Chương 797 Tạ Thiếu Tôn chém gió mười mấy năm
Ba sư huynh đệ Tông Bình trong lúc vô tình lấy được bảo vật, có thể tính là thiên tài địa bảo.
Vì nhớ tới ân đức năm đó của Tô Thần Quân, cho nên có ý muốn dâng bảo vật này cho Tô Thần Quân ở Nguyên Phong Sơn, đồng thời cũng nghĩ ba người đều đã tu thành Âm Thần, nể tình là vđồng nguyên hương hỏa tình, đã có tư cách được tiên tông thu về môn.
Nào biết tin tức để lộ ra, khiến cao nhân Huyền Thiên bộ tới đây.
Lần này nếu không phải tiểu đạo sĩ xuất thủ cứu giúp, ba sư huynh đệ bọn hắn cũng đã thật sự gặp nguy hiểm.
"Tiểu đạo hữu..."
Tông Tương dừng một chút, tiến lên đây, thi cái lễ, nói: "Lần này may có tiểu đạo hữu xuất thủ, cứu tính mệnh ba sư huynh đệ ta, theo đạo lý thì phải dâng tặng bảo vật này lên để cảm tạ ân cứu mạng. Chỉ là, bảo vật này muốn dâng cho Tô Thần Quân của Nguyên Phong Sơn, ba sư huynh đệ chúng ta..."
Tô Tân Phong liếc mắt, lầu bầu nói: "Ta mặc kê ngươi cho ai, là bảo bối thì ta đều muốn... A? Đợi đã, ngươi muốn đưa cho ai?"
Tông Tương nhìn về phía sư huynh, chần chừ một lúc, mới thận trọng nói: "Trưởng lão Nguyên Phong Sơn- Vô Địch Thần Quân, Tô Đình."
Tiểu đạo sĩ trước mắt tuổi tác không lớn, mới chỉ tầm mười hai mười ba tuổi.
Mà Tô Thần Quân ở Nguyên Phong Sơn lâu, đã mười năm chưa từng nhập thế.
Tuy ti vi của tiểu đạo sĩ không kém, nhưng tuổi tác quá nhỏ, có lẽ không biết Tô Thần Quân năm đó có thần uy bực nào.
"Ba người các ngươi là ai?"
"Ba sư huynh đệ bần đạo, đến từ đạo quan ở Hưng Hồng trấn, chính là..."
" Đạo sĩ hàng chữ Tông?" Tô Tân Phong giòn tan nói.
"Tiểu đạo hữu nhận ra chúng ta?" Ba người Tông Bình nhìn nhau.
"Nhận ra nhận ra." Tô Tân Phong lộ ra vẻ mặt ngây thơ chân thành, nói: "Ta nghe sư phụ Tô Thần Quân của ta từng đề cập tới các ngươi."
"..."
Ba người Tông Bình đầu tiên là khẽ giật mình, chợt kinh ngạc nói: "Ngài là môn hạ của Tô Thần Quân?"
Gần đây Tô Thần Quân không nhập thế, hoàn toàn không có tin tức, chỉ biết ngài tĩnh tu ở Nguyên Phong Sơn.
Không ngờ trong hơn mười năm này, hắn lại thu một vị đệ tử?
Nhưng lúc trước thủ đoạn dùng cục gạch đen đập sau đầu kia cũng giống như được Tô Thần Quân chân truyền.
"Hóa ra đều là người một nhà."
Tô Tân Phong cười hì hì nói: "Không có chuyện gì, vài ngày nữa ta cũng sẽ về Nguyên Phong Sơn, bảo bối này cứ cho ta trước, ta mang về cho các ngươi."
Hắn mới mặc kệ ba cái đạo sĩ này có phải ba đạo sĩ hàng chữ Tông kia hay không, cũng mặc kệ ba cái đạo sĩ này có phải thật sự có lòng tặng lễ cho sư phụ hay không.
Dù sao hiện tại thu lễ vật, trở về Nguyên Phong Sơn lại giao, tuyệt đối không sai.
Vạn nhất ba tên này lừa gạt người, lúc này hắn thả chạy đi, bảo bối sắp tới tay lại mất đi thì tính là chuyện gì xảy ra?
Đây là việc khi sư phụ dạy bảo đã từng nhấn mạnh.
"Việc này..."
Ba đạo sĩ cũng có chần chờ, nhưng bây giờ đã hao tổn cực nặng, chưa hẳn có thể thắng được một người một hổ này.
Mà tiểu đạo sĩ này dường như cũng không nói láo.
Chí ít từ đường lối xuất thủ đến xem, có thể có thể xưng là một mạch tương thừa cùng Tô Thần Quân.
" Chưa chắc không thể giao cho tiểu đạo hữu, chỉ là ba sư huynh đệ chúng ta đã lâu không gặp Tô Thần Quân, có ý muốn bái phỏng."
Tông Bình ngừng một lúc rồi, nói ra: "Ngoài ra, ba người chúng ta là đạo quan chi nhánh của Nguyên Phong Sơn, cũng muốn mượn cơ hội này, nhìn xem có thể trở đưa về tông môn hay không."
