Chương 786 Thắng bại
Tô Đình dùng năm loại tiên thuật, lấy Ngũ Hành thai nghén hỗn độn, hình thành một phương thế giới.
Tu vi của hắn đã đạt tới Dương Thần đỉnh phong, đạo hạnh cao đến tầng chín, đến bước có được đạo quả hư ảo.
Lần này thi triển, mượn thần giáp giúp ích, mượn sáu thượng đẳng pháp bảo phụ trợ, một chưởng Ngũ Hành tiên thuật này của hắn mang uy lực cực mạnh, vượt xa những lần thi triển trước đây.
Nhưng hổ yêu đối diện lại là Yêu Tiên chân chính, lấy Thái Bạch Canh Kim khí căn bản nhất ngưng thành pháp kiếm, không thua kiếm thuật của bất luận Tiên gia nào.
Thái Bạch Canh Kim pháp kiếm lăng lệ đến cực điểm.
Kiếm này xuyên phá hư không, bắn đến trước mắt Tô Đình.
Tô Đình đánh một chưởng ra đón đỡ.
Kiếm này chớp mắt đã xuyên thấu thế giới.
Mũi kiếm xuyên qua bàn tay Tô Đình.
Mũi kiếm đâm thẳng vào mặt Tô Đình.
Vẻ mặt Tô Đình lạnh lùng, bỗng nhiên thoáng nghiêng người.
Mũi kiếm bay qua, vẫn khiến vai phải của hắn bị một vết thương, gần như đã nứt đến trước ngực.
Mà bàn tay của hắn vì thi triển tiên thuật nên chỉ bị pháp kiếm xuyên qua, nhưng lại chưa bị huỷ đi.
Một kiếm này xuyên qua thế giới, xuyên thấu bàn tay.
Nhưng thế giới trong lòng bàn tay Tô Đình còn chưa vỡ tan.
Đây cũng là trình độ hiện nay của Tô Đình đối với tiên thuật này.
Cho dù bị một kiếm xuyên thấu, vẫn có thể tiếp tục vận chuyển, mà không bị phá vỡ.
“Đến.”
Hai mắt Tô Đình lộ ra tia sáng màu lạnh.
Một chưởng này đẩy đi, mặc cho Thái Bạch pháp kiếm xuyên thấu bàn tay, tổn thương tới bản thân.
Nhưng hắn vẫn lộ ra mũi kiếm, đẩy một chưởng này tới.
Oanh!
Một chưởng này đặt lên đỉnh đầu hổ yêu!
Thân thể trăm trượng của hổ yêu, đầu lâu cũng lớn như một căn phòng ốc.
Tô Đình đánh một chưởng ghìm xuống, tựa như đặt trên đất bằng.
Nhưng đúng vào lúc này, hắn bỗng nhiên từ bỏ quyền khống chế một phương thế giới này.
Thế giới bị pháp kiếm đâm thủng qua, vào thời khắc này rốt cục đã ầm vang vỡ vụn ra!
Uy thế từ thiên địa rạn vỡ trong phút chốc đã càn quét ra!
Con ngươi lớn của hổ yêu bỗng nhiên co rút lại.
❖ ❖ ❖
Trên thiên cung.
Ánh mắt Nhãn Thần tướng- Yến Nhàn lấp lóe, khắc sâu tất cả cảnh tượng vào trong óc.
Lưỡng bại câu thương sao?
Yến Nhàn lộ ra vẻ kinh dị.
Mà đúng lúc này, chợt lại có thanh âm truyền đến.
Đế Quân có mệnh, Nam Thiên thần tướng Khương Bách Giám suất quân hạ giới, giải quyết loạn này.
Đây là giọng nói của Thanh thần tướng- Một trong bốn đại thần tướng.
Nhãn Thần tướng Yến Nhàn hơi nghiêng đầu, nhìn Khương Bách Giám một cái.
Vẻ mặt Khương Bách Giám vẫn bình thản, đáp: “Mạt tướng lĩnh mệnh.”
Yến Nhàn dừng một chút, nói ra: “Thắng bại sắp phân, một người một yêu kia dùng tiên thuật va chạm, ngươi không thể trì hoãn, nếu không sẽ chậm trễ.”
