Chương 737 Trung Quan Chính bất đắc dĩ
Hưng Hồng trấn.
Đạo quan.
Hậu viện.
Tiểu đạo sĩ của Ty Thiên Giám đưa gia sản của Trung Quan Chính tới.
Lúc ấy Tô Đình mượn lệnh bài của Vân Tích đạo nhân đưa tin.
Trung Quan Chính nửa tin nửa ngờ, suy đoán bên trong đao quan có cơ duyên, lập tức mang theo không ít đồ có thể mang... Đương nhiên, ông ta vì cẩn thận nen chỉ đem đến non nửa mà thôi.
Nhưng dù vậy cũng nhiều hơn mấy lần so với mấy vị Thượng Nhân như Vân Tích đạo nhân, người chủ sự phân bộ thứ bảy hay lão nhân áo bào xám.
"Nếu sớm có thể bắt ông ta đến, đó chính là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, không cần phí công lớn như thế?"
Tô Đình cảm thán một tiếng như vậy: " Trung Quan Chính chắc chắn không mang tới tất cả vốn liếng, nhưng mặc dù như thế, vốn liếng cũng phong phú hơn Dương Thần bình thường rất nhiều... Xem ra Ty Thiên Giám quản lý trật tự Đại Chu, thật sự giàu đến chảy mỡ a."
Hắn vô cùng cảm khái, nếu ngay từ đầu cướp sạch được của Trung Quan Chính, bây giờ có lẽ là hắn đã khôi phục được đến lúc toàn thịnh, nhưng tuy rằng nghĩ như vậy, hắn vẫn hiểu nếu không phải lúc trước cướp sạch được của mấy người kia thì bây giờ hắn cũng không thể bắt được Trung Quan Chính, ngược lại có khả năng bại lộ hư thực, lúc đó mới thật sự là nguy hiểm.
Hiện tai hắn đã khôi phục không ít, thật sự muốn tranh đấu thì Dương Thần bình thường cũng không phải là đối thủ của hắn.
Nếu như tính cả pháp lực dùng để trấn áp dư hoạn chưởng lực thì hắn đã khôi phục gần chín thành.
Hắn sắp khôi phục đến lúc toàn thịnh, chỉ cần hao phí một chút thời gian nữa là có thể triệt để loại bỏ chưởng lực.
Đang nghĩ như vậy, hắn lại nghe được bên ngoài truyền đến rất nhiều tiếng động lộn xộn.
Tô Đình dùng Dương Thần kiểm tra, vừa thấy tình cảnh bên ngoài lập tức run lên, sờ lên cằm, vẻ mặt đầy cổ quái.
Sau nửa khắc đồng hồ.
Tiểu đạo sĩ của Ty Thiên Giám lại vội vàng đi tới.
"Tô Thần Quân, nơi này là gia sản của lão hòa thượng thuộc Nam Sơn tự."
"Rất tốt, rất tốt, thay mặt bản thần quân chuyển lời cho Trung Quan Chính, ông ấy làm rất khá, bản thần quân rất hài lòng."
"Vâng, tiểu đạo sẽ lập tức chuyển lời tới Trung Quan Chính đại nhân."
"Đi đi."
Tô Đình chậc chậc niệm một tiếng, hắn không ngờ Trung Quan Chính lại dễ dàng trở thành người giúp đỡ Tô mỗ như vậy.
Điều này không khỏi làm Tô Đình càng thêm cảm thấy hài lòng đối với khí tức vương bá của mình, thầm nghĩ: "Bản thần quân còn chưa sai sử, Trung Quan Chính đã hiểu chuyện như thế, khó trách có thể trở thành đại nhân vật của Ty Thiên Giám ở kinh thành, cũng là một nhân tài có thể đào tạo."
Hắn thở ra một hơi, chợt đưa tay ra ngoài, pháp lực cuốn một vòng, thu hồi hết những vật bên ngoài.
Phật kinh, phật châu, thiền trượng, còn có phật cốt Xá Lợi, Tử Kim Bát Vu, thậm chí còn có tăng y.
