← Quay lại trang sách

Chương 880 Long Tượng Pháp Vương

Long Tượng nguyên châu bỗng nhiên bắn ra âm thanh Long Tượng, chấn nhiếp thiên địa, uy lăng Tiên Phật.

Tô Đình chớp mắt rơi vào trong hoảng hốt, đến khi tỉnh lại đã rơi vào vùng thiên địa mênh mông sương trắng này.

Trong mê vụ phía trước, một mãnh thú khổng lồ bỗng nhiên hiện ra, đầu rồng thân voi, hung hãn đến cực điểm, uy thế vô song, thanh âm hùng vĩ.

Dù Tô Đình đã đạt tới cấp độ Tiên gia, trong lòng lại cũng không nhịn được chấn động!

"Hẳn là năm đó vị Long Tượng Pháp Vương này hạ giới làm hại, bị Thủ Chính Đạo Môn chém giết lúc, cũng đã có cảnh giới có thể so với Chân Tiên rồi?"

Trong lòng Tô Đình nghiêm nghị, nhìn Long Tượng Pháp Vương giống như hư ảnh, nhưng uy thế vẫn không giảm kia, lộ ra mười phần ngưng trọng.

Mà vị Long Tượng Pháp Vương này lô ra sát cơ đến cực điểm.

Óan niệm bị tru sát từ ngàn năm trước vẫn không bị rửa sạch, ẩn chưa trong Long Tượng nguyên châu, tích lũy đến nay ngày, đã không thể khinh thường.

Cho dù chỉ là tàn niệm, thậm chí chưa nói tới Nguyên Thần, nhưng tàn niệm cấp độ Chân Tiên năm đó vẫn cường thịnh đến cực điểm.

"Bản vương muốn xé xác ngươi!"

Long Tượng Pháp Vương ngang nhiên gào thét, trong âm thanh tràn đầy vẻ cừu hận.

Tô Đình thoáng choáng váng vì âm thanh này, nhưng cũng lập tức tỉnh lại.

Long Tượng Pháp Vương này rõ ràng đã coi cảnh tượng hôm nay và chuyện xưa ngàn năm chồng chất vào nhau.

Nó coi bạch giao bị giết kia thành mình năm đó.

Lại coi Tô Đình tru sát bạch giao là thái thượng tổ sư năm đó.

❖ ❖ ❖

Trong Cực Lạc Tịnh Thổ ở Tây Thiên.

Trước người Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát có một ao sen.

Chỉ là trong ao sen lại trống đi một mảnh, trong sạch như gương.

Trong kính hiện ra tràng diện ở nhân gian, rõ ràng là một con sông.

Dưới đáy sông, thi thể một đầu bạch giao, đầu phân thành hai nửa.

Hai bên bờ sông, bách tính không ngừng quỳ lạy, sợ hãi đến cực điểm, cả đám người đều phát run.

Mà Kim Thân La Hán đã mượn dùng phật châu, phong tỏa toàn bộ con sông, ngăn cản khí tức tản ra ngoài.

Chỉ là trong vùng trời mà phật châu khóa lại kia, chỉ có một viên minh châu trắng noãn thông thấu, đã không thấy thân ảnh Tô Đình.

Ngay cả vị Kim Thân La Hán này cũng không nhịn được kinh ngạc, không hiểu rõ chân tướng.

"Đây là chuyện gì?"

Lão tăng nhìn thấy một màn này, lập tức có chút kinh dị.

Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ cười nói: "Năm đó Long Tượng Pháp Vương gần đạt tới vị trí Phật Đà, dù bị tru diệt, nhưng trong Long Tượng nguyên châu, vẫn có một phần tàn niệm... Oán niệm trong đó quá sâu, oán hận quá nặng, hơn nữa năm đó nó vốn là Pháp Vương Phật Môn, cảnh giới cũng ở trên ta, bởi vậy dù ta dùng Phật pháp cao thâm độ hóa, cũng không thể rửa sạch oán niệm này, về sau dứt khoát bỏ mặc nó phát triển, cho đến hôm nay."

Lão tăng nghe vậy, càng thêm kinh hãi, nói ra: "Vậy lần này Đại Bồ Tát làm thế là có thâm ý gì?"

Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát nói ra: "Long Tượng Pháp Vương có chấp niệm quá sâu, không thể thanh trừ được, giữ lại trong tay ta cũng không có quá tác dụng lớn chỗ, bởi vậy mới tặng cho Tô Đình, chỉ là hắn muốn chân chính vận dụng Long Tượng nguyên châu này, khiến uy năng vật này phát huy đến tình trạng như khi Long Tượng Pháp Vương còn sống thì cần thông qua trận khảo nghiệm này."

Bây giờ lão tăng giờ mới hiểu được, Đại Bồ Tát sớm có sở liệu, chắp tay trước ngực, có phần bội phục.

Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát nói ra: "Dù sao sau khi Pháp Vương của Phật môn ta chết đi, tàn niệm còn lại khiến nó không thể nhắm mắt, cũng thực đáng buồn, vì vậy mới muốn mượn tay Tô Đình để tàn niệm của nó được giải thoát, đánh tan oán khí."

Lão tăng chần chờ một chút, hỏi: "Phải làm gì mới có thể đánh tan?"

Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát cười nói: " Long Tượng Pháp Vương Năm đó, cũng giống bạch giao hôm nay, dám hạ giới làm xằng làm bậy, bị Thủ Chính Đạo Môn giết chết, lúc ấy hai vị Đại Bồ Tát của Phật môn tiến về, lại đều bị thái thượng tổ sư dùng lời nói gây thương tích, phật tâm bị long đong..."

