Chương 747 Tô Đình trung lập
Hưng Hồng trấn.
Nơi này vốn là một thành trấn cực kì phổ thông, không tính là phồn hoa, không tính vắng vẻ, trung quy trung củ, bách tính ở đây an cư lạc nghiệp, cũng có ngoại lai thương mậu đến đây hành thương.
Nhưng tòa thành trấn trong thế tục phàm trần này cho tới bây giờ chỉ là ở trong phàm trần tục thế.
Đến tận vài ngày trước, liên tiếp có người tu hành rơi vào bên trong, không thiếu Chân Nhân Dương Thần, cả Huyền Thiên bộ lẫn Ty Thiên Giám tới đều như đá chìm đáy biển.
Nơi này giống như đầm rồng hang hổ, có vào mà không có ra.
Toàn bộ Đại Chu đều xuất hiện loạn tượng.
Tân triều không có Huyền Thiên bộ.
Đại Chu không có Ty Thiên Giám.
Rất nhiều môn phái ngo ngoe muốn động.
Mà càng nhiều tán tu không môn không phái vốn vô cùng kiêng kỵ đối Ty Thiên Giám, bây giờ trên dưới Ty Thiên Giám đều biến mất, khiến đám người tu hành kia lại không bị quy củ trói buộc nữa.
Những tán tu không môn không phái này có nguyên nhân bước lên con đường tu hành khác biệt, nên tâm tính cũng có khác biệt, không thiếu kẻ trong lòng có lệ khí cực nặng.
Mấy người này lúc đầu còn có mấy phần kiêng kị, thời gian lâu đúng là không sợ hãi, có mấy kẻ muốn cả gan làm loạn, dám hiển pháp giữa phố xá sầm uất ở nhân gian, dù chưa từng tổn thương tới bách tính, lại khiến phàm trần xuất hiện loạn tượng, bách tính sợ hãi.
Nhưng càng nhiều người tu hành lại cảm thấy cực kì kính sợ, cực kỳ hiếu kì, cũng cực kỳ e ngại.
Rốt cuộc là đầm rồng hang hổ như thế nào mới có thể vây khốn toàn bộ Ty Thiên Giám cùng Huyền Thiên bộ?
Ngay cả quốc sư Đại Chu đều không thể thoát thân!
❖ ❖ ❖
Trong Thanh Đế Phong Ma Trận.
Tô Đình ngồi xếp bằng, hơi nhắm mắt.
Qua nửa ngày, hắn mới mở to mắt, thở dài một hơi.
Một hơi này cô đọng như kiếm, vô hình vô sắc, lại xuyên phá trăm trượng.
"Bảy ngày."
Quốc sư ngồi dưới đại thụ tỉnh lại từ trong tu hành, lạnh lùng nói: " Kỳ hạn bảy ngày đã đến."
Những ngày qua dù là người tu hành của Huyền Thiên bộ hay Ty Thiên Giám, đều khó tránh khỏi bực bội không chịu nổi, thậm chí có kẻ muốn xuất thủ.
Thế nhưng so sánh ra thì quốc sư trầm tĩnh hơn chủ Huyền Thiên bộ rất nhiều.
Bảy ngày, quốc sư ngồi dưới tàng cây, lẳng lặng tu hành, không có cử động khác, cũng không nói gì.
Bởi vì ông ta biết rõ bản lĩnh của Tô Thần Quân, nên cũng không có ý muốn phản kháng Tô Đình.
Chỉ là hôm nay đã đến kỳ hạn bảy ngày.
"Đây là ngày thứ bảy, nhưng canh giờ chưa tới."
Tô Đình nhìn lại, cười nói ra: "Canh giờ còn sớm, hôm đó ta đồng ý với ngươi, cũng không phải canh giờ này."
Quốc sư trầm mặc một chút, mới nói: "Tô Thần Quân tuy rằng luôn luôn dùng dáng vẻ lười nhác phóng đãng, nhưng cũng coi như nói lời giữ lời, hi vọng lần này cũng giống vậy."
