Chương 799 Tô Thần Quân lần nữa nhập thế
Trong Lê sơn.
Trong Thần Vực.
Tín vật của Tô Thần Quân ầm ầm nổ tung, hư không vỡ vụn, hóa thành một vòng xoáy.
Mà bên trong vòng xoáy có một người, chầm chậm đi ra.
Người này chắp hai tay sau lưng, diện mạo như thiếu niên, ngũ quan đoan chính, khí độ phi phàm.
Hắn mỉm cười, phóng ra một bước, đứng trên mặt đất ở Lê sơn.
"..."
Tình cảnh yên tĩnh trong chớp mắt.
Ánh mắt thần của Lê sơn - Triệu Từ ngưng lại, mà lấy tầm mắt thần linh của hắn mà vẫn cực kì kinh dị, trong mắt kinh nghi bất định.
Hổ yêu càng lộ ra vẻ mờ mịt.
Tiểu đạo sĩ Tô Tân Phong kinh ngạc hô: "Sư phụ?"
Chỉ thấy thiếu niên từ trong hư không đi ra, nhìn lại, cười nói: "Ngươi làm rất tốt."
Sơn thần Triệu Từ cau mày nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Tô Đình khẽ cười một tiếng, cũng không vội vã giải thích, vung tay lên một cái, chỉ thấy trên mặt đất mọc ra một gốc cây, lại chợt phát triển ra bốn phương tám hướng, che khuất cả một vùng trời.
Hắn vung tay lên một cái, trong tay cầm một bộ đồ uống trà.
"Không vội, đã hơn mười năm không gặp rồi, vừa uống trà vừa nói đi."
❖ ❖ ❖
Chỉ thấy trong sơn lâm, cây cối sinh trưởng, hình dạng kỳ dị, tựa như bàn thấp.
Tô Đình cùng sơn thần ngồi đối diện nhau.
Hổ yêu nằm ở một bên.
Tiểu đạo sĩ Tô Tân Phong đứng hầu bên cạnh.
" Pháp bảo thượng đẳng?"
Sơn thần Triệu Từ nhíu lông mày lại, nói ra: "Luyện ra thượng đẳng pháp bảo, lại không phải dùng để đối địch, mà dùng để uống trà, Tô Thần Quân quả thật không phải Nhân Tiên tầm thường, quả thực có khí phái tiên thần."
Thượng đẳng pháp bảo, thường thường phần lớn là chí bảo hộ thân, hoặc là chí bảo công phạt.
Nhưng bộ đồ uống trà trước mắt này không thể hộ thân, không thể công phạt, mà lại là đồ sứ yếu ớt, cho dù là thượng đẳng pháp bảo, cũng có thể dễ dàng bị đánh vỡ.
Có thể luyện một bộ đồ uống trà này thành pháp bảo cấp độ thượng đẳng, thì đã là cách làm cực kì xa xỉ.
"Hổ thẹn, Tô mỗ luôn luôn tiết kiệm khiêm tốn, bảo vật là tổ sư sáng lập ra môn phái Chính Tiên Đạo- Đạo Huyền Tiên Ông tặng cho."
Tô Đình cười nói: "Lão nhân gia tạo hóa thông huyền, tuỳ tiện luyện đã luyện ra pháp bảo bực này, hơn mười năm qua, Tô mỗ dùng để uống trà, hun đúc thể xác tinh thần, được không ít lợi..."
Hắn rót chén trà, làm thế mời.
Dù là thần linh như Triệu Từ uống vào trà này, cũng không khỏi cảm thấy thể xác tinh thần thư sướng, lên tiếng khen ngợi.
"Trà cũng uống rồi, nhưng ngươi mượn Lê sơn ta để che lấp, dù sao cũng nên cho bản thần một lời giải thích."
"Ha ha, vốn nghĩ thần giáp đã chữa trị xong, ta lại không thể tuỳ tiện đi ra ngoài, nên cũng mệnh tiểu đệ tử này đến đây thu hồi thần giáp từ tay tôn thần. Nhưng đúng lúc hôm qua mới tu thành một môn đại thần thông, tâm niệm vừa động nên có mấy phần ý nghĩ."
"Đại thần thông?" Vẻ mặt Triệu Từ đầy kinh dị.
"Đúng như tôn thần thấy." Tô Đình uống một hớp, thản nhiên nói: "Pháp môn phá toái hư không."
"Phá toái hư không? Quả nhiên là đại thần thông..."
Vẻ mặt Triệu Từ nghiêm túc, hắn làm thần Lê sơn do Thiên Đình sắc phong, nhưng cũng không có bản lĩnh như thế.
