← Quay lại trang sách

Chương 945 Đại sư tình trường

Tô Tân Phong kể lại chuyện của mình ra.

Hắn càng kể lại càng phát hiện ánh mắt của sư phụ nhà mình càng thêm cổ quái.

Đó cũng không phải ánh mắt nhìn thấu thế sự, từ đó hiểu được chuyện này, có tự tin có thể tiện tay giải quyết vấn để.

Đó là một loại anh mắt tràn đầy vẻ khác thường, tựa như là mấy bà cô nhà hàng xóm rất lý thú đối với một chút chuyện trên phố, ánh mắt đầy vẻ hóng hớt, tràn đầy ánh sáng.

"Chỉ có chút việc nhỏ này?"

Sau khi Tô Đình nghe xong, cảm thấy không thú vị.

Chuyện này vô cùng quên thuộc, cũng chính là đệ tử này của hắn tuổi còn trẻ đã tu thành Dương Thần, lại đảm nhiệm chức vị người chủ sự nơi đây, khí độ ngang nhiên, hăng hái.

Bởi vậy không ít nữ tử sinh lòng cảm mến.

Bên trong có một nữ tử, khi ma đạo xâm phạm đã gặp phải nguy cơ, là Tô Tân Phong xuất thủ cứu giúp.

Anh hùng cứu mỹ nhân, chuyện xưa quen thuộc mà cẩu huyết.

Từ đó về sau, nữ tử này thường xuyên quấn lấy hắn.

"Ngươi đối với cảm thấy thế nào về cô nương kia?" Tô Đình trầm ngâm hỏi.

"Còn tốt, lớn lên đẹp mắt, tính tình cũng ôn nhu." Tô Tân Phong cúi đầu xuống, hơi thẹn thùng.

"Thế này không được rồi?" Tô Đình buông tay nói: "Ngươi cảm thấy lấy về nhà thì thế nào?"

"Ta..." Tô Tân Phong vội giật mình.

"Ta cái gì mà ta?" Tô Đình chậm rãi nói ra: "Chỉ cần ngươi thích, tất cả mọi chuyện đều không thành vấn đề, dù sao vi sư không có quy củ môn đăng hộ đối, cũng sẽ không cưỡng ép ngươi cưới chân truyền đệ tử của Hoán Hoa Các... Mặc kệ nàng có đạo hạnh như thế nào, xuất thân như thế nào, chỉ cần ngươi thích là được."

"Thế nhưng là..."

"Còn có chuyện gì sao?"

"Đệ tử cảm thấy, nàng chưa chắc đã ưa thích đệ tử." Tô Tân Phong chần chờ nói: "Năm đó đệ tử còn chưa luyện hóa lực lượng tích chứa trong linh thực, dáng người có chút cồng kềnh mập mạp, nàng từng gặp qua đệ tử... Lúc ấy nàng có chút để bụng đối với đệ tử, hiển nhiên không phải thích đệ tử anh tuấn tiêu sái."

"Vậy ngươi cảm thấy nàng thích gì?" Tô Đình hỏi.

"Thân phận của đệ tử." Tô Tân Phong thần sắc dị dạng, nói khẽ: "Chân truyền duy nhất của U Minh Chân Quân, nhân vật kiệt xuất nhất đương đại Nguyên Phong Sơn, hơn hai mươi đã tu thành Dương Thần..."

"Thế này không phải là được rồi?" Tô Đình buông tay nói: "Tất cả không phải đều là bản thân ngươi sao? Ngươi còn muốn nàng thích ngươi cái gì?"

" Bản thân đệ tử." Tô Tân Phong nói khẽ: "Vứt bỏ thân phận, chỉ là bản thân đệ tử."

"Bản thân?" Tô Đình cười nói: "Chỉ là gương mặt này của ngươi sao? Hay là tính tình của ngươi? Ngươi hài hước? Thiên tư của ngươi?"

"Hoặc... Có lẽ..."

"Nếu như có một ngày ngươi bị người chân hỏa thiêu bỏng mặt đâu? Nếu như tính tình ngươi đại biến? Nếu như căn cốt của ngươi bị hủy?" Tô Đình hỏi: "Như vậy nàng sẽ còn thích ngươi sao?"

"Ta..."

"Mặt mũi cũng được, tính tình cũng được, thân phận cũng được, đều là ngươi." Tô Đình nói ra: "Ngươi cảm thấy có phải không có những này, người ta thích ngươi, mới là chân ái?"

"Chuyện này..." Tô Tân Phong chần chờ gật đầu.

"Nếu như ngươi không có gì xuất sắc, người ta dựa vào cái gì mà lần đầu tiên gặp đã coi trọng ngươi?" Tô Đình chỉ Trung Thổ, chậm rãi nói ra: "Cái gì cũng không có, ngay cả tính tình cũng không thể làm người khác ưa thích, đối với người ta thì ngươi khác gì những kẻ chỉ thoáng gặp trên đường? Cũng thế, người ta dựa vào cái gì mà coi trọng ngươi một chút? Còn không bằng dứt khoát tìm một tên ăn mày tiếp xúc một chút chính là..."

"Sư tôn có ý là?"

