Chương 792 Tô Đình thu đồ
Trước đó Âm Thần của Hồng Y nhập địa phủ, cần đi qua Địa Phủ một chuyến, từ đó trở về, mượn nhờ Thanh Liên, thai nghén sinh ra thần thể, thành tựu thần linh.
Lúc ấy là Ứng Phong thủ hộ nàng ở Địa phủ một đường thông thuận.
Về sau Tô Đình cũng nhập địa phủ, lại vì chuyện trảm diệt Huyền Sách đại pháp sư mà trở mặt cùng tông chủ ma đạo-Tô Quan Nhi, sau đó bị lão thiết kế mai phục một trận.
Bản thân Tô Đình kịp thời có báo động, nhưng Ứng Phong cùng Hồng Y lại trúng mai phục, vì cứu Hồng Y mà Ứng Phong lại ngã vào luân hồi, bị rửa sạch chuyện cũ trước kia, tu vi đạo hạnh, biến thành một hồn phách tân sinh, chuyển thế đầu thai.
Lần này chuyến đi tới Bắc Vực, Tô Đình đặc biệt dùng Ngũ Hành giáp tiến đến tiếp dẫn Ứng Phong chuyển thế.
Nhưng mọi chuyện phía sau thay đổi nhiều, bị ma đạo bố trí mai phục, gặp phải Ma Tôn, Võ Đạo Chân Thần, Khuê Mộc Lang, cuối cùng hắn bị tóm lên trời, hạ giới lại bị phục sát, thật vất vả mới về núi, đi ra ngoài một chuyến lại gặp hổ yêu.
Ngược lại là Ứng Phong chuyển thế này, hắn vẫn luôn để ý tới, chỉ biết lần trước lúc rời núi, đứa bé do Ứng Phong chuyển thế còn đi theo chư vị đệ tử Nguyên Phong Sơn đang trên đường trở về tông.
“Đã trở về.”
Hồng Y nhẹ giọng nói ra: “Nhưng bây giờ cũng chỉ là một đứa bé căn cốt bất phàm, thiên tư cực cao, không có tu vi như trước, cũng không có ký ức kiếp trước, càng không có tính tình như trước, không khác gì một đệ tử mới nhập môn.”
Tô Đình dừng một chút, thở dài nói ra: “Ta hỏi thăm qua chưởng giáo, kiếp trước của hắn đã rửa sạch, trừ phi Đạo Tổ xuất thủ, nếu không thì không thể khôi phục.”
Hồng Y nhẹ gật đầu, nói ra: “Từ khi hắn ngã vào Lục Đạo Luân Hồi, bị mài đi tất cả, tựa như tiêu vong vậy, hôm nay hắn chỉ là một linh hồn tân sinh, có kinh lịch mới, có nhận thức mới, có tính tình mới, thuộc về một người mới, đừng bảo là chúng ta không có pháp môn khôi phục hắn, dù có thể khôi phục được, hắn cũng không còn là hắn.”
Tô Đình im lặng không nói, cuối cùng thở dài một tiếng.
Dù có khôi phục lại, hắn cũng không còn là hắn.
Ứng Phong kiếp trước đúng là đã chết rồi.
Dù có thể một lần nữa mang tất cả mọi thứ kiếp trước của hắn đến kiếp này, nhưng đó cũng là kiếp trước kiếp này dung hợp lại cùng nhau, trở thành một linh hồn mới, không hoàn toàn là kiếp trước, cũng không còn thuần túy là kiếp này, là một người mới có được kiếp trước kiếp này, giống như hắn tự thân.
Kì thực hành động như thế cũng không khác là giết chết đứa bé bây giờ chuyển thế ra, đổi lấy một linh hồn Ứng Phong có được ký ức cùng tính tình.
“Trong môn dự định như thế nào?”
Tô Đình dừng một chút, nói ra: “Vị trưởng lão kia đâu? Cần phải một lần nữa đưa Ứng Phong về môn hạ của ông áy?”
