Chương 842 Tô Đình cùng Cổ Thương
Thiên giới.
Thần quang lôi đình xuyên qua hư không giữa hai giới.
Tô Đình ở bên trong thần quang, nghiêng đầu nhìn về phía vị Sứ giả Tổng binh Lôi bộ nghe tiếng đã lâu này.
Vị Lôi Bộ Chính Thần này chính là Sơn Tiêu, diện mạo như viên hầu, nhưng dáng người khôi ngô, cao tới hơn một trượng, mắt vàng lạnh lẽo, lộ ra thần uy lẫm liệt.
Tô Đình không che giấu ánh mắt của mình, tinh tế đánh giá một lần.
Hai người đứng sóng vai, Tô Đình thấy rất rõ ràng, cũng cảm nhận được thần uy cực kì rõ ràng.
Vị Sơn Tiêu này có hai tay quá gối, vành tai qua vai, toàn thân che đầy lông đen, nhưng trên đầu là máu tóc trắng, đôi mắt tỏa ra ánh vàng sáng chói, mơ hồ có lôi đình.
" Trong lòng ngươi sợ là có không ít nghi hoặc."
Cổ Thương bỗng nhiên lên tiếng, ngữ khí trầm hậu, nói ra: "Lúc đầu ngươi tu hành đã lấy được công pháp của bản tọa, có lẽ một đường tu hành tới đây, trong lòng không khỏi sẽ có mấy phần suy đoán, sao hôm nay gặp nhau lại không nói gì?"
Tô Đình cười một tiếng, nói ra: "Lúc trước đạo hạnh không đủ, dù tung hoành nhân gian nhưng trong mắt chư vi tiên thần cũng không thua gì hạng giun dế, nên cũng không cần suy nghĩ nhiều. Còn hôm nay, đệ tử đã đắc đạo thành tiên, nếu sư tôn có chuyện cần dùng đến ta, tự nhiên sẽ nói rõ với đệ tử, nên để đệ tử biết được, cho dù không hỏi, ngài cũng sẽ nói... Nhưng nếu sư tôn không muốn nhắc tới, đệ tử có lên tiếng hỏi thăm cũng sẽ không có kết quả."
Cổ Thương bình thản nói ra: "Từ khi ngươi tu hành đến nay, ở nhân gian có thanh danh lớn như vậy, tu luyện công pháp Lôi Bộ của ta cũng không phải là bí ẩn, mà bản tọa ở Thần Tiêu Ngọc phủ cũng không chỉ một lần nghe qua sự tích liên quan tới ngươi. Thế nhân đều nói ngươi hết sức cuồng ngạo, mù quáng tự đại, ỷ vào lòng kiệt ngạo mà tu hành đột nhiên tăng mạnh, nhưng tâm tư bản thân vẫn không cẩn thận gì, nhưng hôm nay xem thì mới thấy ngươi suy nghĩ mọi việc vẫn rất tinh tế."
Tô Đình nghe vậy, vẻ mặt vẫn như thường, nói ra: "Đệ tử tuân theo nguyên tắc công chính bình thản, giống Nam Thiên thần tướng Khương Bách Giám năm đó, từ trước đến nay không triển lộ ra tài năng xuất sắc nhất của mình, thế nhưng sư tôn đúng là thần nhãn, rốt cục vẫn nhìn ra."
Cổ Thương trầm mặc không nói.
Tô Đình đột nhiên cảm thấy bầu không khí có vẻ hơi xấu hổ, lập tức khẽ khụ một tiếng, chậm rãi nói ra: "Đệ tử trước kia ở bên trong Lôi Thần miếu thuộc Lạc Việt Quận, bị mình châu trên mũ quan của Lôi Thần Thiên tôn đập trúng... Mà viên minh châu kia kì thực chính là Ngũ Hành giáp của Chính Tiên Đạo, xuất phát từ tay Đạo Huyền Tiên Ông, bên trong có giấu truyền thừa chí cao Lôi Bộ."