Theo hắn biết, dù là phá toái hư không hay xây dựng một phương, đều là pháp môn hết sức ảo diệu.
Đừng nói hắn là thần linh trong núi này, chính là tiên thần trên trời cũng chưa chắc có thể làm được.
Ngay cả Chính Nhất Địa Tiên của Thủ Chính Đạo Môn chỉ kém nửa bước là có thể thành tựu Chân Tiên, nhưng cũng không có bản lĩnh này.
Có thể liên quan đến pháp môn hư không, đều đã là hạng người Chân Tiên.
Thậm chí, trong số các Chân Tiên cũng chưa chắc đều có thể tu thành bản lĩnh này.
"Ngươi chưa thành tiên, không ngờ lại có thể xuyên qua hư không, quả thực không thể tưởng tượng nổi."
Sơn thần Triệu Từ thở ra một hơi, nói: "Đều nói ngươi có thể so với trích tiên, nhưng hiện tại xem ra, vị tiểu Tiên Ông đã đắc đạo kia cũng chưa chắc có năng lực xuyên qua hư không... Ngươi so với hắn, có lẽ còn càng hơn một bậc."
Tô Đình khiêm tốn nói: "Quá khen quá khen, cũng mới một bậc."
Sắc mặt Triệu Từ trì trệ, nhớ tới thiếu niên trước mặt căn bản không thể khen, qua hơn mười năm rồi mà tính tình cũng vẫn giống như vậy, hắn lập tức vung tay áo nói: "Bớt nói nhảm đi, ngươi mượn nhờ tín vật, phá vỡ hư không để tới Lê sơn Thần Vực, rốt cuộc là vì chuyện gì?"
Tô Đình cười một tiếng, nói ra: "Tôn thần cũng biết bây giờ có nhiều vô số chư thiên tiên thần muốn tru sát Tô Đình ta... Mỗi khi ta muốn đi ra Nguyên Phong Sơn, trên trời dưới đất sẽ có vô số ánh mắt nhìn chăm chú vào trên người ta, nhân vật các phương ngo ngoe muốn động, cho nên lần này muốn dựa vào tôn thần che dấu rồi xuất phát từ nơi này."
Triệu Từ chau mày, nói: "Ngươi tránh đi nhãn tuyến các phương, lại muốn một lần nữa nhập thế, rốt cuộc là muốn làm gì?"
Tô Đình không trực tiếp đáp lại, chỉ nhìn về phía tiểu đạo sĩ, nói ra: "Kể từ hôm nay, ngươi hãy ở lại Lê sơn, đi theo sơn thần tu hành, đến khi vi sư tự mình đến tiếp, ngươi mới có thể rời đi nơi đây, đã hiểu sao?"
Tô Tân Phong kinh ngạc nói: "Sư phụ, không phải đã nói ra ngoài lịch luyện sao? Chẳng lẽ không phải người muốn thả ta ra ngoài chơi?"
Tô Đình cong ngón tay búng ra, tức giận nói: "Chính mình ở chỗ này chơi là được rồi, vi sư còn có đại sự cần làm."
Vừa nói xong, đã thấy hắn vận chuyển pháp lực.
Trong một chớp mắt, chỉ thấy dáng người diện mạo của Tô Đình dần dần biến hóa, đột nhiên biến thành một tiểu đạo sĩ mười hai mười ba tuổi, không khác Tô Tân Phong chút nào.
Tô Tân Phong thấy mà ngây người.
Hổ yêu cũng mờ mịt ngơ ngác.
Triệu Từ trầm ngâm không nói, đã hiểu được ý của Tô Đình.
"Ngươi ở lại Lê sơn, không được ra ngoài, vi sư tạm mượn diện mạo của ngươi đi ra ngoài làm vài việc."
Tô Đình cười nói ra: "Yên tâm, nhiều nhất tầm năm ba tháng, vi sư sẽ trở về."
Tô Tân Phong há hốc mồm, nói: "Tầm năm ba tháng?"
Đối với nhân vật tu hành có thành tựu thì năm ba tháng tự nhiên cũng không lâu lắm lâu.
Nhưng đối với một tiểu đạo sĩ mười hai mười ba tuổi thì năm ba tháng đã là khoảng thời gian rất cao rồi.
"Ta..." Tiểu đạo sĩ dường như muốn nói gì đó.
"Được rồi, bớt cò kè mặc cả với vi sư đi, không thì treo lên đánh."
Tô Đình phất phất tay, sau đó mới nhìn sangTriệu Từ, nói ra: "Những ngày tiếp theo, làm phiền tôn thần chiếu cố."