Tô Tân Phong nghe vậy, sờ lấy cằm nhỏ trơn bóng, nói ra: "Việc này dễ làm, ta viết một phong thư cho các ngươi, các ngươi đi Nguyên Phong Sơn bái phỏng, coi như tín vật."
Ba đạo sĩ lộ ra chần chờ, nhưng dường như cũng không có biện pháp khác, đành phải bất đắc dĩ gật đầu.
Tô Tân Phong lấy ra một tở giấy trắng, nhổ mấy ngụm nước bọt lên tay nhỏ.
Ba!
Trên tờ giấy trắng có thêm một chưởng ấn nhỏ ướt sũng.
"Được rồi."
"..."
"Đây chính là thư từ của ngài?"
"Đúng vậy, đầy đủ."
"Thế này khó tránh khỏi có vẻ giống trò đùa?"
"Ta vốn chính là tiểu hài tử, trò đùa thì trò đùa thôi, dù sao có thể thả các ngươi tiến đến Nguyên Phong Sơn là được rồi, còn có, tranh thủ thời gian giao bảo bối cho ta..."
Tô Tân Phong vươn tay ra, muốn tiếp nhận bảo bối kia.
Nhưng đúng vào lúc này, bầu trời lại lập tức xuất hiện một tầng bóng đen.
Bóng đen ở trên cao, uy thế vô song, như sơn nhạc áp bách xuống.
"Sao lại có một người lợi hại như vậy tới?"
Tiểu đạo sĩ giật mình, bảo bối cũng không kịp nhận lấy, vội nhảy lên lưng hổ.
Hổ yêu mười phần khẩn trương, ép thân thể xuống, súc thế mà ra.
Ba sư huynh đệ Tông Bình cũng cảm thấy trên bầu trời dường như có núi cao ép xuống.
Chỉ thấy trên bầu trời có một mảnh mây đen, che khuất ánh nắng.
Trên mây đen bất ngờ có rất nhiều bóng người, lại có hơn hai mươi người nhiều.
Người đi đầu, chắp hai tay sau lưng, khí thế lẫm liệt, mây đen từ dưới chân hắn, hơn hai mươi người phía sau đều mượn mây đen này mới có thể đứng ở không trung.
Cho dù đạo hạnh tầng sáu có thể cưỡi gió đạp mây, nhưng muốn trợ giúp hơn hai mươi người tu hành cùng nhau bay lên trời, đạo hạnh tự nhiên không thấp.
Đây ít nhất là một vị Chân Nhân Dương Thần!
"Là ba người các ngươi?"
Vị Chân Nhân này diện mạo như thanh niên, thần sắc băng lãnh, nhìn về phía ba sư huynh đệ Tông Bình, cau mày nói: "Các ngươi không ở Hưng Hồng trấn, chạy lung tung cái gì?"
Ba đạo sĩ liếc mắt nhìn nhau một cái, mơ hồ hiểu được cái gì.
Bọn hắn cũng không nhận ra vị Chân Nhân này.
Nhưng hiển nhiên vị Chân Nhân này nhận ra bọn hắn.
Vị Chân Nhân này đến từ Huyền Thiên bộ, thấy hắn đạo hạnh cao thâm, địa vị cực cao, chỉ sợ đã gia nhập thời gian cũng không ngắn.
Năm đó Tô Thần Quân ở Hưng Hồng trấn đã vây khốn Ty Thiên Giám cùng Huyền Thiên bộ, ba người bọn hắn trợ giúp Tô Thần Quân vơ vét tứ phương.
Vị Chân Nhân trước mắt này tám chín phần mười cũng là người năm đó bị bọn hắn lột sạch.
"Nể tình Tô Thần Quân, hôm nay tha cho các ngươi một mạng."
Chân Nhân kia quét mắt tới, nhìn về phía tiểu đạo sĩ kia, thanh lạnh lùng nói: "Tiểu tử, ngươi dám giết Hỏa Sơn Lệnh của Huyền Thiên bộ ta, nếu không giết ngươi, uy nghiêm của Huyền Thiên bộ ta ở đâu?"
Ba sư huynh đệ Tông Bình lập tức muốn mở miệng.
Nhưng tiểu đạo sĩ Tô Tân Phong lại nháy nháy mắt, đầy mặt vô tội, nói: "Ngươi nể tình Tô Thần Quân, có thể bỏ qua cho bọn hắn, vì sao không buông tha ta? Ta cũng là đệ tử Nguyên Phong Sơn đấy..."
Chân Nhân nghe vậy, ánh mắt ngưng lại, nói: "Đệ tử của Nguyên Phong Sơn?"
Trong lòng hắn nhảy một cái, nhưng cũng là không coi là ngoài ý muốn, tiểu đạo sĩ này tuổi tác còn nhỏ mà đã tu thành Âm Thần, quả thực không thể tưởng tượng nổi, cũng chỉ có các đại tiên tông mới có thể dạy bảo ra thiếu niên kỳ kiệt như thế.