Hồng Y thở dài: “Ân sư mà Ứng Phong thụ nghiệp, lần trước tới Bạch Hạc Nhất Tộc đã bị thương, khi bế quan tu hành lại bất hạnh tẩu hỏa nhập ma, tuổi thọ đã hết.”
Vẻ mặt Tô Đình hơi có vẻ ảm đạm, nói: “Ứng Phong là đệ tử đắc ý duy nhất của ông ấy, ông ấy biết được chuyện Ứng Phong nên nỗi lòng hỗn loạn, thương thế lại nặng, mới rơi vào tình cảnh như vậy?”
Hồng Y khẽ gật đầu, nói ra: “Vốn dĩ ta muốn tự mình dạy bảo, nhưng chưởng giáo cũng không trả lời, dường như muốn đợi ngươi trở về.”
Tô Đình trầm ngâm một chút, nói ra: “Ta hiểu ý của chưởng giáo, từ khi ta nhập môn đến nay, chính là vị trí trưởng lão, nhưng xưa nay chưa từng mở cửa thu đồ, luôn luôn độc lai độc vãng, cũng được, ngày mai đưa đứa bé kia tới, làm môn hạ của ta.”
Hồng Y nghe vậy, thần sắc hơi có dị dạng, cuối cùng nhẹ gật đầu.
Tô Đình nói ra: “Nhưng ta bị thương không nhẹ, mà một thời gian tiếp theo còn muốn bế quan, hơn nữa niên kỷ của hắn còn nhỏ, sau khi hắn bái sư xong, để hắn ở chủ phong, qua mấy năm lại lĩnh trở về.”
Hồng Y bất đắc dĩ nói: “Ngươi muốn làm sư phụ vung tay sao?”
Tô Đình cười nói ra: “Bản môn có mấy trăm năm nội tình, đối với phương diện dạy bảo đệ tử cũng tự có cơ sở mấy trăm năm, gần như hoàn thiện phương thức dạy bảo. Ngươi yên tâm, Tô mỗ luôn luôn có tự mình hiểu lấy, sẽ không tự cao tự đại, cảm thấy mình tu hành không chậm, sẽ là một vị minh sư khoáng thế, hơn xa phương thức dạy bảo mấy trăm năm của tiên tông”
Tô Đình lại nói: “Mà tuổi của hắn còn nhỏ, tỉ như học chữ các loại, ta cũng sẽ không mỗi chữ mỗi câu dạy hắn, tóm lại trước khi hắn tám tuổi, ta sẽ không can thiệp nhiều hơn, đợi hắn họa được cơ sở, ta lại truyền thụ pháp môn cho hắn.”
Hồng Y cười nói: “Nói như thế cũng là rất có đạo lý.”
❖ ❖ ❖
Hai ngày sau.
Tô Đình khôi phục cực nhanh.
Pháp lực Yêu Tiên bị Hồng Y loại bỏ, hắn mê man mấy ngày, sau khi tỉnh lại, vận công khôi phục, hai ngày qua đã đến gần như khỏi hẳn.
“Thanh thần đao này...”
Tô Đình lấy thần đao qua, tỉ mỉ xem xét, mỗi đường vân, mỗi quỹ tích, đều dùng thiên nhãn nhìn kỹ.
Trên thần đao tích chứa thần uy, cùng ma khí vẫn chưa bị mài diệt đang giấu giếm bên trong, đều không thoát khỏi thiên nhãn của hắn.
Đao này vốn đầy ma khí sâm, được tôn là Trấn Ngục ma đao.
Nhưng đây vốn là đao của Võ Đạo Chân Thần Quách Trọng Kham, tụ hợp thiên địa khí vận, tụ hợp sát cơ của hơn vạn quân, chém giết qua tiên thần, vốn là không tầm thường.
Quách Trọng Kham truyền cho hắn một thức đao pháp, không những cực kì lăng lệ khi đối địch, cũng có thể khiến thần uy lớn mạnh, loại bỏ ma khí, trở thành Trấn Ngục thần đao.
