Chương 950 Dương thần vẫn lạc
Sáng sớm hôm nay, tin tức truyền đến.
Tô Đình tìm đọc qua, cũng không có tin tức ghi chép Đinh Ngôn đã chết.
Nếu như hôm qua chết rồi, dựa vào phân lượng của Đinh Ngôn ở tân triều, sáng sớm sẽ có đệ tử gửi tin tức báo cáo hắn.
"Đang treo lụa trắng?"
Đạo nhân hàng chữ Dư kinh ngạc nói: "Chỉ sợ là người trong Tề Vân công phủ, vừa mới chết không lâu."
Tô Đình nhìn hắn một cái, nói ra: "Các ngươi phụng mệnh giám sát động tĩnh kinh thành, tin tức có vẻ không quá linh thông."
Đạo nhân tuổi trẻ lập tức cảm thấy trên mặt nóng bỏng, có chút cắn răng, thấp giọng nói: "Trong kinh thành, dù nhà nào xảy ra chuyện, không tới nửa nén hương, đạo quan đã có thể biết được, từ đó truyền cho bản môn... Việc này sợ là vừa phát sinh không lâu, người của Tề Vân công phủ vừa mới mang lụa trắng treo lên."
Tô Đình khẽ gật đầu, khua tay nói: "Trở về thôi."
Đạo nhân này càng cảm thấy kinh ngạc, nói ra: "Trưởng lão không nhìn tới nhìn sao?"
Vị Tô trưởng lão này tự xưng là quen biết cũ với Tề Vân Công- Đinh Ngôn, đặc biệt đến Tề Vân công phủ một lần, đã xem như có lòng.
Nhưng bây giờ Tề Vân công phủ có tang sự, hắn lại là xoay người rời đi, không có ý thám thính, giống như hoàn toàn không để trong lòng.
Chuyện này không khỏi khiến người ta cảm thấy có chút kinh ngạc.
"Đinh Ngôn còn chưa có chết."
Tô Đình cười nói ra: "Hắn còn sống đâu, chết là một người khác, ta đã nhìn thấy, cho nên chúng ta trở về là được."
Đạo nhân hàng chữ Dư kinh ngạc gật đầu.
Không biết tại sao, luôn cảm thấy vị Tô trưởng lão này, mỗi tiếng nói cử động cũng tràn đầy thâm ý.
Hắn làm đệ tử, không dám chất vấn i trưởng lão sira, cũng không dám phản bác, vội đi theo bước chân, vội vàng đuổi kịp.
❖ ❖ ❖
Lúc này đã vào đêm.
Trong đạo quan.
Ánh nến mờ nhạt, khẽ đung đưa, lại tỏa ra một chút ấm áp.
"Tô trưởng lão, đây cũng là tin tức hôm nay ở Tề Vân công phủ."
"Đặt ở chỗ này đi."
"Vâng."
"Không cần chuẩn bị cái gì, người trong chúng ta đã Tích Cốc, ngươi xuống dưới đi."
Tô Đình phất phất tay, ra hiệu đệ tử hàng chữ Dư này thối lui.
Đạo nhân hàng chữ Dư thấy thế cũng lui xuống.
Tô Đình lật ra trang giấy này, đảo qua một cái, tiện tay điểm ánh nến, đốt thành tro bụi.
Hắn ngồi trên ghế, có chút nhắm mắt.
Trong tin tức nói Tề Vân Công Đinh Ngôn vừa mới nhận nghĩa tử, buổi chiều hôm nay, chợt sinh ác bệnh, chết bất đắc kỳ tử bỏ mình.
"Chết thật nhanh."
Tô Đình hắc một tiếng, nói: "Đường đường là Dương Thần chân nhân, là thật sự ngỏm củ tỏi rồi? Hay chỉ giả chết thoát thân thôi?"
Chạng vạng tối hôm nay, kinh thành có rất nhiều tin tức.
Có người suy đoán nghĩa tử của Tề Vân Công Đinh Ngôn bị người độc chết.
Có người suy đoán độc chết nghĩa tử của Đinh Ngôn, là đối thủ trên triều đình của Đinh Ngôn.
Cũng có người hoài nghi là người bên cạnh Đinh Ngôn, xuất phát từ ghen ghét hoặc là lợi ích, độc chết nghĩa tử của hắn.
Thậm chí có người hoài nghi, độc chết nghĩa tử của Đinh Ngôn, chính là Tề Vân công Đinh Ngôn.