Nhưng dù sao hắn cũng đã tới gần cấp độ Bán Tiên, quản lý phân bộ thứ hai, uy nghiêm nặng nề, nhưng vẫn mặt không đổi sắc.
"Nguyên Phong Sơn thì thế nào?"
Chân Nhân nói ra: " Tô Thần Quân của Nguyên Phong Sơn, ta còn kiêng kị hai điểm, nhưng ngươi chỉ là một tiểu đạo sĩ ở Nguyên Phong Sơn, giết người của Huyền Thiên bộ ta, ta là chủ phân bộ thứ hai, nếu như còn không thể báo thù cho hắn, thì còn đặt chân như thế nào?"
Hắn bỗng nhiên vung tay áo, hừ lạnh nói: "Nguyên Phong Sơn đương nhiên là tiên tông đạo phái, thế nhưng cũng chỉ có Tô Thần Quân có thể vào mắt của ta... Năm đó bản tọa chiến một trận cùng Tô Thần Quân, hơi kém nửa bậc, mới kính nể với hắn, thế nhưng không phải kính nể một mình Tô Thần Quân hắn mà phải e ngại cả nhà trên dưới Nguyên Phong Sơn."
Hắn vừa nói ra lời này, rất nhiều đồ chúng của Huyền Thiên bộ sau lưng không khỏi lộ ra vẻ sùng bái kính ngưỡng.
Ngay cả tiểu đạo sĩ Tô Tân Phong này cũng giật nảy mình.
Chân hổ yêu cũng mềm nhũn, thấp giọng nói: "Chúa công xuất thủ luôn luôn mãnh liệt, từng đấu pháp cùng hắn cũng không có mấy kẻ có thể giữ được tính mệnh... Kẻ này giao thủ cùng chúa công, thế mà vẫn còn sống sót, chỉ sợ không phải tục loại, bản sự sợ cũng cực cao."
Tiểu đạo sĩ nuốt một ngụm nước bọt, hắn biết rõ ân sư nhà mình lợi hại, cũng biết ân sư Tô Đình xuất thủ, cực ít có thể để lại người sống, kẻ có thể sống sót dưới tay người tự nhiên không phải mặt hàng bình thường.
Chẳng lẽ lần này mới xuống núi, lại chỉ có thể báo ra danh hào của ân sư để bảo mệnh?
Chuyện này nếu để cho sư phụ ta biết rõ, nhất định vững chắc là bị treo lên đánh.
"Ngươi là nhân vật phương nào?"
"Bản tọa là chủ phân bộ thứ hai của Huyền Thiên bộ."
"Là ngươi?" Tiểu đạo sĩ ngơ ngác một chút.
"Làm sao?" Chủ phân bộ thứ hai cau mày nói: "Ngươi nhận ra bản tọa?"
"Chủ phân bộ thứ hai?"
Tiểu đạo sĩ nháy nháy mắt, nói ra: "Ngươi chính là Tạ Thiếu Tôn- Người đoạt được thần đao của sư phụ ta, bản lĩnh tăng nhiều, thế là hăng hái triệu tập người tu hành các phương, trấn áp toàn trường, ý đồ uy áp bát phương, quảng thu đồ chúng... Kết quả bị sư phụ ta đánh một đạo Thiên Lôi ngã ngửa, lại bị hắn vỗ một bàn tay choáng váng?"
Thanh niên Chân Nhân kia như bị sét đánh, giật mình tại nguyên chỗ, nửa ngày không lên tiếng.
Tiểu đạo sĩ sờ sờ mặt, giòn tan nói: "Ta nghe người ta nói lúc đó Yêu Tiên đến tìm sư phụ ta phiền phức, cho nên sư phụ ta vội vàng trảm tiên, không đếm xỉa tới sẽ ngươi, tha ngươi một mạng... Sau đó ngươi liền ỷ vào sư phụ ta không có đập chết ngươi, lại dùng chuyện này chém gió vài chục năm sao?"
Tạ Thiếu Tôn lắp ba nói: "Ta... Ta không có..."
Vẻ mặt tiểu đạo sĩ cổ quái.
Ba sư huynh đệ Tông Bình nửa ngày không có mở miệng.
Rất nhiều đồ chúng Huyền Thiên bộ sau lưng Tạ Thiếu Tôn đưa mắt nhìn nhau, mơ hồ có chút lo lắng hãi hùng.
Lỡ may Tạ Thiếu Tôn thất thần, có lẽ có ý diệt khẩu, trực tiếp ném bọn hắn từ trên cao xuống dưới, thì làm thế nào cho phải?
Dắc mặt Tạ Thiếu Tôn biến ảo chập chờn, vung tay lên một cái, chỉ thấy mây đen chớp mắt đi xa,
Dù hắn đã nổi sát cơ, nhưng cũng hiểu biết, kẻ này gọi Tô Thần Quân là sư phụ.
Một khi giết tiểu đạo sĩ này, dù hắn chạy trốn tới chân trời góc biển, cũng đều không tránh khỏi sự truy sát của Tô Thần Quân.
"Rút lui!"