòa thượng của Nam Sơn tự, rồi cả người chủ sự phân bộ của Huyền Thiên bộ.

Sau đó dường như sẽ dẫn dụ tới càng nhiều nhân vật lợi hại hơn?

Tòa đạo quán nhỏ này dường như sắp trở thành đầu nguồn sóng gió rồi?

Thời gian lo lắng đề phòng này đến lúc nào mới là kết thúc?

Sư huynh đệ ba người liếc nhau, có cảm giác hơi phức tạp.

❖ ❖ ❖

Trong hậu viện.

Tô Đình đang vận công tu hành.

Hắn vơ vét hết đồ vật trên người Vân Tích đạo nhân, Minh Định hòa thượng, lão nhân áo bào xám, người chủ sự phân bộ thứ bảy của Huyền Thiên bộ một lần, thu được không ít linh đan diệu dược còn có một số vật có thể xưng là thiên tài địa bảo, đối với hắn có tác dụng càng lớn hơn.

"Vốn tưởng rằng trong đạo quán này sẽ xuất thủ thất bại, chỉ có thể mang theo chút dược liệu đi vào rừng sâu núi thẳm tiếp tục tu hành chờ khôi phục, một thời gian sau mới xuất thế..."

Tô Đình có mấy phần hài lòng, nói ra: "Hiện tại các loại thuốc bổ đều có đủ, chỉ cần luyện hóa hết là có thể nâng pháp lực của ta đến tình trạng có thể loại bỏ dư hoạn từ chưởng lực."

Hắn thở ra một hơi, chỉ cần một ngày sau là hắn có thể luyện hóa hết những đan dược cùng tài liệu này.

Sau khi luyện hóa xong, dùng một bộ phận pháp lực để trấn áp dư hoạn từ chưởng lực này, hắn coi như khôi phục lại lúc toàn thịnh.

Sau tầm hai ba ngày, hắn có nắm chắc có thể loại bỏ hết dư hoạn từ chưởng lực.

Không có tai hoạ ngầm, hắn có thể thi triển hết bản lĩnh, trong nhân gian này, không cần e ngại ai.

Nhưng qua hai ba ngày sau, có lẽ trong tòa đạo quan này cũng sẽ không bình tĩnh.

Cho nên lần này tu hành khôi phục có cảm giác thời gian gấp gáp.

Chỉ là tuy rằng Tô Đình thận trọng nhưng cũng không hốt hoảng.

Ngay cả tiên thần, hắn đều trực tiếp đối mặt rồi, sau khi trở về nhân gian, cũng không đến mức không ứng phó được với cục diện này.

"Không biết có thể tìm ra mấy phần dấu vết để lại từ chưởng lực hay không, tìm một chút manh mối xem rốt cuộc vị tiên thần nào đã xuất chưởng làm tổn thương ta?"

Tô Đình nghĩ như vậy, hắn cũng không cảm thấy có gì khó xử đối với việc loại bỏ dư hoạn của chưởng lực.

Vị tiên thần xuất chưởng kia nếu chính diện đấu pháp, Tô mỗ hắn tự nhiên sẽ không đấu lại, nhưng chỉ dựa vào chưởng lực mà đối phương lưu lại, với đạo hạnh của hắn muốn khôi phục lúc toàn thịnh thì vẫn có thể loại bot hết, cũng không coi là gian nan bao nhiêu.

Nhưng hắn chỉ đang suy nghĩ xem có thể từ đó tìm kiếm chủ nhân của một chưởng kia hay không.

"Thôi, từng bước một, cứ khôi phục tự thân đạo hạnh trước rồi tính."

Tô Đình thầm nghĩ: "Mà lần này sau khi khôi phục xong, có thể trở về Nguyên Phong Sơn, bế quan một thời gian, dựa vào lĩnh ngộ ở hoa viên của Thiên Đế, có lẽ có thể thành tựu đạo quả hư ảo, đạp phá Bán Tiên cảnh, bước vào tầng chín."

❖ ❖ ❖

Hai ngày sau.

Có một lão đạo sĩ đến nơi này.

Vẻ mặt người này rất nghiêm túc,

Không dám khinh thường đạo quan cũ nát trước mắt.

Căn cứ vào tin tức của Ty Thiên Giám, nơi này đang vây khốn Vân Tích đạo nhân có đạo hạnh tầng sáu đỉnh phong, cũng vây khốn hòa thượng của Nam Sơn tự, còn có hai Thượng Nhân của Huyền Thiên bộ thuộc tân triều, trong đó có một người có đạo hạnh không kém Vân Tích.

"Rốt cuộc là đầm rồng hang hổ như thế nào, có thể khiến rất nhiều vị Thượng Nhân bị vây ở bên trong?"

Lão đạo này thân là Trung Quan Chính của Ty Thiên Giám, lịch duyệt cũng cực kì thâm hậu, ông ta cũng không tùy tiện đặt chân vào đạo quan, mà đi vòng quanh đạo quan nửa ngày, đi trọn vẹn ba mươi lần, ghi nhớ tất cả bố trí, tất cả cấu tạo, rồi dùng Dương Thần suy tính.