Đương nhiên, bên trong cũng có thật nhiều vật khác, như hạt Bồ Đề, như nội đan giao long, lại có mấy gốc linh thảo, một đóa hoa khô.
"Người này cũng có không ít đồ, nhưng đồ vật có thể dùng tới cũng không tính là nhiều, chí ít không bằng Trung Quan Chính."
Tô Đình ném tăng y kia ở một bên, liếc mắt, thầm nghĩ: "Vơ vét đúng là sạch sẽ, nhưng bản thần quân mặc tăng y cái gì chứ?"
Hắn cẩn thận chọn lựa một lần, chọn hết những vật hữu dụng ra, dần dần luyện hóa.
❖ ❖ ❖
Trước đạo quan.
Nơi này lại có thêm một vị.
Đây là một vị lão hòa thượng, mặt mũi hiền lành, mày râu như tuyết, chỉ là vị cao tăng này lộ ra mười phần chật vật.
Tăng y bên ngoài của ông đã bị lột đi, đang bó trên cây cột.
Hiển nhiên trình độ Phật pháp của ông không cạn, tâm cảnh cũng coi như ổn trọng, chỉ cúi đầu không nói, không chửi ầm lên.
Minh Định hòa thượng chính là bị trói trên cây cột bên cạnh, nghiêm nghị nói: "Sư thúc... Là đệ tử hại ngài."
Lão hòa thượng buông tiếng thở dài, nói: "Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?"
Trung Quan Chính chắp hai tay sau lưng, chậm rãi nói ra: "Đạo hữu không nên trách tội, lão phu cũng chỉ là bất đắc dĩ... Ngươi nhìn kỹ một chút, bảo bối trên người lão phu cũng đều bị lục soát sạch sẽ."
Trong miệng ông nói là bất đắc dĩ, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Nam Sơn tự gần đây danh tiếng đang thịnh, được Hoàng đế Đại Chu thích, muốn rung chuyển mấy trăm năm địa vị của Ty Thiên Giám.
Dù quốc sư không có bất kỳ ý chỉ nào, nhưng đạo nhân Ty Thiên Giám không khỏi đều cảm thấy tức giận.
Dù Trung Quan Chính cùng lão hòa thượng kia không có khúc mắc gì, nhưng khi ở kinh thành cũng đã từng gặp mặt mấy lần,
Ám lưu hung dũng, khí cơ giao phong, lại tìm không thấy cơ hội để xuất thủ.
Bây giờ cuối cùng cũng có cớ.
Trung Quan Chính có đạo hạnh cao hơn lão hòa thượng một bậc.
Hơn nữa còn có Vân Tích xuất thủ đánh lén, cũng không có phí bao nhiêu công phu.
Quá trình này cũng không có triền đấu gì, cũng không có dư uy tác động đến, bởi vậy đạo quán này cũng không bị hủy đi.
Giờ phút này Trung Quan Chính cũng có được mấy phần đắc ý, mặc dù là đánh đòn phủ đầu, lại có Vân Tích ở bên đánh lén, nhưng ông ta ở trước mặt mấy tấm chiếu mới, ra tay bắt sống lão hòa thượng này, trói lại ngay tại chỗ, thật sự là mười phần khoái ý.
"Ty Thiên Giám thật sự muốn xuất thủ đối với Nam Sơn tự sao?"
Lão hòa thượng hỏi một tiếng như vậy.
Trung Quan Chính lập tức nghiêm mặt lại rồi nói: "Lão phu cũng chỉ bất đắc dĩ, bị Tô Thần Quân bức bách, để người vào đây chỉ có tiến mà không có ra... Nhưng đạo hữu yên tâm, Tô Thần Quân là người lương thiện, cố ý căn dặn là không làm hại nhân mạng."
Lão hòa thượng méo mặt, cuối cùng thở dài một tiếng, tràn đầy bất đắc dĩ.
Minh Định hòa thượng chán nản mệt mỏi, không ngờ sư thúc tự mình đến đây cứu giúp, mà cũng thất bại ở nơi này.
