← Quay lại trang sách

Chương 844 Thời gian nhàn nhã

Ở trong thiên đình.

Vị trí Ngự Mã Giám.

Ba thớt thiên mã hết sức thần tuấn, ánh mắt sáng rực, khí tức như điện, nhưng lại quỳ rạp trên đất.

Trên lưng ngựa, một thiếu niên nằm ngang, ngửa mặt nhìn trời, một mặt mờ mịt.

Tô Thần Quân đã làm Bật Mã Ôn một tháng.

Đến nay Thiên Đế vẫn chưa từng hạ chỉ, tăng chức quan lên cho hắn.

Người này hoàn toàn không nói đạo lý.

"Ai..."

Tô Đình buồn bã thở dài, thấp giọng nói: " Tô Thần Quân ta một đời anh danh, làm sao lại dễ dàng lên bộ như thế, làm Bật Mã Ôn? Năm đó chức quan nhỏ mà hầu tử ghét bỏ, một đường đánh xuống, bản thần quân có nên cũng bắt chước đánh xuống một phen hay không,..."

Hắn nghĩ là nghĩ như vậy nhưng cũng có tự mình hiểu lấy, dù bây giờ đã đắc đạo thành tiên, bản lĩnh bất phàm, nhưng cũng gần như chỉ ở cấp độ Thái Ất Tán Tiên.

Chỉ cần Khương Bách Giám trấn thủ Nam Thiên Môn kia đã đủ để ngăn hắn lại.

Sau đó Võ Đạo Chân Thần - Quách Trọng Kham xuất thủ, cũng đủ để đánh ngã hắn.

Muốn đại náo thiên cung, Tô Thần Quân còn kém hỏa hầu một chút.

Chỉ là thời gian làm Bật Mã Ôn này phải làm đến lúc nào?

Làm sao lúc ấy lại hồ đồ lên trời thượng giới nhỉ?

Làm sao khi ở Lăng Tiêu Bảo Điện lại tự gây nghiệt, cam nguyện nhận vị trí Bật Mã Ôn?

Làm sao Thiên Đế lại cũng nhẫn tâm, nhìn một Tiên gia kinh tài tuyệt diễm như hắn, đường đường là Thái Thượng trưởng lão của Nguyên Phong Sơn ở đây một lòng chăm ngựa?

Tô Đình thở một hơi thật dài, lấy ra một bản sổ sách.

Trên quyển sổ này lại viết: Thời gian ta ở Thiên Hà phóng ngựa.

Hắn lật vài tờ, lại ghi lại một bút.

"Ngày thứ ba mươi hai, nằm trên lưng ngựa, suy nghĩ chập trùng, biết vậy chẳng làm, một lần xa chân thành thiên cổ hận."

❖ ❖ ❖

Hơn một tháng trôi qua.

Tô Đình cũng không phải chỉ nằm chơi rồi cảm khái về cuộc sống.

Cứ cách mười ngày, hắn sẽ triệu tập giám thừa, giám phó, điển sổ ghi chép, các loại lực sĩ nghiêm khắc đốc xúc, để bọn hắn chuyên tâm chăm ngựa, nhất định phải nuôi đến thịt nhiều như heo.

Sau đó mới tiếp tục hưởng thụ thời gian ngồi ăn rồi chờ chết ở Thiên Đình, mặc dù hắn có thọ nguyên vô tận, đã là thân bất tử.

"Thiên Đình quả nhiên là nơi tốt để tu hành."

Tô Đình duỗi lưng một cái, hắn ở đây tu hành được lợi không nhỏ, thậm chí còn vượt qua Nguyên Phong Sơn.

Dù sao cũng là tiên giới, nơi nơi linh khí dư dả, Tiên Vụ tràn ngập, tiến hành tu hành, làm ít mà công to.

Nhất là đối với Tiên gia vừa thành tiên cảnh như Tô Đình, thân ở tiên giới, ở trong tiên khí, lại càng dễ tẩy luyện Tiên thể, càng dễ ngưng thành pháp lực Tiên gia, có thể tiết kiệm một đoạn thời gian lâu dài tôi luyện.

Đây là lợi ích mà Nguyên Phong Sơn không thể so sánh.

