← Quay lại trang sách

Chương 807 Đưa tiểu đạo sĩ vào Ma môn

Huyền Thiên bộ tổ chức thịnh hội vẫn chưa tới lúc bắt đầu.

Thời gian gần đây, người tu hành các phương minh tranh ám đấu, đọ sức lẫn nhau cũng không ít.

Nhưng gây ra nhân mạng thì chỉ có lần này.

"Trải qua lần này, hẳn là sẽ an ổn hơn rất nhiều."

Tống Tân An nói ra: "Nhân lúc thịnh hội còn chưa bắt đầu, ta dẫn ngươi đi gặp những đạo hữu cùng chung chí hướng."

Tô Đình nhẹ gật đầu, trên gương mặt non nớt tràn đầy vẻ quật cường.

Tống Tân An thấy thế thì hết sức hài lòng, dù sao đây cũng là kiệt tác của hắn.

Dẫn một thiếu niên kỳ tài vào con đường chính xác!

Tuổi còn nhỏ đã thành Âm Thần, hạng người kinh tài tuyệt diễm như vậy, ngày sau nhất định sẽ không tầm thường!

Giờ phút này dẫn được một người kế tục như thế này, đợi tới khi hắn trưởng thành, chính là một trụ cột của thiên địa tự do tự tại!

❖ ❖ ❖

Màn đêm buông xuống, Tống Tân An lập tức triệu tập các vị đạo hữu.

Những vị đạo hữu này gần như đều là quen biết cũ của hắn.

Chỉ là đám người bọn hắn đều có chung lý tưởng.

Mà lần này bọn hắn đến kinh thành cũng không phải vì thịnh hội, mà là vì hạng người tuổi trẻ kiệt xuất các phương tham dự thịnh hội.

Bọn hắn vẫn luôn cố gắng mê hoặc những người tu hành tuổi trẻ kia, để những người này tán thành tư tưởng của bọn hắn, tán thành lý niệm của bọn hắn, ủng hộ thế giới mà bọn hắn hướng tới, từ đó gia nhập với bọn hắn, trở thành người như bọn hắn.

Những ngày qua, đám Thượng Nhân bọn hắn dựa vào tu vi hết sức xuất sắc trong thế hệ trẻ tuổi nên cũng tụ tập được một nhóm tùy tùng.

Nhưng những người này còn chưa hoàn toàn nhập ma, nên cũng không tiện tới đây.

Có thể nói những Thượng Nhân trong phòng lúc này chính là nhân vật cốt cán của ma đạo trong kinh thành... Còn người tu hành vừa mới phát triển, nhiều nhất chỉ là sơ bộ được bọn hắn dẫn đạo, chưa nhập ma.

"Ngươi chính là Tô Tân Phong?"

"Quả nhiên là kỳ tài ngút trời, tuổi còn nhỏ đã có đạo hạnh bậc này."

"Tuổi còn nhỏ mà đạo hạnh cao thâm, chỉ có thể nói là hắn thiên tư bất phàm, nhưng nếu hắn có thể tán thành với lý niệm chúng ta, cũng gia nhập với chúng ta, mọi người đồng tâm hiệp lực tạo ra một vùng thiên địa tự do vô câu vô thúc, mới là nhân vật có ngooj tính, không hề tầm thường."

"Không cần e ngại, chúng ta có cùng lý niệm, chính là người một nhà."

Những vị Thượng Nhân này cũng không có xa lạ gì, ngược lại còn hết sức thân cận, cũng liên tục nói lời tán thưởng, khích lệ.

Đổi lại là lúc trước, Tô Đình làm một tiểu đạo mười mấy tuổi sĩ, nghe được những lời tán thưởng này, tự nhiên phải lộ ra vẻ ngượng ngùng, còn phải hơi lộ ra vẻ co quắp, nhưng lại có mấy phần kiêu ngạo.

Nhưng giờ phút này trong lòng hắn mang thù hận, cho nên chỉ cúi đầu xuống, nhếch miệng, không nói một lời.

Tống Tân An đưa mắt liếc ra hiệu một cái.

Đám người đều hiểu ý, cùng im lặng.

Trong đám người ở đây, Tống Tân An cùng tiểu đạo sĩ này là quen thuộc nhất, nên đành phải để Tống Tân An để dẫn dắt.

"Được rồi, đã tới đây thì đều là người một nhà, ngươi không nên lạnh nhạt như thế."

Tống Tân An sờ lên đầu tiểu đạo sĩ, mang theo vài phần cưng chiều, ân cần nói: "Ta biết tâm tình ngươi không tốt, không thể báo thù vì cô nương kia, trong lòng không vui... Nhưng chúng ta đều như thế, là vì một thế giới không có trói buộc, là vì một thế giới có thể để ngươi phát tiết phẫn nộ, có thể cho ngươi báo thù."

Tô Đình ngẩng đầu lên rồi lại cúi thấp xuống, sa sút nói: "Ta đã biết."

Tống Tân An nói ra: "Chúng ta đều là đạo hữu cùng chung chí hướng, có lẽ ngươi sẽ cảm thấy chỉ có mấy người chúng ta giống như đám người trẻ tuổi nói lời viển vông, nhưng trên thực tế, trên bọn ta vẫn có cao nhân."

Tô Đình lộ ra vẻ kinh ngạc, nói ra: "Là ngươi nói vị Chân Nhân Dương Thần kia?"