Lấy bản lĩnh hiện tại của Tô Đình, sau này thi triển nhiều thêm mấy lần, đã đủ để khiến Trấn Ngục thần đao trở thành chân chính thần đao.
Chỉ là lần trước thần đao lạc ở bên ngoài, từ đó có người được đao đã sáng tạo ra Lục Thần Đoạn Nguyên Đao, khiến Tô Đình hơi cảm thấy kinh ngạc.
Đao này đầu tiên là rơi vào trong võ lâm, bị quân nhân nhặt được, tên kia lập tức trở thành võ đạo đại tông sư, tùy ý làm bậy, giết chóc vô số, chắc là cũng bị ma khí ảnh hưởng.
Tô Đình thầm nghĩ: “Thượng Nhân của Huyền Thiên bộ có ngộ tính thật sự là kinh người, được đao này lại ngộ ra Lục Thần Đoạn Nguyên Đao, có thể xưng là kỳ tài ngút trời, đáng tiếc không đi chính đạo, dù Tạ Thiếu Tôn không giết hắn, ta cũng muốn chém hắn.”
Hắn được Lục Thần Đoạn Nguyên Đao, mới biết tự thân nhiễm tội nghiệt như thế nào.
Ma khí trên Lục Thần Đoạn Nguyên Đao này, vị Thượng Nhân kia không tu được, nhưng hắn bị ma khí ảnh hưởng, tính tình có biến, đối với âm sát lại hết sức thân cận.
Vị Thượng Nhân này thi triển Lục Thần Đoạn Nguyên Đao, có thể mượn nhờ ma khí trên đao.
Nhưng không có đao này, lại khó mà thi triển ra uy lực như vậy.
Người này được ma đao này, thế nhưng môn hạ đệ tử của hắn lại không có ma đao như vậy.
Hắn có dã tâm không nhỏ, muốn khai tông lập phái, muốn sáng tạo pháp môn, lưu truyền vạn cổ, thế là tìm kiếm Âm Sát khí, thử lấy âm sát luyện Lục Thần Đoạn Nguyên Đao.
Nhưng âm sát chi địa trên thế gian đều là nơi không lành, cũng không dễ tìm.
Thế là, người tu tập Lục Thần Đoạn Nguyên Đao muốn giết người, tốt nhất là lấy phụ nữ mang thai làm chủ, lại thêm đồng nam đồng nữ, ngược sát mà sinh oán khí, tá pháp chuyển thành sát khí.
Thượng Nhân kia có rất nhiều môn đồ, cho nên gần đây trong nhân gian, có thật nhiều phụ nữ mang thai cùng đồng nam đồng nữ bị người tu hành cầm đi, bị làm lô đỉnh tu hành pháp môn này, bị ngược sát tới chết.
Chuyện như vậy tổn thương tới đạo lý thiên địa, mà nhân mạng bị ảnh hưởng quá nhiều, tác động đến quá rộng, bởi vậy nghiệp chướng nặng nề, liên luỵ cũng cực lớn.
Dù bản thân Tô Đình không tham dự trong đó, thậm chí không biết việc này, nhưng hắn đánh rơi đao này, biến thành đầu nguồn việc này, thế là từ nơi sâu xa, cũng làm cho hắn dính hai phầntội nghiệt.
Ngay cả Bán Tiên như ta chưa từng tiến vào, đều lây dính nhiều tội nghiệt như vậy cho, như vậy đám người tu luyện Lục Thần Đoạn Nguyên Đao kia nên có nghiệp chướng nặng nề cỡ nào?
Tô Đình thầm nghĩ: “Đao pháp này cần phải ngăn chặn, chính là hủy đi, mà người tu hành đao này cần bị chém giết, xem ra ta còn phải rời núi một lần, tra rõ ràng, giết sạch sành sanh, không thì môn đao pháp này càng truyền càng xa, mà lại người bị giết càng ngày càng nhiều, tội nghiệt cũng càng ngày càng nặng.”