Chương 809 Ma môn ở Trung thổ
Bách Nguyên đạo nhân cùng Tô Đình đến chỗ người chủ sự của Huyền Thiên bộ để rút lại đăng ký lần tham dự thịnh hội này.
Bởi vì lần thịnh hội này, Huyền Thiên bộ vô cùng coi trọng, đối với mỗi người, đối với mỗi một trận an bài đều chuẩn bị chu toàn, Huyền Thiên bộ vì có thể kịp thời cải biến những biến cố có thể sẽ xảy ra, cho nên để người tu hành các phương trước khi rời đi kinh thành phải báo cáo chuẩn bị cùng Huyền Thiên bộ, sau khi được cho phép mới có thể rời đi.
Lần này thiếu nữ kia bị ngộ hại, hơn nữa tiểu đạo sĩ lại tiến vào bên trong, vốn là không dễ cho đi.
Nhưng không biết tại sao, sau khi nhìn thấy đầu mãnh hổ kia, người chủ sự của Huyền Thiên bộ lại cho phép rời đi.
Tô Đình nghe được rõ ràng một vị Chân Nhân bí mật truyền âm tới.
Vị Chân Nhân này truyền âm xem như bí ẩn, nhưng Tô Đình là Nhân Tiên không hề tầm thường, lại đứng ở một bên cho nên có thể nghe trộm rõ ràng.
Có lẽ là hôm qua hổ yêu đi tìm thi thể, mượn dùng tín vật của Tô Đình để phá toái hư không, đi vào "Thanh Hư cảnh" của hắn... Cao nhân trong Huyền Thiên bộ đã nhìn ra đây là đại thần thông phá toái hư không, biết được phía sau hổ yêu không tầm thường, cho nên không dám ngăn cản.
❖ ❖ ❖
Đợi đến khi Tô Đình cùng Bách Nguyên đạo nhân rời kinh thành.
Trong Huyền Thiên bộ, vị Đại Chân Nhân kia mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nhìn ra được hổ yêu kia chính là hổ yêu hôm qua trộm lấy thi thể thiếu nữ.
Giả sử như không phải trước đó chủ Huyền Thiên bộ có dặn dò, có lẽ hắn sẽ xuất thủ bắt lấy hổ yêu.
Nhưng bây giờ biết được nội tình, chính là cho hắn mượn thêm mười lá gan, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Hổ yêu này đúng là tọa kỵ của tiểu đạo sĩ kia?"
Trong lòng vị Đại Chân Nhân này thầm nghĩ: " Tiểu đạo sĩ này là đệ tử nhà nào? Hổ yêu kia có thể phá toái hư không, bỏ chạy từ trong tay bần đạo, phía sau chính là tiên thần... Chỉ sợ lai lịch cực cao."
Hắn không dám trì hoãn lâu, nhanh chóng báo việc này lên cho chủ Huyền Thiên bộ biết.
❖ ❖ ❖
Ra khỏi kinh thành, đi về phía tây bắc.
Bách Nguyên đạo nhân không có bản lĩnh cưỡi mây đạp gió, chỉ có thể đi bộ, nhưng vận chuyển pháp lực, tốc độ đi đường cũng khá nhanh, chỉ đi bộ nhàn nhã bình thường đã thắng được khoái mã lao nhanh.
Tô Đình cũng theo hắn, chỉ là ngồi trên lưng hổ yêu.
Tốc độ như vậy đối với Tô Đình mà nói, tự nhiên là ngại chậm.
Cho dù là hổ yêu cũng có chút ghét bỏ.
Nhưng Tô Đình cũng chỉ đành nhịn xuống.
Lúc này để tiểu tử này dẫn đường vẫn ổn thỏa hơn, giả sử như nóng vội, phí công nhọc sức, có phải quá đáng tiếc không?
"Tô mỗ tung hoành thiên hạ, bây giờ tính toán khắp nơi, thật sự là khuất nhục, quả thực là ngược chủ."
Trong lòng Tô Đình thầm than một tiếng: "Lần này nếu không thể trừ sạch sẽ ma hoạn ở Trung Thổ, phát tiết thống khoái lâm ly, sao có thể dập nổi nỗi phẫn nộ trong lòng bản thần quân? Đám hỗn trướng kia an ổn mà sống thì không, toàn nghĩ đến chuyện lừa người khác, giống như bọn hắn, biến thành kẻ không phân thiện ác, tùy ý làm bậy."
❖ ❖ ❖
Đoạn đường này đi trọn vẹn sáu ngày.
Trong quá trình này Tô Đình vẫn là tiểu đạo sĩ ra vẻ rụt rè, dù là hành vi cử chỉ, đều không khác gì Tô Tân Phong bình thường.
Đương nhiên, trên thực tế, tiểu vương bát đản Tô Tân Phong kia lại là quỷ tinh, giỏi giả mèo ăn hổ.
Sau sáu ngày tiếp xúc, Tô Đình cũng không phải một người lạnh nhạt, cũng giống như đứa bé ở tuổi này nên có, bắt đầu thân cận với Bách Nguyên đạo nhân.
Mà cũng chính bởi vậy, Tô Đình lộ ra dáng vẻ của tiểu đạo sĩ mười hai mười ba tuổi, thể hiện ra sự hiếu kì cùng khiếp nhược đối với một địa phương mới.
Với diễn kỹ tinh xảo của Tô mỗ, Bách Nguyên đạo nhân căn bản không thể nhìn ra mánh khóe, ngược lại sau sáu ngày ở chung, hai bên đã dần dần quen thuộc, nên hắn đã giảm mấy phần cảnh giác.
"Đại khái tối nay là có thể đến."