Dù Nguyên Phong Sơn là động thiên phúc địa, cũng không phải chốn phàm trần tục thế, ở đó tràn ngập linh vận, nhưng cuối cùng cũng không phải tiên giới.

Chỉ có Thiên Đình là trung tâm tiên giới, mới có giúp ích kinh người như thế.

Cát Chính Hiên ở lại Chính Tiên Đạo, sợ là cũng không có giúp ích như thế.

Đây có lẽ cũng là lợi ích của Thiên Tiên so với Địa Tiên.

"Hơn một tháng, coi như an tâm tu hành."

Tô Đình thầm nghĩ: "Nhưng bổ ích không ít, giả sử như hơn một tháng này ta ở Nguyên Phong Sơn tu hành, chỉ sợ chỉ có hiệu quả một nửa... Tiên gia ở Thiên Đình tu hành, làm ít công to, cũng không phải nói ngoa."

❖ ❖ ❖

Lăng Tiêu Bảo Điện.

Thiên Đế lấy danh sách ra, nhìn lướt qua.

Cửu Lê đại tương quân đứng ở bên cạnh.

" Gần một tháng này, Tô Đình không gây ra chút động tĩnh nào?"

"Bẩm Đế Quân, hắn an phận thủ thường, cả ngày nằm ở Ngự Mã Giám, khi thì tu hành, khi thì suy nghĩ."

"Suy nghĩ?"

"Rất nhiều thời điểm, hắn nằm trên lưng ngựa, chắc là đang suy tư vấn đề gặp phải khi tu hành."

"Thì ra là thế." Đế Quân cười một tiếng, nói ra: "Với tính tình của hắn mà, có thể an phận như thế cũng là khó được."

"Đúng là khó được, vốn cho là hắn sẽ nhảy ra Ngự Mã Giám, vừa vặn trị tội hắn một lần." Cửu Lê đại tương quân nói ra: "Nào biết hôm nay hắn vẫn còn ngồi được vững."

"Hắn chăm ngựa như thế nào?" Đế Quân lại là hỏi.

"Tiểu tử này làm chưởng quỹ vung tay, toàn bộ mọi chuyện đều ném cho quan viên bên dưới, mà lại vô cùng nghiêm khắc, ngược lại để những quân mã kia được nuôi đến béo béo mập mập."

"Thế mà lại không có phạm sai lầm." Đế Quân nói: "Hơn tháng qua, hắn cũng không nghĩ chuyện thay cái chức quan sao?"

"Thần thấy hắn cả ngày thong dong tự tại, chỉ sợ là thích chức vụ Bật Mã Ôn này." Cửu Lê đại tương quân nói ra.

"Hắn thật là ngồi được vững, không phải là muốn đọ định lực cùng trẫm sao?" Đế Quân cười nói: "Trẫm cũng không vội, nếu không cứ để cho hắn làm Bật Mã Ôn một ngàn năm, ngươi thấy thế nào?"

"Cũng được." Cửu Lê đại tương quân cũng ngầm đồng ý.

"Được rồi, dù Tô Đình ngồi được vững, Sứ giả Tổng binh Lôi bộ cùng Đông Phương Thanh Đế cũng không ngồi yên." Đế Quân chậm rãi nói ra: "Hơn nữa để một Tiên gia đắc đạo ở vị trí này, cũng đúng là không thích hợp lắm."

"Đế Quân có ý là?" Cửu Lê chần chờ nói: "Lúc này tuyên hắn?"

"Cứ tuyên hắn như thế sẽ cổ vũ ngạo khí, không thỏa đáng lắm." Đế Quân nói ra: "Vừa vặn Trần Chi Vân trở về, ngươi thay mặt trẫm truyền chỉ, để hắn tiến về Ngự Mã Giám, mang sáu ngàn quân mã về."

"Thần hiểu." Cửu Lê cười nói ra: "Để Ngự Mã Giám của hắn trống rỗng, hắn càng rảnh rỗi, cần phải làm sao bây giờ?"

"Ngươi cứ theo Trần Chi Vân tiến đến là được."