Tống Tân An cười một tiếng.

Chư vị Thượng Nhân xung quanh, cũng lộ ra ý cười.

"Đâu chỉ có một vị?"

Tống Tân An nghiêm mặt nói ra: "Trên bọn ta có rất nhiều vị Chân Nhân, bọn hắn cũng tận sức với chuyện thành lập thiên địa mới... Nghe đồn ở phương bắc xa xôi, còn có cả tiên thần cũng là người trong chúng ta."

Hắn nhìn Tô Đình, nói ra: "Đây là hành động vĩ đại cải thiên hoán địa, để quy củ vô dụng trên thế gian bị phá nát, cho dù là tiên thần cũng tận sức với lý niệm này."

Hắn nhìn Tô Đình, ngữ khí tràn đầy kích động, không khỏi làm lòng người an yên hơn rất nhiều.

Tô Đình cũng như hắn suy nghĩ,

Dường như được uống thuốc an thần, sắc mặt cũng tốt lên rất nhiều.

❖ ❖ ❖

Xa xôi phương bắc, tiên thần cũng là người trong đạo này.

Đây chắc là chỉ Ma tông ở Bắc Vực.

Bây giờ Tô Đình cũng không để ý tới Ma tông ở Bắc Vực gì, hắn để ý là cảnh nội Trung Thổ.

Ma hoạn trong cảnh nội Trung Thổ không biết căn nguyên xuất phát từ nơi nào, không hiểu sao lại phát triển, có quy mô không nhỏ.

Mà tội nghiệt trên thân Tô Đình cũng từng bước tăng lên rất nhiều, giống như "Lục Thần Đoạn Nguyên Đao" năm đó truyền rộng các phương, vì hắn phát hiện việc này có quan hệ cùng ma hoạn Trung Thổ nên mới lặng yên nhập thế.

"Trên thư sinh này, có bao nhiêu vị Chân Nhân, chắc chính là nhân vật thượng tầng ma hoạn ở Trung Thổ."

Tô Đình thầm nghĩ: "Tìm hiểu nguồn gốc để tìm được bọn hắn, trảm trừ ma hoạn, chẳng những có thể đoạn tuyệt đầu nguồn tội nghiệt trên người ta, còn có thể đến lấy được công đức."

Hắn nghĩ như vậy, trên gương mặt non nớt lại lộ ra mấy phần hướng tới.

Tống Tân An cười nói ra: "Ngươi có thể yên tâm, lần này thịnh hội, ta nhất định phải đoạt được vị trí đứng đầu, đợi thịnh hội qua đi, chúng ta sẽ dẫn ngươi đi gặp thủ lĩnh."

Tô Đình bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trên hai đầu lông mày mang theo vẻ quật cường, giòn tan nói: "Ta không tham gia thịnh hội, ta không nên ở chỗ này, ta phải nhanh chóng đi gặp thủ lĩnh, ta phải tạo nên thế giới không cố kỵ gì thật sớm, sớm giết chết người kia, báo thù...Cho... Cho tỷ tỷ......"

Hắn cúi đầu xuống, ngữ khí sa sút đi rất nhiều.

Tống Tân An nhíu mày, nhìn về phía đám người.

Đám Thượng Nhân còn lại cũng hơi nhíu mày, không có mở miệng.

Tiểu đạo sĩ này hành động theo cảm tính, tính nết của đứa bé cũng không cần để ý nhiều.

Chỉ là nếu bọn hắn thật sự muốn cự tuyệt, dường như cũng không được tốt.

Tiểu đạo sĩ này dù sao cũng không là đứa bé bình thường, mà là người kế tục cực kì xuất sắc hiếm thấy trong cuộc đời bọn hắn.

Tống Tân An nhìn lướt qua đám người, cả đám cùng nhìn nhau.

Trong chớp mắt đã đạt thành nhận thức chung.

"Được."

Tống Tân An nói ra: "Ta còn muốn lưu lại nơi này, vì đạt được vị trí đứng đầu thịnh hội, vì để cho thanh danh của ta vang xa, từ đó dễ làm người khác tin phục chúng ta... Vậy ta để Bách Nguyên đạo hữu dẫn ngươi trở về thôi, hắn vừa đột phá tầng bốn, cũng không hoàn toàn chắc chắn có thể được xếp hạng gì trong thịnh hội lần này."

Bên cạnh có một thanh niên, nhẹ gật đầu, cười nói ra: "Vốn còn muốn thử thời vận, ỷ vào đạo hạnh tầng bốn, có lẽ có thể lọt vào ba mươi vị trí đầu, cũng được... Nếu tiểu đạo hữu đã cố chấp như thế, ta sẽ dẫn ngươi trở về."

Lúc này Tô Đình mới ứng tiếng, vẫn cúi đầu, tay nhỏ nắm chặt, hiển nhiên còn chưa quên một chuyện thiếu nữ kia ngộ hại.

Đám người Tống Tân An liếc nhau, lộ ra ý cười.

"Việc này không nên chậm trễ, tối nay xuất phát."

Tống Tân An nói như vậy, giống như đã quyết định phải nhanh chóng đưa tiểu đạo sĩ trở về, không đồng hành cùng đám người bọn hắn, như vậy việc này cũng không nên chậm trễ, chậm trễ sợ sinh biến.

"Bách Nguyên đạo hữu, làm phiền ngươi."