"Ngươi suy nghĩ nhiều quá." Tô Đình ung dung nói ra: "Một nữ tử lúc đầu coi trọng một người nam tử, nhất định là trên người nam tử này có điểm hấp dẫn nàng, chỉ là điểm hấp dẫn nàng đều có khác biệt, có lẽ là người này lớn lên đẹp mắt, có lẽ là người này tính tình hợp ý, có lẽ là người này có thân phận bất phàm, luôn có một nguyên nhân để thích hắn... Ngươi có thể sử dụng thân phận, bản lĩnh, mặt mũi, tính tình, hấp dẫn nàng, chính là bản lĩnh của ngươi."

Nói đến đây, Tô Đình vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói ra: "Ngươi có thể sử dụng thân phận hấp dẫn nàng thì phải có tự tin để khi dứt bỏ thân phận đi, nàng chỉ thích thuần túy nhất chính ngươi, cũng chính là bản thân mà ngươi nói... Dù sau này ngươi không có tầng thân phận này, dù vi sư trục xuất ngươi khỏi sư môn, dù ngươi bị hủy dung, coi như ngươi phế đi, nàng cũng có thể không rời không bỏ, đó mới là chân ái ngươi."

"Đệ tử hiểu rõ." Tô Tân Phong nói ra: "Sư tôn có ý tứ là tất cả những thứ này chỉ là thời cơ để chúng ta kết bạn, chỉ có thông qua tiếp xúc sau này, để nàng chân chính thích ta, mới là đệ tử muốn."

"Nói không sai." Tô Đình mỉm cười nói ra: "Trẻ con dễ dạy."

"Sư tôn dạy bảo một phen, đệ tử rộng mở trong sáng." Tô Tân Phong đầy vẻ kính nể, nói ra: "Sư tôn quả nhiên kinh nghiệm phong phú, cũng không phải là nói khoác."

"Đây là năm đó vi sư ở Lạc Việt Quận..."

Tô Đình cười ha ha một tiếng, đang muốn nói chuyện.

Nhưng mà Tô Tân Phong hơi biến sắc mặt, vội quỳ gối, nói: "Đệ tử Tô Tân Phong bái kiến..."

Tô Đình chỉ cảm thấy phía sau truyền đến một trận gió nhẹ, có rất khí tức quen thuộc, vẻ mặt đọng lại, chợt như thường, cười nói ra: "Tưởng tượng năm đó, vi sư ở Lạc Việt Quận, đọc qua qua không biết bao nhiêu điển tịch, mặc dù không tự mình trải qua, nhưng rất nhiều tri thức lý luận, tự nhiên là cực kì phong phú."

Tô Tân Phong trợn mắt hốc mồm, kinh ngạc nói: "Sư tôn, khi nãy ngài không nói như vậy."

Tô Đình tức giận nói: "Ta nói thế nào? Ngươi không muốn nói lung tung, xéo đi nhanh lên, tìm cô nương nhà ngươi đi."

Đúng lúc này, một giọng nói bình thản, chầm chậm nói ra: "Làm sao? Năm đó Tô Chân Quân ở Lạc Việt Quận, từng có nhiều chuyện lý thú phong lưu như vậy sao? Không ngại nói nghe một chút, ta vừa vặn muốn đi Hoán Hoa Các một chuyến, khi cùng biểu tỷ nhà ngươi nói chuyện trời đất, tạm thời làm đề tài nói chuyện."

Tô Đình khẽ ho một tiếng, nhìn về phía Hồng Y, cười nói ra: "Nào có chuyện lý thú phong lưu gì? Lúc đó không phải đều bị bệnh liệt giường, buồn bực ngán ngẩm, nhìn chút điển tịch, ngẫu nhiên ghi chép mấy chuyện ngụ ngôn nha."

Hồng Y cười lạnh, nhưng không có mở miệng.

Tô Đình chợt nhớ tới chuyện gì, cười ha ha nói: "Đúng rồi, tiểu Phong, lúc trước vi sư ăn bánh ngọt, chính là tiểu cô nương kia của ngươi làm cho ngươi à?"

Tô Tân Phong hơi cúi đầu, chê cười nói: "Là có chuyện như vậy."

Tô Đình nói ra: "Tiểu cô nương này đúng là khéo tay, không biết là cô nương nhà nào? Trở về để chưởng giáo chân nhân giúp ngươi cầu hôn đi? Nếu như là tán tu, vậy liền đơn giản..."

Tô Tân Phong nghe vậy, cung kính nói ra: "Nàng cũng không phải là đệ tử mạt lưu tiểu phái gì, tông tộc ở Trung Thổ cũng là tiếng tăm lừng lẫy, gần với tam đại tiên tông mà thôi."

Tô Đình gật đầu nói ra: "Như thế cũng không tính là trèo cao chúng ta, nhưng ở Trung Thổ, tông phái thế gia vọng tộc gần với tam đại tiên tông cũng chỉ mấy nhà, cô nương kia là nhà nào?"

Tô Tân Phong cung kính nói: "Nàng họ Bạch, là tộc nhân Lâm Đông Bạch thị."

Hồng Y nhướng mày.

Tô Đình há hốc mồm, nói: "Ngươi lặp lại lần nữa?"

Tô Tân Phong thấp giọng nói: "Lâm Đông Bạch thị."

Tô Đình giận dữ nói: "Không được, việc này lão tử không đồng ý!"

Hồng Y nhìn thoáng qua hắn.

Tô Tân Phong thì là cực kì kinh ngạc, căn bản không rõ vì sao sư tôn tức giận như vậy.