Lão tăng nhíu mày nói ra: "Hôm nay bạch giao chính là Long Tượng Pháp Vương, Tô Đình chính là Thủ Chính Đạo Môn, vị La Hán kia chính là Đại Bồ Tát khuyên giải năm đó?"

Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát gật đầu nói: "Không sai, quan trọng nhất chính là lời Tô Đình nói kia cực kì tương tự thái thượng tổ sư năm đó, bởi vậy mới có thể dẫn động tàn niệm của Long Tượng nguyên châu."

Lão tăng trầm ngâm nói: "Như vậy kết quả thế nào?"

Vẻ mặt Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát vẫn như thường, nói ra: "Nếu như Tô Đình không tránh thoát, bị tàn niệm của Long Tượng Pháp Vương tiêu diệt, như vậy tàn niệm của Long Tượng Pháp Vương sẽ tự nhận là đã báo thù rửa hận được, tự nhiên sẽ tan biến đi, mà vị U Minh Chân Quân này gặp kiếp số này, cũng không thể oán ta... Nhưng nếu Tô Đình có thể thắng được oán niệm của Long Tượng Pháp Vương, hắn có thể chân chính nắm giữ Long Tượng nguyên châu, cũng coi như để Long Tượng Pháp Vương hoàn thành giải thoát sau cùng."

Lão tăng suy tư một lát, nói ra: "Chỉ sợ vị Tô Chân Quân này phát hiện ra liên quan bên trong, sẽ không từ bỏ ý đồ."

Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát vừa cười vừa nói: "Vậy thì cũng chưa hẳn."

❖ ❖ ❖

Oanh!

Long Tượng Pháp Vương đánh tới!

Thanh thế cường thịnh, tựa như vòi rồng cuốn khắp cửu thiên thập địa!

Cũng may đây là ở trong Long Tượng nguyên châu, nếu là ở ngoại giới thì động tĩnh này có thể khiến sinh linh trong phạm vi trăm ngàn dặm chết hết.

"Hung ác như thế?"

Ánh mắt Tô Đình ngưng trọng, thầm nghĩ: "Khi còn sống có tu vi cao thâm, hung hãn uy mãnh cũng thôi đi, chết rồi còn hung ác như? Nhục thân của nó đã mất, Nguyên Thần tán loạn, chỉ sợ sớm đã luân hồi chuyển thế đi, chỉ để lại oán niệm tích lũy ngàn năm, sao vẫn còn có uy thế lợi hại như vậy?"

Thân thể Long Tượng vô cùng to lớn kia, lộ ra sát cơ đối với hắn vô cùng trầm hậu.

Tô Đình chỉ cảm thấy sát khí lạnh lẽo tựa như có ở khắp mọi nơi.

Long Tượng cao ngàn trượng, đôi mắt như hồ nước.

Tô Đình ở trước mặt nó, còn muốn nhỏ bé hơn sâu kiến mấy phần.

"Dừng lại!"

Long Tượng Pháp Vương kia đánh tới!

Tay phải Tô Đình bỗng phát ra, quát: "Bạch Hổ Hàm Kiếm Chi Thuật!"

Đây là một trong Ngũ Hành tiên thuật, thuộc tính kim, vị trí phương tây.

Nơi đây chính là ở phương tây, hắn thi triển ra Bạch Hổ Hàm Kiếm Chi Thuật, lập tức uy năng tăng hơn hai phần.

Chỉ thấy một Bạch Hổ từ trong bàn tay hắn bay ra, trong miệng ngậm kiếm, tràn ngập vẻ lăng lệ.

Bạch Hổ này do kiếm khí ngưng tụ thành, nhào tới Long Tượng Pháp Vương.

Tiếng vang ầm ầm!

Trong miệng Bạch Hổ ngậm kiếm, lướt qua bên cạnh, chém xuống một cái chân của Long Tượng Pháp Vương.

Nhưng Long Tượng Pháp Vương nghiêng người đã ngậm Bạch Hổ ở miệng.

"Tan!"

Tô Đình quát một tiếng.

Bạch Hổ lập tức hóa thành kiếm khí đầy trời, tản ra bốn phương tám hướng.

Long Tượng Pháp Vương lập tức bị kiếm khí đâm thủng trăm ngàn lỗ.

Ngay khi Tô Đình lộ ra nét mừng.

Nhưng bốn phương tám hướng lại có sương mù vô tận lao qua.

Chỉ trong nháy mắt, Long Tượng Pháp Vương thủng trăm ngàn lỗ và thiếu một chân kia đã khôi phục được bộ dáng lúc đầu.

"..."

Tô Đình chau mày, nơi đây đúng là trong Long Tượng nguyên châu, có chứa vô tận mê vụ, chắc là nơi chứa tinh khí của Long Tượng Pháp Vương năm đó, cho nên có thể khiến oán niệm của nó không ngừng trùng sinh.

Thế này chính là tương đương với bất tử thân!

Ngay khi Tô Đình đang cảm than thì Long Tượng Pháp Vương đã lại đánh tới.

Trong mắt Tô Đình lóe lên một tia sáng lạnh, tay trái duỗi vào trong ngực, tay phải đánh ra một chưởng.

Chỉ thấy trong bàn tay hắn lóe ra ánh sáng hỏa diễm, mãnh liệt mà đi.

Tiếng long ngâm chợt vang lên.

"Bát Thủ Hỏa Long Đạo!"