Cổ Thương gật đầu nói ra: "Môn công pháp này chính là chỉ có ta mới có, sau khi luyện thành Ngũ Hành giáp kia, ta đã tự mình lạc ấn công pháp này vào trong đó."
Tô Đình tiếp tục nói ra: "Về sau đệ tử tu luyện có thành tựu, mấy lần trở về Lạc Việt Quận, đặt chân vào Lôi Thần miếu, phát hiện trong tượng thần Lôi Thần Thiên tôn lại chứa càn khôn, cũng có thi thể cuẩ một Sơn Tiêu."
Cổ Thương đáp: "Đó là tiền thân của ta."
Vẻ mặt Tô Đình nghiêm túc, nói ra: "Năm đó Đạo Huyền Tiên Ông đặt tiền thân của sư tôn ở Lạc Việt Quận, thành lập ra miếu thờ, lưu lại Ngũ Hành giáp, nhưng lại không phải thần miếu của Sứ giả Tổng binh Lôi bộ, mà là thần miếu của Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn, huyền cơ ở trong đó chỉ sợ không nhỏ?"
Cổ Thương bình thản nói ra: "Ta không muốn nhận hương hỏa, giả sử như sáng lập miếu thờ ở Lạc Việt Quận, tất nhiên sẽ bị các phương chú ý, bởi vậy mới giả vờ là miếu thờ Lôi Thần."
Tô Đình chần chừ một lúc, mới lên tiếng nói: "Thế nhưng ngài đặt tiền thân ở Lạc Việt Quận, để Đạo Huyền Tiên Ông lưu lại Ngũ Hành giáp, lưu lại truyền thừa chí cao Lôi Bộ, giả vờ miếu thờ Lôi Thần... Lại phân công một người coi miếu không ngừng luân hồi chuyển thế đến coi miếu, rốt cuộc là vì cái gì?"
Cổ Thương quay đầu sang, thần sắc có vẻ khác thường, nói ra: "Đạo hạnh của ngươi đã tới tiên cảnh, rất nhiều chuyện đã có tư cách biết được, nhưng trong số các tiên thần, ngươi vẫn chưa chân chính đạt tới hàng ngũ thượng tầng. Rất nhiều chuyện, trước khi ngươi thành tựu Chân Tiên thì ta không thể nói rõ hết cho ngươi nghe được, nhưng cũng có thể nói rõ một điểm cho ngươi biết, tất cả mọi mưu đồ, chỉ vì tiền thân của ta, nhưng sẽ không hại ngươi."
Tô Đình dừng lại một chút, mới nhẹ gật đầu, nói ra: "Đệ tử hiểu rõ."
Cổ Thương lên tiếng, nói ra: "Phía trước chính là vị trí Thiên Đình, đợi đến gặp Đế Quân..."
Tô Đình đáp lại: "Đệ tử tất nhiên sẽ thủ khẩu như bình."
Vẻ mặt Cổ Thương không thay đổi, nhẹ gật đầu.
❖ ❖ ❖
Trên Thiên giới.
Trước Nam Thiên Môn.
Một lần nữa tới đây, nhưng lại cùng không giống lúc trước.
Lần trước Tô Đình mang tội, tu vi mới chỉ ở cấp độ Dương Thần.
Bây giờ Tô Đình chính là Tiên gia đắc đạo, lên trời để nhận Đế Quân sắc phong.
Chư vị thiên binh vẫn còn nhớ rõ thiếu niên này, thần sắc có chút kinh dị.
Nam Thiên thần tướng- Khương Bách Giám lẳng lặng nhìn cả hai đi đến.
"Gặp qua Sứ giả Tổng binh Lôi bộ."
"Gặp qua Nam Thiên thần tướng."
Hai vị thiên thần, thi lễ với nhau.
Tám trăm năm trước, bọn hắn từng gặp mặt, cũng coi như quen biết, đồng thời cũng không trở mặt với nhau.