Khương Bách Giám gật đầu nói ra: “Ta biết được.”
Hắn nghiêng đầu phân phó nói: “Tả vệ ở lại Nam Thiên Môn, hữu vệ theo ta hạ giới, bình phục loạn tượng nhân gian.
❖ ❖ ❖
Chính Tiên Đạo.
Đạo Huyền Tiên Ông trầm ngâm một lát.
Kẻ này đã rơi vào thế yếu, nhưng một chiêu này của hắn thật sự là có tính toán.
Thắng bại đã phân, lão đạo nên lên trời.
Nhưng hổ dữ kia rốt cuộc là thần tiên phương nào sai sử đến?
Chỉ thấy lão đạo sĩ dừng một chút, chợt nghĩ đến cái gì, cười một tiếng, tự nói: “Thì ra là thế.”
❖ ❖ ❖
Trong cảnh nội Trung Thổ.
Chính Nhất dừng lại một lát.
Phía trước ầm ầm vang vọng, ngay cả hắn dừng lại ở vị trí này đều có dư uy lan tới.
Pháp lực vượt ra khỏi giới hạn nhân gian, gây ra náo động không nhỏ.
Lúc này Chính Nhất mới khởi hành, chớp mắt bay về phía trước.
❖ ❖ ❖
Hồng Y hóa thân thành lưu quang, bay về nơi xảy ra giao chiến.
Dù nàng đã thành thần linh, nhưng cũng không khỏi cảm thấy hồi hộp vì uy lực tiên thuật va chạm ở phía trước.
Chính diện giao kích, đấu pháp lấy thương đổi thương?
Hồng Y hơi nhíu mày, không khỏi hơi cắn răng, vận chuyển công pháp.
Thần huyết trong cơ thể như đang thiêu đốt.
Trên người nàng nổi lên một luồng khí tức hừng hực.
Tốc độ độn quang trong chớp mắt đã tăng lên ba thành.
Cần nhanh hơn nữa.
❖ ❖ ❖
Nơi giao chiến.
Bầu trời vặn vẹo, hư không vỡ vụn.
Hải vực phía dưới mặt nước tràn ra các phương, sau khi dư uy tản ra, một lần nữa chảy trở về, ầm ầm ù ù, trùng trùng điệp điệp, nhấc lên từng đợt sóng hết sức cao lớn, giống như có thể hủy diệt hết thảy.
Sau một lát,
Mới thấy rất nhiều tàn ảnh, mơ hồ khôi phục mấy phần.
Bầu trời vặn vẹo dần dần trở về hình dáng ban đầu.
Chỉ là không còn đám mây tô điểm.
Bầu trời xanh lam như tắm.
Danh phù kỳ thực.
Tiếng nói trầm nặng chậm rãi truyền đến: “Vô địch nhân gian, có thể đối đầu với tiên thần mà không chết, không thẹn với uy danh ngươi lưu truyền ở nhân gian, đáng tiếc bản tọa không phải Tiên gia bình thường.”
Đây là một con hổ có thân thể khổng lồ, dài chừng trăm trượng, đạp không mà đi.
Trên người nó đầy thương tích, cái trán cũng lún xuống.
Nhưng nó vẫn không bỏ mình.
Yêu Tiên dù sao cũng có Tiên thể trường sinh bất tử.
Dù bị thương nặng như vậy, sinh cơ cũng không tịch diệt.
Mà trên mặt biển ở phía trước cách nó hơn nghìn trượng, thân ảnh nhỏ bé tựa như bụi bặm vẫn đang lật qua lật lại trong sóng lớn.
Đó là một người, chỉ là cách xa nhau ngàn trượng nên cũng chỉ có mắt của Yêu Tiên như nó mới có thể thấy rõ ràng.
Đó chính là Tô Đình vừa đấu tiên thuật cùng nó.
Tô Đình bị một kiếm đâm vào bàn tay, thương tới bản thân.
Nhưng thế giới trong tay hắn nổ tung lại càng làm cho Yêu Tiên này bị trọng thương.
Thế nhưng chỉ là trọng thương, không đủ để Yêu Tiên vẫn lạc.
“Làm đến bước này, ngươi cũng có thể kiêu ngạo rồi.”
