Chương 882 Xong chuyện
Hai bên bờ sông lớn.
Bách tính vẫn quỳ rạp trên đất.
Chỉ là Kim Thân La Hán dùng phật âm trấn an nên bọn họ đã là bình tĩnh, không còn lo sợ không yên bất an như trước.
Mà những bách tính này càng kính sợ La Hán Phật Môn, cũng càng thêm thành kính đối với Phật Môn.
"Chuyện ở nơi đây, bản tọa tự nhiên sẽ xử lý, các ngươi đều về đi."
Kim Thân La Hán kia nói như vậy, xua tan đi bách tính hai bên bờ.
Bách tính hai bên bờ nghe thấy La Hán nói thế thì không dám vi phạm, chỉ lưu lại bàn thờ cống phẩm.
Vị Kim Thân La Hán này nhìn về Long Tượng nguyên châu, khí tức không ngừng biến hóa, trong lòng hơi chìm xuống dưới.
Từ tình cảnh này thì có thể đoán được chắc vị Tô Chân Quân kia không phải phá toái hư không để rời đi nơi đây, mà là có quan hệ cùng Long Tượng nguyên châu.
Mà Long Tượng nguyên châu vốn tràn ngập khí tức của Long Tượng Pháp Vương lại từng bước bị khí tức của Tô Chân Quân thay thế.
Vị Kim Thân La Hán này không hiểu rõ chân tướng, chỉ là thần sắc kinh dị, cầm một nửa Hàng Ma Xử, phật châu lấp lóe quang mang.
❖ ❖ ❖
Cực Lạc Tịnh Thổ ở Tây thiên.
" Ta không thể độ hóa tàn niệm của Long Tượng Pháp Vương."
Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát thở dài nói ra: "Nhưng lực lượng để Tô Đình trảm thần kia quả thực lợi hại, có thể hoàn toàn tận diệt... Dù cũng không phải độ hóa oán niệm của Long Tượng Pháp Vương, nhưng đã trảm diệt tàn niệm bên trong, cũng coi như để oán hận của nó tiêu hết."
Lão tăng kia nói: "Hiện nay khí tức của Tô Đình đang thay thế khí tức Long Tượng Pháp Vương, sau này Long Tượng nguyên châu sẽ triệt để thuộc sở hữu của hắn rồi?"
Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát chậm rãi nói: "Có thể dùng ra bao nhiêu bản lĩnh thì phải xem bản thân hắn, nhưng hắn đang luyện hóa Long Tượng nguyên châu, còn tốn một khoảng thời gian nữa, chúng ta nên động thân."
Lão tăng lộ ra sắc mặt khác thường, có chút nghi hoặc.
Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát cười nói: "Thế gian đều cho rằng Tô Đình cuồng vọng tự đại, coi trời bằng vung, tâm tính thô ráp, nhưng hắn xưa nay không phải hạng người sơ ý chủ quan, dù tính tình nhanh nhảu, nhưng tâm tư vẫn tỉ mỉ, sau khi hắn thoát khốn thì nhất định có thể hiểu được rất nhiều chuyện."
Hắn chỉ vào trong ao sen kia.
Long Tượng nguyên châu phản chiếu ra trong nước hồ chợt thu liễm hào quang.
Chợt có một bóng người đột nhiên hiện ra, tay cầm Long Tượng nguyên châu, vẻ mặt băng lãnh.
❖ ❖ ❖
"Tô Chân Quân?"
Vị Kim Thân La Hán này lập tức kinh ngạc, lui lại nửa bước, chợt lấy ra Hàng Ma Xử, một lần nữa vung phật châu tản vào các phương, hình thành thế trận phong tỏa.
Tô Đình cầm Long Tượng nguyên châu, chỉ cảm thấy vật này giống như hóa thân của mình, tựa như khi hắn thi triển Ngũ Hành giáp vậy, có cảm giác như chưởng khống thần tướng giáp,có thể điều khiển như cánh tay.
Đối với cử động của vị Kim Thân La Hán này, hắn lại giống như chưa phát giác, chỉ tập trung cảm ứng các loại biến hóa do Long Tượng nguyên châu mang tới.
"Chân Quân, nơi đây chính là Tây Thổ."
Kim Thân La Hán kia chậm rãi nói ra: "Ngươi theo ta tới Cực Lạc Tịnh Thổ, rửa sạch chấp niệm trong lòngxong, Phật môn ta tuyệt đối sẽ không ép ở lại."
Tô Đình nắm chặt Long Tượng nguyên châu, mới chậm rãi ngẩng đầu, cười lạnh nói: "Đến lúc này, ngươi còn muốn bắt ta đi?"
Vị La Hán kia dựng một tay dựng trước ngực, nói ra: "Không dám, chỉ là tương thỉnh."
Tô Đình đặt Long Tượng nguyên châu trước ngực, tay trái lấy ra Trấn Ngục thần đao, tay phải ngưng tụ thành tiên thuật, mới lên tiếng: "Tôn giá đúng là đã tu thành kim thân La Hán, nhưng Tô mỗ từng đánh bại không ít tiên thần, dù ngươi có tu vi Phật pháp mấy trăm năm, nhưng cũng không bằng mấy chục năm tatu hành đạo pháp... Hôm nay ngươi không thối lui, thì sẽ bị thua thiệt."
Vẻ mặt La Hán lãnh đạm, nói ra: "Sớm đã nghe nói Tô Chân Quân còn không đắc đạo thành tiên đã có thể thí tiên đồ thần, có bản lĩnh kinh thiên động địa, ta cũng muốn lãnh giáo một chút, mấy chục năm đạo hạnh rốt cuộc có thể thể hiện ra bản lĩnh kinh người cỡ nào."