Qua nửa ngày, cuối cùng ông ta có chút thất vọng lắc đầu.

Dùng trình độ đối với trận pháp phong thủy của ông ta mà cũng không nhìn ra manh mối gì.

Một tòa đạo quan nhìn rất bình thường này, nói một cách khách quan thì chỉ có phong thuỷ là tương đối được chú trọng, các loại bố trí có quy củ thứ tự, lúc trước người xâydựng đạo quan dường như cũng có mấy phần đạo hạnh.

Nhưng một tòa đạo quán nhỏ cũ nát như thế, sao lại trở thành đầm rồng hang hổ khiến người tu hành các phương đều thất thủ ở bên trong?

Nếu như ngã xuống bên trong thì còn có thật nhiều suy đoán.

Vấn đề là người vẫn còn sống, chỉ là đều lâm vào tòa nhỏ đạo quán nhỏ này.

Huyền Thiên bộ cùng Ty Thiên Giám vốn thủy hỏa bất dung, Nam Sơn tự cũng là minh tranh ám đấu, cũng không thể nào cùng ở trong một phòng, uống trà luận đạo được.

Trung Quan Chính suy tư hồi lâu, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ còn cần lão phu lấy thân mạo hiểm, tự mình đi điều tra?"

Quốc sư truyền lệnh cho ông ta là tới điều tra sâu cạn ở nơi đây, nghĩ cách cứu viện Vân Tích đạo nhân, nhưng mọi chuyện cần lấy bảo toàn tự thân làm trọng.

Bên trong chứa huyền cơ có thể vây khốn Vân Tích đạo nhân tầng sáu đỉnh phong, có lẽ cũng có thể vây khốn Dương Thần Chân Nhân.

"Hay trước tiên vận dụng đạo thuật thử tiến vào thử một chút."

Trung Quan Chính chần chờ hồi lâu, mới đưa ra quyết định, hai tay kết ấn, điểm trước người, chợt lấy ra một con hạc giấy rồi thổi.

Hạc giấy lập tức phồng lên.

Ông ta thả hạc giấy vào nơi vừa kết ấn.

Hạc giấy này lập tức giương cánh bay đi, tựa như vật sống, phóng vào trong đạo quan.

"..."

Hạc giấy tiến vào bên trong đạo quan.

Trung Quan Chính cũng thấy rõ tình cảnh trong đạo quan.

"Đây là tình huống như thế nào?"

Lão đạo hết sức kinh ngạc.

Hạc giấy thấy bên trong đạo quan kia, Vân Tích đạo nhân đang ngồi xếp bằng, yên lặng vận công, mà một tiểu đạo sĩ khác của Ty Thiên Giám lại đứng hầu một bên.

Ở một bên khác, ba đạo sĩ đạo hạnh nông cạn lộ ra vẻ thấp thỏm lo âu, đứng ngồi không yên.

Mà ở giữa có một nam tử trung niên mặc hắc bào, một lão nhân áo bào xám, cùng một tên hòa thượng đều bị trói chặt, khí tức uể oải.

Những người trong tin tức đều ở nơi này.

Chỉ là từ tình huốn trước mắt đến xem, dường như là Vân Tích xuất thủ, bắt lại tất cả những người này?

Nhưng vì sao Vân Tích không liên hệ cùng Ty Thiên Giám?

Mà người của Huyền Thiên bộ kia dường như có bản lĩnh không kém Vân Tích, vì sao lại bị Vân Tích bắt?

Chẳng lẽ trong thời gian ngắn ngủi, Vân Tích lại đột phá Dương Thần?

"Không đúng..."

Trung Quan Chính vuốt râu, vì lý do cẩn thận, ông ta lấy ra tín vật, truyền vào một đạo tin tức.

Sau một lúc lâu, mới thấy tín vật sáng lên.

Trước đó Vân Tích đều không có tin tức, lần này lại hồi âm rồi?

Trung Quan Chính có vẻ hơi chần chờ, mở ra xem xét.

"Tiến đạo quan thì mọi chuyện đều sẽ sáng tỏ, nhớ mang theo tất cả bảo bối, càng nhiều càng tốt, càng quý giá càng tốt, có thể nhận được cơ duyên to lớn."

Vân Tích trả lời tin tức, chỉ có một đoạn lời nói như vậy, cũng không nói rõ ràng gì.

Trung Quan Chính hơi mờ mịt, thầm nghĩ: "Lời này là ý gì? Chẳng lẽ bên trong có cơ duyên kinh thiên gì, có thể khiến bảo bối của người ta tăng phẩm giai? Hay là nói một kiện bảo bối bỏ vào bên trong, có thể đổi lấy mười bảo bối?"

Ông ta nghĩ như vậy, vẻ mặt kinh nghi bất định.

Lông mày ông ta dần dần nhăn lại, luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nhưng từ hạc giấy thấy thì chí ít đám người trong đạo quan đều không nguy hiểm đến tính mạng.