Chương 795 Thời gian như thoi đưa
Nguyên Phong Sơn.
Trước động phủ.
Hoa cỏ cây cối phát triển rất tốt.
Chỉ thấy trước cửa có mấy tiểu đồng, hoặc nam hoặc nữ, đang vận chuyển pháp lực, tưới nước bón phân cho hoa cỏ, rồi lại tỉ mỉ tu bổ.
Trên cửa, bên cạnh cây xanh, trên bệ đá có một con hổ lớn nằm sấp, dáng vẻ vô cùng lười biếng, cái đuôi nhẹ nhàng lắc lắc, há hốc mồm, thử học một môn ngôn ngữ của ngoại tộc.
"Gâu..."
Hổ yêu thở dài một tiếng, tự biết giọng hổ vẫn quá nặng, học không được tự nhiên.
Những năm gần đây, nó tu hành khá lười biếng.
Từ khi biết được chúa công ăn hết một tiên hổ, còn để dành một nồi canh hổ tiên, nó luôn có cảm giác nếu mình tu hành quá cố gắng, ngày sau khó tránh khỏi cũng sẽ rơi xuống kết cục như thế.
Vì để chúa công không để ý nó là một lão hổ, nó một mực cố gắng muốn chính mình giả trang thành một con chó vàng giữ cửa, nhưng vấn đề là ngoại ngữ học không được giống, chỉ có thể miễn cưỡng học lắc lắc cái đuôi.
Ngược lại là hai thớt yêu mã, đạo hạnh đột nhiên tăng mạnh, nửa tháng trước đã tu thành đại yêu tầng sáu, lôi kéo xe ngựa có thể bay lên trời, xuyên vân phá vụ.
Về phần năm con tiểu quái kia, bởi vì năm đó tiến đánh Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc đã lập được công lớn, được Tín Thiên Ông coi trọng, được Nguyên Phong Sơn ban thưởng, hai năm trước đã bước vào cấp độ tầng sáu, mà lại được ban thưởng đan dược, tất cả đều hóa người, biến thành năm đứa bé.
Chồn cùng con chuột đứt đuôi kia, và con nhím kia đều hóa thành bé trai, chỉ là chồn cùng con chuột thì thân hình thấp hơn, mỏ nhọn má gầy, không dễ nhìn lắm, con nhím kia ngược lại có dáng dấp trắng trắng mềm mềm, chỉ là tóc bạc quá cứng, từng chiếc dựng thẳng.
Còn con hồ ly cùng rắn hoa kia lại hóa thành bé gái, dù chỉ là đứa bé, hồ ly thì có vẻ quyến rũ, còn rắn lại có tư thái uyển chuyển, đúng là mỹ nhân phôi.
❖ ❖ ❖
Những năm gần đây, động phủ của Tô Thần Quân cũng thay đổi lớn, bởi vì có hai tiểu cô nương là tiểu hồ ly cùng tiểu rắn yêu kia, các nàng được chúa công đồng ý, cũng trang trí trong ngoài động phủ này một phen, cũng có vài phần thanh nhã.
Tô Đình thấy cũng hài lòng, ngày bình thường chỉ bế quan tu hành, ngẫu nhiên nghiên cứu ảo diệu của " Thế giới vô vi Thanh Hư cảnh", khi thì nghiên cứu cách luyện khí, nhàn rỗi thì uống trà tĩnh tâm.
Mỗi khi tới ngày mùng một mười lăm, nếu như không bế quan, hắn sẽ giảng pháp.
Mấy tiểu yêu này đều thu hoạch không nhỏ.
Nhưng tiến cảnh nhanh nhất vẫn là Ứng Phong chuyển thế, bây giờ thành tiểu đạo sĩ tên là Tô Tân Phong.
Tiểu đạo sĩ này kiếp trước là Ứng Phong, chính là hạng người Bán Tiên, cũng làm được không ít việc công đức, lại chuyển thế qua "Thăng tiên đạo môn", thiên tư căn cốt, kỳ ngộ số phận đều không kém.
Lúc nhỏ hắn ở Nguyên Phong Sơn được dạy bảo cơ sở, sau đó bị Tô Đình dẫn tới động phủ, truyền thụ pháp môn.
Bây giờ chỉ mới mười mấy tuổi, tuổi vẫn còn nhỏ nhưng cũng đã tu thành Âm Thần, đã là Thượng Nhân.
Nhưng hắn càng lợi hại hơn vẫn là kế thừa con đường đấu pháp không tuân theo quy củ của Tô Thần Quân, tuy là mới vào tầng bốn, lại từng dùng "Pháp ấn quật ngã thần tiên tam giới lục đạo " của Tô Thần Quân để quật ngã một vị sư huynh cảnh giới tầng năm.
"Để ngươi đọc sách, thế nào rồi?"
Tô Thần Quân ngồi ở phía trên, hắn vẫn có dung mạo như thiếu niên, ngũ quan đoan chính, khí chất như tiên, chỉ thấy cử chỉ ôn hòa của hắn, sau khi uống trà, nhất cử nhất động đều hiển thị rõ phong thái Tiên gia.
Mà ở phía dưới, một tiểu đạo sĩ đang quỳ, mi thanh mục tú, làn da trắng nõn, tuổi chừng mười hai mười ba tuổi, trong ánh mắt nhìn về phía ân sư thụ nghiệp, tràn đầy sùng bái, nghe được tra hỏi thì vội gật đầu, nói: "Xem hết rồi sư phụ."
Hắn cẩn thận từng li từng tí lấy từ trong ngực ra một quyển sổ sách, đặt ở trước mặt.