Đế Quân lấy ra một quyển khác sổ sách, nói ra: "Đừng để hắn nghĩ là có một thanh Trảm Tiên Phi Đao là có thể vô địch thiên hạ."

❖ ❖ ❖

Ngày hôm đó.

Tô Đình nằm trên lưng ngựa.

Nguyên Thần Tiên gia cuarhawns vận chuyển, tẩy luyện tự thân.

Mà đúng lúc này, giám phó vội vàng chạy tới.

"Đại nhân."

"Sao thế?"

"Bạch y thần tướng Trần Chi Vân dẫn quân đến tận đây, lĩnh sáu ngàn quân mã, cần ngài tự mình hạch phê."

"Lĩnh sáu ngàn quân mã?"

Tô Đình nhảy lên một cái, cười nói ra: "Sáu ngàn quân mã lĩnh đi, Ngự Mã Giám chẳng phải sẽ trống rỗng?"

Giám phó kia gật đầu, sắc mặt có chút vội vàng, nói ra: "Đúng là như thế, một khi lĩnh đi, chức quan của chúng ta chính là chức quan nhàn tản, sau này đáng lo."

Tô Đình sờ lên cằm, lại có vài phần ý cười, trong lòng thì thầm: "Ngự Mã Giám rỗng, Tô mỗ có thể điều nhiệm rồi sao? Xem ra vẫn là tâm cảnh Tô Đình ta ổn trọng hơn một chút... Đế Quân kiên nhẫn, cũng không sánh bằng Tô mỗ ta."

❖ ❖ ❖

Thiên binh phía trước có tới sáu ngàn người, đều là bạch giáp.

Quân trận chỉnh tề, khí thế ngàn vạn, dường như mơ hồ thành một thể.

Trong lòng Tô Đình bỗng nhiên nhảy một cái, lộ ra vẻ kinh dị.

Sáu ngàn thiên binh này đơn độc lấy ra, thậm chí không bằng Bán Tiên, lấy tu vi bây giờ của Tô Đình, thật sự muốn luận ra thì cũng chỉ là sâu kiến.

Nhưng sáu ngàn thiên binh đứng cunhf một chỗ, tựa như một thể, lại như một vị thần linh chí cao, làm trong lòng của hắn cũng không nhịn được rung động.

Khí thế lần này so với lần trước Khương Bách Giám dẫn một vạn thiên binh xuống tru sát hổ yêu còn cao hơn một bậc.

Trong lòng Tô Đình hơi rung động, nhìn về phía tướng lĩnh đi đầu.

Đó là một vị thần tướng mặc bạch bào, mạo như trung niên, khí độ nho nhã, cử chỉ ôn hòa, nhưng trên mặt mày lại có một luồng ý sát.

"Trần Chi Vân?"

Trong lòng Tô Đình yên lặng thì thầm: "Dựa vào sử sách, hắn là danh tướng Nam Lương tám trăm năm trước, giỏi về luyện binh, chiến tích hiển hách, có danh xưng quân thần, từng dẫn đầu sáu ngàn người nghênh chiến mấy chục vạn quân địch, tựa như một lưỡi dao, xông thẳng vào nội địa, khiến quân địch tán loạn, từ đó một trận chiến dương danh."

"Về sau hắn suất quân đánh tan quân của Khương Bách Giám, Khương Bách Giám tự vẫn, lấy thân đền nợ nước, hắn thì công cao trấn chủ, tâm nổi phản niệm, bị Nam Lương tân quân giết chết, sau khi chết phong thần, phẩm giai cực cao."

"Nhưng dựa vào truyền thuyết ở Lạc Việt Quận, vị tướng lĩnh này cũng không có phản tâm, chỉ là địch quốc đã diệt, ngoại hoạn đã trừ, tân quân nghi kỵ, lấy tội danh có lẽ có để tru sát hắn."

"Đây cũng là vị quân thần truyền kỳ hơn 800 năm trước?"

Nhìn về phía trước, vẻ mặt Tô Đình có chút kinh dị.

Nhưng đúng vào lúc này, lại có một vị thần tướng khôi ngô từ phía đông mà tới.

Ánh mắt Tô Đình ngưng lại, người đến rõ ràng là Cửu Lê đại tương quân.