Ánh mắt Tô Đình lạnh dần, tay trái bổ tới một đao.
Đao quang vọt lên tận trời, uy thế đã vượt qua giới hạn Nhân Gian.
Kim Thân La Hán hơi biến sắc, lộ ra Pháp Tướng sáu tay.
Tô Đình chém tới một đao, không gì không phá.
La Hán kia lập tức lui lại, đã có một cánh tay bị chém xuống.
Tô Đình xông tới gần, trong miệng nói ra: "Dù nơi đây chính là Tây Thổ, cũng ở nhân gian, nhưng ngươi thật sự muốn đấu pháp, Tô mỗ cũng sẽ phụng bồi, chỉ là dù đang ở thế giới Tây Thiên Cực Lạc, đao của Tô mỗ cũng chưa chắc đã chậm đi..."
Hắn nâng đao lên, âm thanh lạnh lùng nói: "Muốn bắt Tô Đình ta, vậy phải xem ngươi có bao nhiêu cánh tay để ta chặt đứt!"
Vị Kim Thân La Hán này hơi biến sắc, trong tay Hàng Ma Xử đã đứt mất một nửa, dưới áp bách của Tô Đình, đúng là liên tục lùi về phía sau.
Thiếu niên này có mấy chục năm đạo hạnh tích lũy, thế mà lại thật sự có thể chế trụ mấy trăm năm tu vi Phật pháp.
"Cút đi!"
Tay phải Tô Đình điểm qua một chỉ.
Cổ Nhạc Lục Thần Chỉ!
Ầm ầm vang vọng!
Một chỉ ngưng tụ thành đánh tan hư không!
La Hán kia lập tức có dự cảm không ổn.
Một chỉ này chính diện điểm xuống, có thể sẽ phá vỡ Kim Thân Pháp Tướng của hắn.
"Chân Quân chậm đã."
Nhưng đúng vào lúc này, một thanh âm truyền xuống.
Một đóa Kim Liên rơi xuống.
Bành!
Cổ Nhạc Lục Thần Chỉ điểm lên Kim Liên.
Kim Liên bỗng vỡ nát.
Cổ Nhạc Lục Thần Chỉ cũng bị ngăn cản.
"Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát."
Tô Đình thu lại Trấn Ngục thần đao, sống đao gác trên vai, chậm rãi nói ra: "Ngươi cũng muốn thử Tô mỗ sao?"
Trên bầu trời, một vị Đại Bồ Tát xuất hiện, khóe miệng mỉm cười, nhìn xuống dưới nói: "Chân Quân chuyên về sát phạt, còn Phật môn ta vẫn luôn độ người làm việc thiện, sao có thể so sánh với nhau? Hôm nay vị La Hán này đúng là có mấy phần không ổn, mong Chân Quân rộng lượng, tha cho hắn trở về."
Vị La Hán kia hơi biến sắc mặt, nhưng trong trận giao thủ vừa rồi, hắn cũng biết được bản lĩnh của vị Tô Chân Quân này, tự biết mình còn kém xa.
Tô Đình lặng lẽ cười nói: "Vốn dĩ nể tình Long Tượng nguyên châu, Đại Bồ Tátlại lên tiếng cầu tình, tha cho hắn một lần cũng không tính là chuyện gì, chỉ là Long Tượng nguyên châu của Đại Bồ Tát dường như đã đào cho Tô mỗ một cái hố."
Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát khẽ cười nói: "Long Tượng Pháp Vương giữ lại tàn niệm, kì thực cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc ngươi thi triển vật này, chỉ là hôm nay ngươi chém giết bạch giao, không nể mặt mũi, vừa vặn tương tự chuyện xưa năm đó, mới khiến tàn niệm của Long Tượng Pháp Vương hiện ra... Nhưng đây cũng không phải chuyện xấu, bây giờ ngươi đã triệt để khống chế Long Tượng nguyên châu, uy thế không thua gì Long Tượng Pháp Vương năm đó, ngày sau tu thành Chân Tiên, nhất định có thể tái hiện lại uy năng toàn của bảo vật này."
Tô Đình sờ lên cằm, nói ra: "Tàn niệm của Long Tượng Pháp Vương đã khiến Tô mỗ suýt đánh mất tính mạng, trước đây Đại Bồ Tát lại không đề cập tới việc này, bây giờ chẳng lẽ không nên cho ta một lời giải thích sao?"
Hắn nhìn về phía vị Kim Thân La Hán trước mặt, nói ra: "Tô mỗ có một căn bệnh nhỏ chính là trong lòng chỉ cần khó chịu, thì lại muốn phát tiết, bình thường muốn đánh người, lỡ may Đại Bồ Tát không kịp đến, Tô mỗ lại thất thủ đánh chết một vị La Hán, thì nên làm cái gì?"
Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát lại cười nói: "Chuyện về bạch giao, ta sẽ báo lên Thiên Đình, ghi cho ngươi một công, lại để hắn tặng cây Hàng Ma Xử đang cầm trong tay kia, như thế nào?"
Tô Đình nghe vậy, cười lạnh nói: "Đại Bồ Tát coi ta là người gì? Đặt Tô Đình ta vào hiểm cảnh, bây giờ dùng một cây Hàng Ma Xử đã gẫy đi mà muốn đuổi ta? Loại chuyện này, Tô mỗ ta không thỏa hiệp!"
Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát nói ra: "Thi thể bạch giao kia, cùng giao châu của nó cũng thuộc về ngươi."
Tô Đình lập tức chần chừ một lúc, mới lên tiếng: "Thôi được, Tô mỗ nể mặt Đại Bồ Tát."