Bách Nguyên đạo nhân cười nói: "Trong tổng đàn có năm vị Chân Nhân, đương nhiên, trên thực tế không chỉ có như thế... Chuyến này ngươi đi cần tới chỗ Mộ trưởng lão trước, mới có thể định ra người nào dạy bảo, truyền thụ cho bản lĩnh phù hợp với chúng ta, cùng lý niệm vốn có trong người chúng ta, nhưng ngươi xuất sắc như thế, chắc chắn sẽ là thủ lĩnh tự mình dạy bảo."
Tô Đình hợp thời lộ ra vẻ kinh ngạc, nói ra: "Thủ lĩnh sao?"
Bách Nguyên đạo nhân nghiêm nghị nói: "Đúng vậy, thủ lĩnh của chúng ta là người thứ nhất ởTrung Thổ, phát triển lý niệm thiên địa tự do, hắn cũng là nhân vật mạnh mẽ nhất trong chúng ta."
Trong lòng Tô Đình mơ hồ hiểu được người này có lẽ chính là đệ nhất nhân ma hoạn Trung Thổ ở ma hoạn.
Nhưng người này nhập ma như thế nào?
Hắn có người chỉ điểm, hay có cơ duyên khác?
Hắn là thủ lĩnh bên ngoài, trong bóng tối sẽ có người thao túng hay không?
Chuyện này đều không rõ ràng, nhưng căn cứ vào lời nói bóng nói gió trước đó thì vị thủ lĩnh này chính là người sáng lập Ma Môn ở Trung Thổ.
Chỉ là một chữ "Ma" này ở Trung Thổ bị người tu đạo hết sức căm thù, tràn ngập cảnh giác, bởi vậy bọn hắn cũng không dám tự cho mình là Ma Môn.
Nhưng ma khí của bọn hắn, ma công của bọn hắn, lý niệm của bọn hắn, kì thực không khác gì Ma tông ở Bắc Vực.
Ma Môn ở Trung Thổ xem như chi nhánh của ma tông ở Bắc Vực.
Nhưng giữa hai bên có liên quan trực tiếp hay không còn không biết được.
Mà Ma tông ở Bắc Vực làm nhiều việc ác, cũng không có nửa phần quan hệ cùng Tô Đình hắn, nhưng hết lần này tới lần khác Ma Môn ở Trung Thổ lại càng thêm lớn mạnh, làm cho hắn bị liên lụy... Đây là chuyện khiến Tô Đình cảm thấy kinh dị, cũng không thể chịu đựng.
Bởi vậy lòng muốn trảm ma của hắn cực kỳ kiên định.
"Thủ lĩnh bình thường đều ở tổng đàn sao?"
"Đây là đương nhiên, chỉ cần ngươi có thể thông qua Mộ trưởng lão, chắc ngày mai là có thể thấy thủ lĩnh... Ta tháy ngươi tám chín phần sẽ được thủ lĩnh thu về môn hạ."
"Thế nhưng là ta đã có sư môn a."
"Ta cũng có sư môn nha." Bách Nguyên đạo nhân cười nói ra: "Chúng ta lại không bắt ngươi rời khỏi tông môn, ngươi học được bản lĩnh xong thì tự nhiên có thể trở về tông... Ngươi trở lại ngươi tông môn, cũng có thể nói lý niệm của chúng ta cho người khác, làm cho tất cả mọi người đều gia nhập với chúng ta, hợp lực tạo nên một thế giới không có quy củ trói buộc, tùy tâm sở dục."
"Ừm."
Tô Đình nhẹ gật đầu, vẻ mặt đầy mong đợi.
Gần đây, có lẽ Bách Nguyên đạo nhân cảm thấy Tô Đình hắn thiên tư bất phàm, tiền cảnh tương lai bất khả hạn lượng, sau khi tiếp xúc qua thì lòng cảnh giác đã tiêu tan không ít, lại bắt đầu có ý chủ động rút ngắn quan hệ, lộ ra mười phần lo lắng.
Nếu là tiểu đạo sĩ khác, có lẽ sẽ còn cảm thấy đây là một vị đạo huynh vô cùng thân cận hiền lành.
Nhưng Tô Đình hiểu rõ, chẳng qua là nhìn hắn thiên tư không tệ, nên muốn lôi kéo làm quen mà thôi.
Nếu là trước mắt có thêm một chí bảo, nếu Bách Nguyên đạo nhân có bản lĩnh đủ cao, tất nhiên sẽ không nói hai lời, lập tức muốn giết người diệt khẩu, đoạt bảo rời đi.
Đây chính là tác phong của người trong ma đạo, tùy ý làm bậy, không có thiện ác, chỉ cần nghĩ làm là muốn làm.
"Lần này muốn diệt hết, còn phải tiếp tục giả trang."
Tô Đình thở dài một tiếng như vậy, đi theo Bách Nguyên đạo nhân này.
Ma Môn ở Trung Thổ đã ở ngay phía trước không xa.
Đây là một tòa núi lớn, hoang tàn vắng vẻ.
Mà Ma Môn ở trong núi chỗ sâu, có trận pháp thủ hộ.
Nhìn thấy tòa trận pháp này, Tô Đình đã lập tức hiểu rõ bây giờ Ma Môn ở Trung Thổ đã phát triển lớn mạnh đến mức nhất định, không phải tiểu môn tiểu phái bình thường có thể so sánh.
Trận pháp hộ núi này cũng không phải một buổi sáng là có thể xây thành, cũng cần không ít nhân lực mới có thể dựng thành.
Mà trận pháp được bố trí cực kì cao minh, nhất định là một vị cao nhân tinh thông trận pháp.