← Quay lại trang sách

Chương 765 Đạo quả hư ảo

Lâu thuyền có thể so với tiên bảo, xuyên phá hư không, chớp mắt đã lướt qua.

Bây giờ Tô Đình có đạo hạnh tầng chín, chính là cấp độ Bán Tiên, đã có đạo quả hư ảo, cho nên khống chế lâu thuyền so với ngày trước lại càng thêm nhanh chóng, tốc độ nhanh đến mức đáng sợ.

Từ Hoán Hoa Các xuyên qua đại địa phương nam, tiến vào Trung Thổ, lại đến Chính Tiên Đạo, khoảng cách cũng khá là dài.

Nhưng hắn dùng pháp lực cấp độ Bán Tiên khống chế lâu thuyền, cũng không kém gì dùng pháp lực Bán Tiên để thi triển thuật hóa hồng.

"Không tính là xa."

Tô Đình nghĩ như vậy, ngồi trong phòng, nhắm mắt tu hành.

Hắn đã rót pháp lực vào lâu thuyền, đủ để khống chế ba ngày.

Giờ phút này cũng coi như có thể rảnh rỗi tu hành.

Hắn đầu tiên là vận dụng công pháp, lần nữa khôi phục pháp lực đã tiêu hao đến lúc toàn thịnh, phòng ngừa xuất hiện biến sẽ không đủ pháp lực.

Sau khi công hành viên mãn, hắn lại bày ra một tầng pháp lực, sau đó tâm thần chìm vào trong thức hải.

Trong thức hải, hỗn độn hư không.

Sáu vầng trăng sáng chiếu rọi hết sức rõ ràng, ánh trăng chiếu xuống, lúc nào rõ ràng, giúp hắn luôn luôn được tinh khiết, vạn tà bất xâm.

Mà dưới ánh trăng có ngọc lâu chín tầng lại càng thêm rõ ràng.

Dương Thần của Tô Đình đã leo lên tầng lầu thứ chín.

"Lúc trước mỗi khi trèo lên một tầng lầu, sẽ có cánh cửa thông tới một tầng cao hơn."

Tô Đình thầm nghĩ: "Chỉ cần đến tu hành hỏa hầu đầy đủ, là có thể đẩy ra cửa ở một tầng cao hơn... Nhưng nơi này là tầng lâu thứ chín, cũng không có một tầng cao hơn, chỉ có thể do ta tìm tòi."

Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan chính là pháp môn Đạo Tổ cực kì bất phàm, có tác dụng thanh tịnh tạp niệm, vĩnh trấn thức hải, vạn tà bất xâm, hơn nữa càng khiến người ta phải sợ hãi than chính là con đường này bằng phẳng.

Chỉ cần tu hành tới hỏa hầu đầy đủ, là có thể đẩy cánh cửa, bước lên một tầng cảnh giới cao hơn.

Nhưng bây giờ không có cửa để thông lên tầng tiếp theo.

Như vậy hắn cũng chỉ có thể tự tìm tòi.

Ở bước chính thức đắc đạo thành tiên này, chỉ có thể dựa vào tự mình tìm tòi, ngay cả Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan đều không có đường tắt để đi.

❖ ❖ ❖

Chín tầng ngọc lâu, một tầng chồng một tầng, nhưng càng là hướng lên trên, không gian càng nhỏ hẹp.

Đến tầng lầu thứ chín, nơi này chỉ rộng tầm một trượng, xung quanh lại không có bích hoạ, cũng không xa hoa gì.

Chỉ có một ao nước ở giữa, rộng ba thước ba phần ba tấc.

Trong nước phản chiếu ánh trăng.

Sáu vầng trăng vì góc độ mà hợp thành một, cùng chiếu vào trong nước, biến thành một vầng trăng trong nước.

"Đây cũng là đạo quả hư ảo."

Tô Đình Dương Thần gần như có khí huyết cuồn cuộn, gần như không khác chân thân, tay hắn nâng Trảm Tiên Phi Đao rồi ngồi xuống, đưa tay chụp tới.

Trong nước nổi lên gợn sóng, phản chiếu trăng sáng ở trong nước theo gợn sóng mà càng thêm lộng lẫy.

Mò trăng đáy nước, đạo quả hư ảo.

Nếu nói Bán Tiên là công quả nửa thành, nếu nói nửa bước đắc đạo, nhưng kì thực còn xa.

Đây chỉ là một hình bóng đại đạo chiếu vào trong nước, hư ảo không rõ, chỉ nhìn thấy, có bóng không có thực, sao có thể xứng với danh hiệu nửa bước đắc đạo?

Tô Đình đứng lên, thấp giọng nói: "Bây giờ chẳng qua chỉ là cái bóng của một tia đại đạo, hư ảo đạo quả, chỉ sợ còn phải tôi luyện một thời gian không ngắn, mới có thể chân chính đắc đạo... Đợi tới khi đó, đắc đạo trường sinh, không còn giới han thọ nguyên nữa, mới coi như chân chính người trong chốn thần tiên trong suy nghĩ của ta."

Dù bây giờ hắn có lực so với Tiên gia, bản lĩnh dời núi lấp biển, danh chấn tam giới, nhưng hắn vẫn là một người tu hành ở chốn phàm trần, thọ nguyên còn có giới hạn, còn có rất nhiều trói buộc.

Chỉ khi chân chính đắc đạo thành tiên, hắn mới xem như chân chính đạt thành mục tiêu đặt ra khi bước lên con đường tu hành.

Tuy rằng khoảng cách tới cảnh giới Tiên gia chỉ còn một đoạn, nhưng cuối cùng hắn chạy tới trạng thái tuyệt đỉnh nhân gian.

