Chương 873 Long Tượng nguyên châu
Ta có một cây Hàng Ma Xử, có một thất bảo cà sa, có một bình bát, có một chuỗi phật châu, ngươi nhìn xem?"
Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát nói ra như vậy.
Tô Đình liếc mắt nhìn những phật bảo lấp lóe ánh sáng này một cái, trầm mặc xuống.
Dùng mặt nạ ma đạo đổi lấy một kiện phật bảo.
Món làm ăn này dường như cũng không lỗ.
Chỉ là Tô Đình lại có phần không biết nói gì.
Hàng Ma Xử đúng là lợi hại, nhưng lại không thuận tay bằng Trấn Ngục thần đao.
Thất bảo cà sa, hắn càng không có khả năng dùng tới, huống chi hắn còn có Lê sơn thần giáp.
Về phần bình bát, phật châu, càng không cần nói tới.
"Ma bảo này đúng là không dùng được, nhưng Tô mỗ thân là Tiên gia, phật bảo lấy tới tay, dường như cũng không dùng được."
Tô Đình nhìn về phía Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát, nói một câu như vậy.
Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát nhẹ gật đầu, nói ra: "Lời này cũng không sai, vậy dứt khoát trả lại mặt nạ cho ngươi là được."
Tô Đình sờ lên cằm, nói ra: "Nhưng trong Phật môn có nội tình cực sâu, Tô mỗ muốn một chút tài liệu, chắc hẳn không khó."
Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát cũng không có vẻ ngoài ý muốn gì, chỉ hỏi: "Ngươi muốn cái gì?"
Tô Đình trầm ngâm nói: "Đổi một kiện bảo vật có thể khốn địch, hay là tài liệu có thể luyện chế tiên bảo, Tô mỗ tự nhiên sẽ mời cao nhân luyện chế."
Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát suy tư một lát, chợt nói ra: "Lấy Long Tượng nguyên châu trên điện ta tới đây."
Lão tăng đứng ở nơi xa nghe lời nói ấy thì hơi biến sắc mặt, nhưng cũng không nhiều lời, bay về phía Tịnh Thổ.
Tô Đình nhìn thoáng qua bên kia, lại thu hồi ánh mắt.
"Long Tượng nguyên châu có nguồn gốc từ với một vị Pháp Vương của Phật Môn ta, về sau vì tâm niệm bất bình, đã hạ giới làm hại, bị Thủ Chính Đạo Môn giết chết, là một vị Đại Bồ Tát của Phật Môn tiến về Trung Thổ, thu hồi thi thể, thu hồi châu này."
Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát nói: "Vận dụng châu này, có sáu phần lực lượng của Long Tượng Pháp Vương năm đó, một khi thúc đẩy, đạt được thanh âm Long Tượng, trấn áp một phương địa vực, trong âm thanh Long Tượng, thường nhân không chịu nổi, chắc chắn nhục thân tán loạn, ngay cả Tiên gia cũng đầu choáng mắt hoa, cất bước gian nan."
Tô Đình cả kinh nói: "Thật lợi hại!"
Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát tiếp tục nói ra: "Vật này vẫn còn tự nhiên, chưa qua luyện chế, nếu như thật sự có cao nhân luyện bảo, có lẽ có thể tái hiện lại uy lực của Long Tượng Pháp Vương lúc toàn thịnh năm đó."
Tô Đình mừng thầm, mặt nạ ma đạo kia đối với hắn gần như không có bao nhiêu tác dụng, nhưng đổi lấy Long Tượng nguyên châu này, tác dụng lại vừa vặn có thể thay thế Khốn Mộc Thần Thung.
Sau một lát, lão tăng khi nãy kia mới trở về.
Trong tay ông nâng một mâm tròn, phía trên có một tấm tơ lụa che kín.
"Long Tượng nguyên châu ở đây."
"Chân Quân có thể nhìn xem."
"Vậy thì nhìn một chút..."
Tô Đình vén mở tơ lụa, dường như bên tai nghe được tiếng long ngâm tượng hót, hai loại âm thanh tựa như một tiếng, khiến người ta không tự giác hoa mắt.
Chỉ là Tô Đình đã tu thành Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan, lại là Nguyên Thần Tiên gia, đồng thời có Lục Áp truyền thừa trấn thủ, chớp mắt đã tỉnh ngộ lại.
"Chân Quân tỉnh táo thật nhanh."
Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát không khỏi lộ ra vẻ tán thưởng.
Tô Đình cảm thán nói: "Bảo vật này thật lợi hại, âm thanh Long Tượng thu hút tâm thần người ta, nếu như không phải Tô mỗ tu thành Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan, chỉ sợ cũng sẽ mê muội một lát."
Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát nói ra: "Lấy bảo vật này đổi lấy mặt nạ ma đạo, Chân Quân cảm thấy thế nào?"
Tô Đình trầm mặc một chút, bỗng nhiên nói ra: "Với tính tình thường ngày của Tô mỗ, tự nhiên sẽ lập tức đồng ý, nhưng bây giờ vẫn có chút chần chờ."
Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát cười nói: "Chân Quân chần chờ chuyện gì?"
Tô Đình nói: "Chớ nói một mặt nạ ma đạo, chính là ba mặt nạ ma đạo cũng không bằng Long Tượng nguyên châu, cử động lần này của Đại Bồ Tát cũng không giống như dùng vật đỏ vật cùng ta, mà giống như là tặng ta một vật."
Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát mỉm cười nói ra: "Mặt nạ ma đạo đúng là không bằng Long Tượng nguyên châu, chỉ là đối với ta thì việc luyện hóa ma bảo, diệt đi ma khí, sẽ có rất nhiều lĩnh ngộ, cũng không tính là thua thiệt quá nhiều. Mà Chân Quân mới gần ba mươi tám tuổi đã đắc đạo thành tiên, có lực lượng có thể trảm thần, tiền đồ vô lượng, ta tăng ngươi một vật, coi như kết một mối thiện duyên, ngươi cảm thấy như thế nào?"
Tô Đình lặng lẽ cười nói: "Ăn người tay ngắn, chiếm được tiện nghi, kết được thiện duyên, cũng là được nhân quả, ngày sau chỉ sợ được không bù mất."
Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát cũng không buồn, chỉ nói ra: "Nếu ngươi cho rằng như vậy, vậy bây giờ ta nói rõ với ngươi, lấy Long Tượng nguyên châu, đổi lấy mặt nạ ma đạo của ngươi, lại mời Chân Quân làm một chuyện, như thế nào?"
Tô Đình chậm rãi nói ra: "Vậy phải xem là chuyện gì."
Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát lấy ra một vật, giống như Xá Lợi, chỉ lớn chừng ngón cái, lập tức hóa thành một tấm gương đồng.
"Vật này còn xin Chân Quân tạm làm đảm bảo."
"Đây là vật gì?"
"Đây là La Hán xương kính, dùng xương trán Xá Lợi luyện thành."
"Cần ta dùng kính này làm chuyện gì?"
"Chân Quân ở hạ giới hành tẩu nhiều năm, bây giờ lại là U Minh Chân Quân, ngày sau tất nhiên có không ít cơ hội du lãm tam giới. Giả sử như Chân Quân đặt chân nhân gian, gặp được Minh Thế pháp vương bây giờ của Nam Sơn tự, chiếu kính này vào hắn là xong."
"Chỉ như thế?"
"Chỉ như thế." Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát cười nói: "Đương nhiên, sau đó ngươi còn cần trả bảo vật này cho ta."
"Nhưng dùng kính này chiếu hắn, ai cũng có thể hoàn thành." Tô Đình bình tĩnh nói ra: "Ngươi đổi một người đi, cũng có thể thành sự, cần gì phải lấy Long Tượng nguyên châu đổi lấy một cái mặt nạ ma đạo, làm một việc nhỏ như thế? Chẳng lẽ đây không phải một chuyện nhỏ?"
"Đối với Chân Quân mà nói thì chính là việc nhỏ, đối với Phật Môn mà nói, chính là đại sự." Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát nói ra: "Đổi lại là một người đi, tác dụng sẽ không lớn, chỉ có ngươi đi, mới có thể thành sự."
"Đại Bồ Tát không khỏi quá coi trọng ta."
"Đưa mắt nhìn khắp tam giới, ai dám khinh thị Tô Chân Quân ngươi?"
"Minh Thế pháp vương hẳn là có vấn đề gì sao?"
"Tạm thời không biết, chỉ cần chiếu vào thì có lẽ sẽ rõ, Chân Quân không muốn biết sao?"
"Không muốn biết."
"Long Tượng nguyên châu, Chân Quân có muốn hay không?"
"Muốn."
Tô Đình sờ lên cằm, trong lòng thầm nghĩ: " Bây giờ Tô mỗ đắc đạo thành tiên, Minh Thế pháp vương chưa thành Phật, cũng là không cần sợ hắn... Huống hồ, trong lòng ta cũng không có cảnh báo gì về việc này, chí ít không có nguy hiểm gì, nhưng liên quan đến bí ẩn là nhất định."
"Đã như vậy thì xin Tô Chân Quân tạm thời giữ kính này, đồng thời, việc này chớ tiết lộ ra ngoài."
"Tô mỗ nhất ngôn cửu đỉnh."
"Như thế rất tốt."
❖ ❖ ❖
Cả hai đã đạt thành nhận thức chung.
Tô Đình lấy Long Tượng nguyên châu, nhưng cũng không dừng lại, lập tức quay người đi.
Nhìn Tô Đình đi xa, vẻ mặt Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát dần thay đổi.
Một lúc sau, lại có một vị Bồ Tát chầm chậm tới gần.
"Vô Sinh Bồ Tát, ngươi tới thật chậm, U Minh Chân Quân mới đi không lâu."
"Không chậm, chí ít đã phát hiện ra không thấy Long Tượng nguyên châu."
Vô Sinh Bồ Tát nói ra: "Ngươi tặng hắn Long Tượng nguyên châu, chỉ để hắn lấy La Hán xương kính chiếu vào Minh Thế?"
Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát nói ra: "Hắn dù sao cũng xuất thân từ Tiên gia đạo môn ở Trung Thổ, khó tránh khỏi có chút phe phái phân chia, nhưng hắn lấy La Hán xương kính, sau khi chiếu qua Minh Thế, sẽ biết được rất nhiều bí ẩn... Ta chỉ mượn việc này để nói cho hắn biết một chút bí ẩn thôi, về phần Long Tượng nguyên châu, chỉ coi như tặng hắn."
Vô Sinh Bồ Tát khẽ gật đầu.
Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát lại nghĩ tới cái gì, hỏi: "Cửu Lê đại tương quân đã trở về Thiên Đình rồi sao?"
Vô Sinh Bồ Tát lắc đầu nói: "Hắn đã biến mất."