Tô Đình nói ra: "Trong bảy ngày qua, nếu ngươi có dị động, có lẽ Tô mỗ phải ép ở lại một phen, nhưng trong bảy ngày này, ngươi cũng phối hợp, ngồi yên ở đây bảy ngày, không sợ ném đi uy phong của quốc sư... Ngươi đã như vậy, Tô mỗ cũng sẽ không nuốt lời."
Quốc sư im lặng một lát, sở dĩ ông ta phối hợp như thế, đa số là bởi vì tự biết không phải đối thủ của Tô Đình, so với việc phản kháng rồi bị Tô Đình trấn áp, mất hết mặt mũi, không bằng an tọa ở đây.
Có lẽ sẽ có đạo nhân của Ty Thiên Giám cảm thấy quốc sư đánh mất uy phong.
Nhưng cũng không ít đạo nhân của Ty Thiên Giám cảm thấy quốc sư đối mặt với cục diện này mà vẫn bất động như núi, có lẽ đã đạt thành thỏa thuận gì cùng Tô Thần Quân.
Trên thực tế là ông ta rơi vào đường cùng, giả vờ trấn định.
"Được."
Quốc sư nhẹ gật đầu, lại khoanh chân ngồi xuống.
Tô Đình cười ha ha một tiếng, nhìn lên trên trời.
Trên thực tế lúc đầu hắn chỉ muốn để tự thân khôi phục đạo hạnh mà thôi.
Không ngờ cục diện càng lúc càng lớn, dẫn dụ cả Huyền Thiên bộ cùng Ty Thiên Giám tới nơi đây.
Nếu đã như vậy, thì đâm lao phải theo lao, coi đây là mồi để câu cá lớn.
Nhưng hiện tại xem ra, cá lớn vẫn không mắc câu.
"Đáng tiếc."
Tô Đình thở dài một tiếng, thầm nghĩ: "Nơi này dù sao cũng là nhân gian, nếu tiên thần xuất thủ sẽ xảy ra động tĩnh quá mức kinh thiên động địa, đối phương cố ý ẩn tàng tự thân, chỉ sợ sẽ không xuất thủ."
Với bản lĩnh của hắn, trừ phi tiên thần hạ giới, nếu không thì cũng không có người nào có thể giết được hắn.
Nhưng tiên thần hạ giới sẽ có động tĩnh quá lớn.
Giờ phút này trong lòng nghĩ lại, nếu trước đó ra vẻ thương thế chưa hồi phục, để Bán Tiên đều có nắm chắc giết hắn, có lẽ sẽ dẫn tới được một ít cá.
Nhưng có thể trấn áp quốc sư Đại Chu, đồng thời đè xuống toàn bộ Ty Thiên Giám cùng người của Huyền Thiên bộ, ít nhất là cấp độ Thi Giải Tiên.
Lúc Tô Đình toàn thịnh cũng ở cấp độ này, kỳ thật lần này thi triển Thanh Đế Phong Ma Trận, bản lãnh của hắn cũng đã thể hiện ra.
Bản lĩnh bày ra, sau đó cũng khó có thể giả heo ăn thịt hổ.
❖ ❖ ❖
Sau ba canh giờ.
Đại Chu quốc sư lại lần nữa đứng dậy đến, trầm giọng nói: "Canh giờ đã đến, bảy ngày đã trọn."
Thiên nhãn trên trán Tô Đình mở ra, liếc nhìn quốc sư một lần.
Sắc mặt quốc sư không đổi sắc.
Tô Đình thở dài, nói: "Xem ra ngươi cũng không được coi trọng nha, đường đường là Bán Tiên xuất thân tiên tông bị vây ở đây, Thủ Chính Đạo Môn lại không phái người tới đây cứu."
Quốc sư lạnh nhạt nói: "Ta chưa chết, cần cứu cái gì? Mà hiện nay, tiên thần sẽ không dễ dàng động thủ, ngoài bọn hắn ra, có có thể ép được ta, còn trấn áp cả Ty Thiên Giám nữa, trên thế gian có thể có mấy người?"
Tô Đình gật đầu nói: "Xem ra ta đã bại lộ."