Chỉ là không ai ngờ được người của Ty Thiên Giám lại không có phẩm hạnh như thế, rõ ràng cũng bị cướp sạch, thế mà quay đầu lại trở thành đồng lõa.
Vân Tích đang thở dốc không ngừng, khi nãy đánh lén lão hòa thượng, ông ta cũng bị phản kích, thương thế không cạn, ông ta đang vận công khôi phục một lần, lại nhìn thấy ánh mắt cổ quái của Minh Định hòa thượng, lập tức hiểu rõ ý mà đối phương muốn biểu đạt.
"Uy danh của Tô Thần Quân chấn nhiếp nhân gian, là nhân vật có thể trảm thần, hòa thượng ngươi ở Tây Thổ lâu, cô lậu quả văn, không biết cao thấp..."
Vân Tích tiến tới, vỗ vỗ lên trên cái đầu trơn bóng của hòa thượng rồi ôn hòa nói ra: "Chủ yếu là ngươi kiến thức nông cạn, bần đạo không trách ngươi."
Sau khi nói xong, Vân Tích thu tay lại.
Minh Định chỉ cảm thấy đỉnh đầu nóng bỏng.
Những người khác nhìn sang, chỉ thấy trên đỉnh đầu của Minh Định hòa thượng có một chưởng ấn đỏ tươi, mà dường như là nhiều chưởng ấn trùng điệp, đỏ rực một mảnh.
❖ ❖ ❖
Ngoài Hưng Hồng trấn hai trăm dặm.
Một thanh niên vội vàng đi tới.
Phía trước là một nam tử trung niên, trên người mặc áo mãng bào thêu, khí độ trầm ngưng.
"Sư tôn."
"Sao rồi?"
"Gần đây phát hiện tung tích của Trung Quan Chính Ty Thiên Giám, cũng phát hiện vị lão tăng kia của Nam Sơn tự, nhưng bọn hắn đều biến mất không thấy ở Hưng Hồng trấn."
"Biến mất không thấy nữa? Đều đã đặt chân vào trong đạo quan sao?"
"Chuyện này thì không rõ, dường như sau khi bọn hắn đi vào Hưng Hồng trấn đã chủ động ẩn đi khí tức, sau đó không biết đi đâu."
"Quả nhiên đạo quan kia có mai phục..."
Chủ Huyền Thiên bộ chắp hai tay sau lưng, sắc mặt âm trầm, nói: "Xem ra là Ty Thiên Giám cùng Nam Sơn tự tạm thời liên thủ, trước tiên đè ép Huyền Thiên bộ, bọn hắn lại định phân chia chủ thứ... Lão đạo sĩ kia cùng lão hòa thượng kia, trong lúc vô tình lộ ra hành tích, mà ẩn khí tức, chui vào đạo quan ở Hưng Hồng trấn để mai phục chúng ta."
Hắn ta bỗng nhiên thu tay, cười lạnh một tiếng, nói: "Chỉ là Ty Thiên Giám cùng Nam Sơn tự đều khinh thường Huyền Thiên bộ ta, quốc sư còn ở kinh thành, trận mai phục này sẽ thành không có đầu lĩnh, cũng sẽ không làm gì được chúng ta, chỉ có thể bị chúng ta phản sát."
Hắn ta vung tay lên một cái, cài bàn trước mắt biến thành bột mịn, theo gió tán đi.
"Đưa tin tới các bộ, vây kín nơi đây, chuẩn bị cường công."
Chủ Huyền Thiên bộ trầm ngưng nói: "Ty Thiên Giám cùng Nam Sơn tự, đến nay vẫn luôn nhìn chằm chằm, coi Huyền Thiên bộ là tiểu xà, như thịt cá trên thớt gỗ... Nhưng lúc này, bản tọa sẽ để Ty Thiên Giám cùng Nam Sơn tự biết được, Huyền Thiên bộ ta chính là giao long, hôm nay sẽ nuốt mãnh hổ mai phục trong đạo quan kia, để quốc sư Đại Chu cùng Minh Thế Pháp Vương kia phải chịu thiệt thòi lớn."