Hắn nhìn về phía ao nước, nhìn xem bóng trăng sáng trong ao.

Cảnh giới tầng chín, vì công pháp khác biệt, nên có tên khác nhau, như sở học của hắn là Thần Tiêu Lôi phủ có thiên uy cuồn cuộn, đặt tên tầng cảnh giới này là Chí Chân cảnh.

Đạo môn, Phật Môn, cùng các loại bàng môn tả đạo, cũng đều có tên, dù là cùng là nguồn gốc đạo môn, công pháp các nhà khác biệt thì tên cũng khác biệt.

Công pháp của Nguyên Phong Sơn gọi cảnh giới này là cực cảnh, nếu nói số chín là số lớn nhất, vậy Chí Nhân chính là đỉnh phong.

Nghe nói Chính Tiên Đạo lại gọi là Cực Số.

Dù các nhà xưng hô khác biệt, nhưng năm đó Đạo Tổ định ra tầng này gọi là Tầng chín.

Bây giờ ở Trung Thổ, phàm là người tu thành cảnh giới này, đều được cho rằng là nhân vật gần đạt tới Tiên gia, cho nên xưng là Bán Tiên.

Về phần trong vòng người tu đạo bên, có lẽ vì thân người, hoặc nguyên nhân khác nên có nhiều người có danh xưng là Nhân Tiên.

Nhưng trong Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan, tầng lâu thứ chín này gọi là Thủy Nguyệt lâu.

❖ ❖ ❖

Trong phòng lâu thuyền.

Tô Đình mở to mắt.

Hai mắt lấp lóe ánh sáng, lôi hỏa bỗng nhiên hiện lên.

Hắn đã cơ bản chải vuốt xong con đường giờ phút này của bản thân.

Sau đó chỉ cần từ từ tôi luyện, thật sự không gấp được.

Đắc đạo thành tiên, trường sinh bất hủ, chính là ước muốn trong cả cuộc đời của người tu đạo.

Một bước này tự nhiên không phải chuyện gì đơn giản.

Dù là Bán Tiên tầng chín, cuối cùng cũng chưa chắc đã có thể chân chính đắc đạo.

Giống như Bắc Linh trưởng lão của Hoán Hoa Các cũng xuất thân tiên tông, tu hành Đạo Tổ chân truyền, nhưng đã ngừng chân ở tầng chín cũng không biết bao nhiêu năm tháng, Tô Đình phỏng đoán chỉ sợ cả đời của vị Bắc Linh trưởng lão này đều khó mà đắc đạo.

Nếu như kiếp này Bắc Linh trưởng lão không tác nghiệt, mà phần lớn là làm việc thiện tích đức, sau này khi tuổi thọ cạn hết, có thể được Thiên Đình luận công, sẽ phong bà thành quỷ thần, cũng có lẽ có thể cho phép nàng Thi Giải Tiên.

Hoặc là luân hồi chuyển thế, tẩy đi đạo hạnh kiếp này, trở thành phúc phận kiếp sau.

"Tô mỗ nhất định sẽ không dừng ở chỗ này."

Tô Đình nắm thật chặt quyền, trầm giọng nói: "Ta muốn đắc đạo, ta muốn thành tiên, ta muốn trường sinh, ta còn muốn báo thù!"

Hắn đứng dậy, đi ra khỏi phòng, đi tới boong tàu.

Giờ phút này đã đến cảnh nội Trung Thổ.

Chính Tiên Đạo đã cách không xa.

Tô Đình thả chậm tốc độ của lâu thuyền.

❖ ❖ ❖

Chính Tiên Đạo.

Một trong hai đại tổ đình Đạo môn.

Năm đó hai đại tổ sư đạo môn, thái thượng tổ sư tự mình sáng lập Thủ Chính Đạo Môn, sau này trải qua nhiều năm, môn hạ Đạo Huyền Tiên Ông của Vô Thượng tổ sư đã sáng lập ra Chính Tiên Đạo.

Các đại đạo gia môn phái ở Trung Thổ, dù lớn hay nhỏ, đa số đều lấy hai đại đạo môn làm nguồn gốc.

Cho đến khi Nguyên Phong Sơn phát triển, lại có đệ tử ở bên ngoài mở ra chi nhánh, từ đó để Nguyên Phong Sơn trở thành đại tiên tông đạo môn thứ ba, nhưng bây giờ Nguyên Phong Sơn cũng chưa được tôn xưng là tổ đình đạo môn.

Bởi vậy có thể thấy được, địa vị của Thủ Chính Đạo Môn cùng Chính Tiên Đạo ở Trung Thổ vững chắc đến mức nào.

Chỉ là nói một cách tương đối, Thủ Chính Đạo Môn quản lý trật tự nhân gian, thậm chí sáng lập ra Ty Thiên Giám, xâm nhập vào triều đình, chỉ vì muốn trật tự nhân gian ổn định.

Mà Chính Tiên Đạo tuy nói do Đạo Huyền Tiên Ông sáng lập ra, lại kế thừa suy nghĩ "Thanh tĩnh vô vi" của Vô Thượng tổ sư, đa số là không để ý tới thế sự, chỉ chuyên tâm bế quan tu hành.

Ngoài ra, Đạo Huyền Tiên Ông càng là nhân vật đầu tiên giữa thiên địa luyện thành tiên đan, lấy đan thành đạo.

Cho nên Chính Tiên Đạo được tôn làm thánh địa đan đạo!

Chính là Tô Đình cũng không dám thất lễ, ở ngoài trăm dặm đã ngừng pháp thuyền, hạ xuống đất, dọc theo dãy núi, đi bộ lên phía trước.

" Tô Đình của Nguyên Phong Sơn đến bái kiến!"