Hổ yêu chầm chậm đi tới, đạp không mà tới, nhìn xuống phía dưới, nói: “Đổi lại là người sơ thành tiên cảnh, nhất định sẽ không chống đỡ được, bản tọa ỷ vào tu vi cao hơn một tầng, mới có thể chống cự lại ngươi, mới tu hành mấy chục năm mà có thể so sánh với bản tọa tu hành mấy trăm năm, quả thực là kinh tài tuyệt diễm, đáng tiếc lần này phải dừng ở đây rồi.”
Tô Đình xoay tròn trong sóng biển, cuối cùng mới giữ vững được thân thể, trồi lên mặt biển, thở dốc bất định.
Tay phải của hắn đã bị Thái Bạch pháp kiếm triệt để hủy đi.
Mũi kiếm của Thái Bạch pháp kiếm thậm chí đã suýt chém hắn thành hai nửa, giờ khắc này vết thương ở vai phải vì bị chấn động mà vỡ ra.
Nhưng hắn vẫn chưa chết.
Chỉ vì hắn có thân bất tử.
Dù kiếm khí còn sót lại ngăn cản hắn hóa thân thành Lôi Hỏa, một lần nữa tổ hợp thân thể, trong thời gian ngắn, thương thế khó mà khỏi được, nhưng ít ra còn chưa đủ lấy để khiến hắn mất mạng.
“Tô mỗ dựa vào thần giáp thôi động pháp lực, mượn một bộ pháp bảo thượng đẳng trợ giúp, thi triển đệ nhất tiên thuật tam giới lục đạo mà cũng rơi xuống hạ phong.”
Tô Đình tự giễu nói: “Lúc trước ngược lại là Tô mỗ đã khinh thường chư thiên tiên thần.”
Hổ yêu dần dần hạ xuống, mắt lộ ra sát cơ.
Tô Đình chỉ cảm thấy toàn thân nặng nề, nhưng lại xem thường, khóe miệng giật giật, miễn cưỡng cười nói: “Tiền bối có biết vì sao Tô mỗ muốn chính diện va chạm không?”
Ánh mắt hổ yêu lạnh lẽo, nhưng cũng có chút kinh dị.
Tô Đình thở ra một hơi, nói ra: “Đạo hạnh của ta không thâm hậu bằng ngươi, đây vốn là nhược điểm, nhưng trên thực tế, dù là từ kinh nghiệm đấu pháp hay tầm mắt tiên phàm, tất cả đều là thế yếu, chỉ có chiêu này mới có thể khiến ngươi hao tổn như thế này.”
Hắn nhìn hổ yêu tới gần trước người, nhưng cũng không có giác ngộ sắp chết đến nơi, phối hợp nói ra: “Lần trước chém giết Khuê Mộc Lang, kỳ thật cũng là như thế, cũng coi như lập lại chiêu cũ.”
Hổ yêu nghe được nơi đây, bỗng nhiên dừng lại.
Tô Đình thở dài: “Chậm rồi, trong vòng một trăm ba mươi trượng.”
Trong lòng hổ yêu lập tức dâng lên cảm giác bất an.
Mà ở sau lưng hổ yêu cách đó hơn trăm trượng, đột nhiên thấy dòng nước ngưng kết, hóa thành một tôn thần tướng.
Trong tay thần tướng nâng nâng một vật, rõ ràng là pháp bảo cấp độ thượng đẳng, Khốn Mộc Thần Thung.
Trong chớp mắt, Khốn Mộc Thần Thung phóng ra quang hoa, bao trùm phạm vi hơn một trăm ba mươi trượng.
Thân thể dài trăm trượng của hổ yêu, bỗng nhiên bị ép xuống, tựa như bị cả ngọn núi trấn trụ.
Lúc toàn thịnh, ngươi là Tiên gia, thượng đẳng pháp bảo không ép được ngươi, bây giờ lại không giống.
Tô Đình từ trong biển lảo đảo đứng dậy, láy từ trong ngực ra một hồ lô màu đỏ, lảo đảo đi trên mặt biển, đi về phía mãnh hổ kia, thở hào hển nói: “Cứ như vậy, cho dù ngươi có báo động, cũng không chạy thoát.