Triệu Từ trầm ngâm một lát, nhưng cũng không cự tuyệt, nhẹ gật đầu, nói: "Ngươi tu thành đại thần thông xuyên qua hư không này, xuất hiện trong Lê sơn ta, lại dùng diện mạo đệ tử của ngươi để hành tẩu bên ngoài, nhưng nhân vật các phương đều cho là ngươi đang ở Nguyên Phong Sơn yên ổn tu hành... Cử động lần này ngược lại thật sự là huyền diệu."
Tô Đình cười nói: "Ta còn vận dụng Ngũ Hành giáp, lưu lại một hóa thân trong động phủ ở Nguyên Phong Sơn, trừ phi Tiên gia đích thân đến, nếu không thì vbình thường cũng không nhìn thấu biến hóa của ta. Hiện nay không có ai ngoài tôn thần, trên đời này không người nào biết được, Tô Đình ta lại một lần nữa rời khỏi Nguyên Phong Sơn."
Triệu Từ nói ra: "Bản thân ngươi ra ngoài, tất nhiên sẽ khiến các phương nổi phong ba, ánh mắt của chư thiên tiên thần mục quang cũng đều tề tụ cho ngươi, đổi lại là một tên tiểu bối, cũng là còn tốt... Chí ít tiên thần còn không đến mức xuất thủ với đệ tử của ngươi. Nhưng Thần Quân nhà ngươi không ngoan ngoãn ở trong môn tu hành, lúc này lại muốn xuất hiện gây ra sóng gió làm gì?"
Tô Đình uống chén trà, nói: "Tôn thần dường như có rất nhiều hiểu lầm đối với Tô mỗ, cần biết rằng Tô mỗ ở bên ngoài luôn luôn điệu thấp nội liễm, không hề thích gây sự, chỉ bất đắc dĩ bình thường đều là chuyện tự tìm tới cửa."
Triệu Từ cảm thấy bất đắc dĩ, lắc đầu, dường như nghĩ đến cái gì, nói ra: "Ngươi bế quan hơn mười năm, bây giờ muốn xuất quan, đơn giản là vì chuyện đắc đạo thành tiên thôi."
Tô Đình lông mày nhíu lại, giống như cười mà không phải cười, nói: "Cớ gì lại nói lời ấy?"
Triệu Từ lạnh nhạt nói: "Hoặc là ngươi sắp đắc đạo, trước khi thành tiên muốn nhập thế thanh lý nợ cũ một phen, nếu không thì sau khi thành tiên sẽ bị Thiên Đình giới hạn, không thể xuất thủ... Hoặc là ngươi không tìm thấy cơ hội đắc đạo thành tiên, trong lòng vội vàng, muốn ra ngoài tìm kiếm kỳ ngộ."
Tô Đình đặt chén trà xuống, ung dung nói ra: "Trong lòng vội vàng, lời ấy giải thích thế nào?"
Triệu Từ hỏi: "Ngươi là tiên tông trưởng lão trẻ tuổi nhất ở đời này, cũng là Bán Tiên tầng chín trẻ tuổi nhất, nhưng hơn mười năm qua vẫn luôn ngừng chân ở đây, ngươi cũng qua bốn mươi tuổi rồi nhỉ?"
Tô Đình nghe vậy, tức giận nói: "Ba mươi tám tuổi tròn! Tuổi mụ mới ba mươi chín!"
Triệu Từ chậm rãi nói ra: "Tiểu Tiên Ông Cát Chính Hiên bốn mươi tuổi đã đạt đến Tiên Đạo, danh tiếng của ngươi luôn luôn không thấp hơn hắn, mơ hồ được tôn là song tinh diệu thế, đổi lại là Cát Chính Hiên, có lẽ vẫn không cảm giác được gì... Nhưng tiểu tử ngươi xưa nay không tình nguyện ở dưới người khác, tất nhiên muốn tận dụng mọi phương pháp, trong vòng một năm này chân chính đắc đạo thành tiên, trường sinh bất hủ."
Tô Đình nhấp một ngụm trà, liếc hắn một cái, hừ một tiếng, nói: "Tô mỗ luôn luôn không màng danh lợi, mọi chuyện chỉ vì đắc đạo thành tiên, vì tranh cường háo thắng cái gì chứ?"
Sau khi nói xong, chỉ thấy Tô Thần Quân có bộ dáng tiểu đạo sĩ vung tay áo, thu lại đồ uống trà, nói: "Không nhiều lời cùng ngươi, chiếu cố tiểu đệ tử này của ta mấy ngày, tầm năm ba tháng sau, ta xử lý xong xuôi mọi việc sẽ trở lại đón hắn."