Quốc sư dừng một chút, thở dài: " Chưởng giáo của Thủ Chính Đạo Môn chính là nhân vật cực kì khôn khéo, huynh ấy nhất định có thể suy tính ra là ngươi, nhưng không phái người đến đây tru sát cho ngươi."
Tô Đình cười nói: "Ngươi muốn dùng lời này để nói rõ, ngày đó ở hư không giữa hai giới phục sát ta, không phải người của Thủ Chính Đạo Môn?"
Quốc sư nghe vậy, không có trả lời, sau một lúc lâu mới lên tiếng: "Ngươi cũng là nhân vật hiếm có ở nhân gian, Dương Thần gần như đại thành, tự thân có thể suy tính, ta không nhiều lời cùng ngươi."
Sau đó lại thấy quốc sư khua tay nói: "Trên dưới Ty Thiên Giám biến mất bảy ngày, chủ bộ tất nhiên sẽ khó chống đỡ, bây giờ người tu hành trong cảnh nội Đại Chu đã mất đi trói buộc trên đỉnh đầu, chỉ sợ đã loạn thành một bầy, đây là tội lỗi của ngươi... Hôm nay ta không phải địch thủ của ngươi, không luận tội cùng ngươi, nhưng không thể lại trì hoãn."
Tô Đình cũng không nhiều lời, chỉ là hơi phất tay, nói: "Tô mỗ nói lời giữ lời, người của Ty Thiên Giám ngươi có thể rời đi Thanh Đế Phong Ma Trận."
Quốc sư hơi gật đầu, ánh mắt không khỏi nhìn về phía chủ Huyền Thiên bộ, lộ ra mấy phần hàn ý.
Ông ta vốn không quá để ý đối Huyền Thiên bộ, lần này nhìn thấy nội tình của Huyền Thiên bộ, mới bỗng nhiên giật mình, Huyền Thiên bộ này phát triển quá nhanh.
Huyền Thiên bộ có thể trưởng thành như thế, chủ Huyền Thiên bộ tất nhiên không phải tục loại.
"Làm sao?"
Tô Đình nhìn ra đầu mối, chậm rãi nói ra: "Muốn mượn cơ hội này, diệt đi Huyền Thiên bộ sao?"
Quốc sư không phủ nhận, chỉ là đáp: "Tân triều là loạn thần phản quân, những người tu hành này phụ thuộc tân triều, cũng là hạng người nghịch loạn, luận tội đương giết, Thần Quân đương hiểu rõ đại nghĩa..."
Tô Đình giang tay ra, nói: "Ta cho tới bây giờ luôn sẽ không hiểu rõ đại nghĩa, ta cũng không muốn trợ giúp Huyền Thiên bộ loại trừ Ty Thiên Giám, lật đổ triều đình Đại Chu, cũng không muốn trợ giúp Ty Thiên Giám diệt tận Huyền Thiên bộ, hủy đi tân triều sinh ra... Chuyện của nhân gian, Tô mỗ không nguyện ý để ý tới."
Quốc sư trầm giọng nói: "Thần Quân đã từng cũng là bách tính Đại Chu."
Tô Đình cười đắc ý, giơ tay lên nói: "Ngươi muốn diệt Huyền Thiên bộ cũng được, trở về kinh thành của ngươi đi, ta sẽ thả Huyền Thiên bộ rời đi, các ngươi tự đánh cờ, đều bằng bản lĩnh, không cần mưu toan mượn thế ta."
Chủ Huyền Thiên bộ bị nhốt trên tàng cây, nơm nớp lo sợ thật lâu, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Quốc sư nghe vậy, biết được ý của Tô Đình, biết mình không có khả năng thay đổi, lập tức chắp tay, nói: "Như thế cũng không nhiều lời cùng Thần Quân nữa."
Tô Đình nói ra: "Trước đây quốc sư từng trợ giúp Tô mỗ, tuy rằng có vẻ là theo như nhu cầu, nhưng không thể phủ nhận, quốc sư trợ giúp ta rất nhiều, hôm nay đắc tội, nhưng ngày sau..."
Hắn mới nói một nửa, còn chưa nói xong.
Quốc sư cũng đã biến sắc.