Vẻ mặt Cổ Thương như thường, lên tiếng nói ra: "Ta nhận ý chỉ của Đế Quân, mới Tô Đình thượng giới, sắc phong chức vụ Tiên quan."
Khương Bách Giám gật đầu nói ra: "Ta đã biết việc này."
Sau khi nói xong, hắn lại nhìn về phía Tô Đình, chầm chậm nói ra: "Lần trước ngươi tới đây, cảnh ngộ khác lần này rất lớn, bây giờ đắc đạo thành tiên, trường sinh bất hủ, ngày sau tiền cảnh còn cao hơn thiên thần chúng ta, thật đáng mừng."
Tô Đình thi lễ nói: "Lúc trước nhiều lần được tôn thần tương trợ, đã từng mượn cát ngôn của tôn thần, Tô Đình luôn ghi nhớ trong lòng."
Khương Bách Giám nói ra: "Chẳng qua chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi, ngươi không cần để ở trong lòng, chỉ là ngươi nhiều lần thi pháp ở nhân gian, lúc trước chưa tới tiên cảnh nên không bị trị tội, bây giờ đã thành Tiên gia, bản lĩnh cao hơn, sau này còn phải chú ý."
Tô Đình cười một tiếng, nói ra: "Tôn thần khuyên bảo, Tô Đình ghi nhớ."
Khương Bách Giám khẽ gật đầu, nghiêng người nói: "Hai vị mời đến."
Cổ Thương hơi gật đầu, dẫn Tô Đình bước qua Nam Thiên Môn.
❖ ❖ ❖
Sau thiên môn.
Vị trí Thiên Đình.
Một tòa lại một tòa cung đình cung điện rộng lớn, cực điểm xa hoa.
Chỉ thấy hào quang vạn trượng, điềm lành rực rỡ, lộng lẫy.
Trước đó Tô Đình từng đến Thiên Đình, nỗi lòng không khỏi chập trùng, nhưng cũng chỉ là vì Thiên Đình là nơi thần thánh, vì kiến trúc rộng lớn này mà cảm khái.
Nhưng hôm nay, hắn đột phá Tiên Đạo, tầm mắt lại không còn như lúc trước, những gì có thể thấy có một phen vận vị khác.
"Đúng là Thiên Đình, một tòa lại một tòa Thiên Cung, tầng tầng lớp lớp bảo điện, tiên trận bố trí không có chút sơ hở."
Trong lòng Tô Đình nghiêm nghị, ánh mắt đảo qua, phía trước là ngọc cầu kim trụ, tiên hạc bay lên, có Kỳ Lân trấn thủ.
Hắn một đường đi tới đây, càng thấy nhiều, càng thấy rõ ràng, trong lòng lại càng rung động.
"Sau này ở lâu Thiên Cung, thấy nhiều sẽ quen thuộc."
Sứ giả Tổng binh Lôi bộ- Cổ Thương lạnh nhạt nói: "Dù sao cũng là tiên thần, dần dần cũng có thể thích ứng với nơi đây."
Tô Đình khẽ gật đầu, nhìn về một tòa cung điện hết sức rộng lớn phía trước, so với bất kỳ một tòa cung điện nào mà hắn vừa thấy đều trang nghiêm đại khí hơn, kim trụ hai bên đúng là Chân Long cuộn lại, râu tóc tung bay.
Hai bên cũng có thiên binh thần tướng trấn giữ, hộ vệ sâm nghiêm, bầu không khí nghiêm nghị.
Phía trên có bốn chữ lớn, tựa như tự nhiên, quỹ tích huyền ảo, viết là Lăng Tiêu Bảo Điện.
"Sứ giả Tổng binh Lôi bộ- Cổ Thương phụng chỉ hạ giới, sắc phong Tô Đình của Nguyên Phong Sơn đắc đạo tiên giả, nay đã hoàn thành, mang Tô Đình đến đây, cầu kiến Đế Quân."