Trên bìa ngoài có một hàng chữ lớn.
« Luận vốn liếng vô địch của Tô trưởng lão »
Bên cạnh có hàng chữ nhỏ tinh tế viết: Luận sự hèn hạ vô sỉ của Tô trưởng lão, luận điểm âm hiểm xảo trá của Tô trưởng lão, luận thống kê phương thức đánh lén của Tô trưởng lão.
Dưới đáy lại viết: Một bản tâm đắc cảm ngộ, thắng một bản bí thuật Tiên Đạo, chỉ cần một kiện pháp khí, là có thể giúp ngươi có được vốn liếng vô địch.
"Xem hết là tốt."
Tô Đình lấy quyển sách kia tới, nói ra: "Tuy nói phía trên này có rất nhiều chỗ dùng từ không thích hợp, ví dụ như Tô trưởng lão anh minh thần võ lại viết thành hèn hạ vô sỉ, âm hiểm xảo trá, mấy câu này đều có vấn đề... Nhưng nội dung vẫn biết tròn biết méo, tổng kết đúng chỗ, xem như không tệ, nhưng đây chỉ là một bước nhập môn, muốn chân chính vận dụng, còn phải trải qua đấu pháp, mới có thể linh hoạt vận dụng, thậm chí tạo ra phương thức đấu pháp thuộc về mình."
Tiểu đạo sĩ gật đầu, nghiêm túc nói: "Đệ tử hiểu rõ."
Tô Đình khua tay nói: "Ngươi tuy rằng tuổi không lớn lắm, nhưng được vi sư dạy bảo, cũng hiểu được thế gian hiểm ác, bây giờ tu thành Âm Thần, cũng nên ra ngoài hành tẩu một chuyến, vi sư cho ngươi một nhiệm vụ, coi như sau khi ngươi thành tựu Thượng Nhân về, lần thứ nhất đi du lịch."
Tiểu đạo sĩ nghe vậy, vội gật đầu nói: "Được ạ, sư phụ cứ việc phân phó."
Tô Đình chỉ tay một cái, hóa thành một tấm lệnh bài, thả vào trong ngực của hắn, nói: "Đây là tín vật của vi sư, ngươi cưỡi hổ yêu, tiến đến Lê sơn, gặp mặt thần Lê sơn, mang thần giáp mà vi sư để sơn thần chữa trị về trong môn."
Tiểu đạo sĩ vội nhận lệnh bài, quơ quơ nắm tay nhỏ, nói ra: "Sư phụ yên tâm, đệ tử nhất định sẽ mang thần giáp của ngài về."
Tô Đình gật đầu nói ra: "Đi đi."
❖ ❖ ❖
Tiểu đạo sĩ cưỡi hổ xuống núi.
Từ lúc hắn hiểu chuyện đến nay đã ở Nguyên Phong Sơn, chưa từng đi ra ngoài, đối với ngoại giới luôn có cảm giác sợ hãi vì lạ lẫm, lại có chút hiếu kì hứng thú.
Bây giờ hắn đã tu thành Âm Thần, thành tựu Thượng Nhân, hơn nữa có hổ yêu đi theo, cũng là đủ để hành tẩu ở nhân gian.
"Tiểu Hổ, ta nhớ ngươi cùng sư phụ từng tới Lê sơn, còn nhớ đi như thế nào không?"
Tiểu đạo sĩ vỗ vỗ đầu của nó.
Hổ yêu lắc lắc cái đuôi, duỗi ra đầu lưỡi đầy gai ngược, liên tục gật đầu, miễn cưỡng phát ra một câu trầm thấp.
"Gâu!"
"Tốt, vậy chúng ta khởi hành, mang thần giáp của sư phụ mang về."
"Gâu!"
❖ ❖ ❖
Trong Nguyên Phong Sơn.
Trong động phủ.
Tô Đình rót chén trà, ánh mắt nhìn về phía trước cửa động phủ.
Năm đó máu tươi của mãnh hổ Yêu Tiên kia chảy vào trong biển, tất cả nước biển đều bị Hồng Y mang về.
Nước biển kia đã bị Tô Đình đổ ở trước cửa, tưới cho hoa cỏ cây cối khiến chúng phát triển rất tốt, gần như mở linh.
Mà năm tiểu đồng kia cũng vô cùng để bụng, mỗi ngày tưới nước bón phân, tỉ mỉ tu bổ.
"Thời gian này vẫn thật dễ chịu, đáng tiếc là ngày qua ngày, cứ giống như dưỡng lão vậy."
Hắn uống một hớp, trong lòng thì thầm: "Từ sau khi tiểu nha đầu lên trời, chính là không có tin tức, biểu tỷ cũng chỉ tới Nguyên Phong Sơn bái phỏng vào năm ngoái, lúc ấy chỉ nói tiểu nha đầu kia ở ngoài Tam Thập Tam Thiên, được Đạo Tổ tự mình chỉ điểm tu hành, thu hoạch vô tận... Tầm mười năm nữa, nếu ta đắc đạo thành tiên, cũng có thể đi Tử Tiêu Cung bái phỏng."
Hắn nghĩ như thế, nhưng lệnh bài lại phát ra quang mang.
Hắn khẽ nhíu mày, tiện tay điểm mở.
Quang mang lập tức hóa thành một hàng chữ.
Tô Đình quét một lần, thần sắc hơi trầm xuống.
"Ma hoạn xâm nhập Trung Thổ, mà lại không biết vị trí đầu nguồn, bây giờ âm thầm truyền bá trong người tu hành, thậm chí có dấu hiệu vào xâm nhập phàm tục võ lâm?"