Nhưng ngoài tin độc chết ra, cũng có chút người cho rằng là khi người trẻ tuổi kia cứu Tề Vân Công Đinh Ngôn đã bị thương, lúc này mới phát, hết cách xoay chuyển.
Mà dân chúng trong kinh thành nghị luận ầm ĩ, lại công nhận hắn phúc bạc đức cạn, chỉ là mệnh cỏ rác, không gánh chịu được thân phận nghĩa tử Tề Vân công, không có mệnh số hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Thế nhưng Tô Đình biết rõ, người này không phải là thường nhân.
"Dương Thần Chân Nhân nhận phàm phu tục tử làm nghĩa phụ, cam nguyện làm nghĩa tử, ngược lại là tâm cảnh có chút trầm ổn, vinh nhục không ở trong lòng."
Tô Đình trầm ngâm nói: "Nhưng hắn sự thật đã chết rồi sao? Nhân vật như vậy, giả chết chẳng có gì lạ, nhưng hắn đã giả chết, vì sao lấy một thân phận như thế? Hay là muốn mượn thân phận chui vào Tề Vân công phủ để lấy vật gì? Nhưng lấy tu vi của hắn, cần gì hạ mình chui vào?"
Nghĩ tới đây, Tô Đình thở ra một hơi, ánh mắt lấp lóe.
Người trẻ tuổi họ Trần này, hai mươi mấy tuổiđã tu thành Dương Thần, xuất sắc như đệ tử kinh tài tuyệt diễm của hắn, có lẽ là thật đã chết rồi.
Nhưng một vị Dương Thần chân nhân chết đi, cũng không phải chuyện đơn giản.
Nhưng đúng vào lúc này.
Bên hông Tô Đình truyền đến một đạo quang mang.
Đúng là lệnh bài hắn lóe ra đến từ quang trạch Thủ Chính Đạo Môn.
Đó là chưởng giáo Thủ Chính Đạo Môn tự mình phát ra.
Tô Đình nhắm hai mắt lại.
❖ ❖ ❖
Trong Thủ Chính Đạo Môn.
Chưởng giáo chân nhân buông xuống lệnh bài, vẻ mặt nghiêm túc.
Ở trước mặt hắn, có một bản sổ sách.
Hắn đã lật đến trang cuối cùng.
Một trang cuối cùng có hơn mười cái tên.
Giả sử như Tô Đình có thể nhìn thấy, hắn sẽ phát hiện, hơn mười cái tên này, cũng là nhưng cái tên trên danh sách trong tay hắn.
"Còn lại không đáng để lo."
Thủ Chính chưởng giáo hơi gật đầu, chợt đưa tay, gạch đi một cái tên ở hàng cao nhất.
Cái này tên, có ba chữ.
Trần Cửu Điện.
❖ ❖ ❖
Trong kinh thành tân triều.
Trong đạo quan.
Tô Đình nhìn tin tức đến từ Thủ Chính Đạo Môn, không thấy rõ sắc mặt.
"Xem ra vẫn là Thủ Chính Đạo Môn đắc thủ."
Hắn cười đắc ý, nói ra: "Thủ đoạn lợi hại nha, mượn cớ lục soát Ma Chủ Tô Quan Nhi, lặng yên không một tiếng động giết chết một vị Dương Thần Chân Nhân trong phủ Tề Vân công phủ... Vô thanh vô tức, hoàn toàn không có tác động đấu pháp, chẳng những kinh thành không hư hại, ngay cả Tề Vân công phủ đều không có tổn thương, mà Dương Thần chân nhân kia tựa như bạo bệnh bỏ mình, chẳng lẽ Thủ Chính Đạo Môn dùng chú thuật sao?"
Một câu cuối cùng liền hơi có ý trào phúng, bởi vì trong lòng của hắn biết được, Thủ Chính Đạo Môn khinh thường vận dụng chú thuật.
Chỉ là không ngờ Thủ Chính Đạo Môn có tác phong làm việc quang minh chính đại như thế, thế mà cũng biết một chiêu "Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương" này.
Trong tin tức này, Thủ Chính Đạo Môn chưởng giáo nói là phát hiện một vị Dương Thần Chân Nhân nhập ma, đang muốn thẩm thấu tân triều, đã gần tru diệt, đồng thời lục soát vây cánh, muốn tru sát toàn bộ, không thể tha thứ.
Nói xong lời cuối cùng, Thủ Chính Đạo Môn chưởng giáo còn dùng ngữ khí khẩn thiết, thỉnh cầu U Minh Chân Quân Tô Đình, kịp thời tìm ra vị trí Tô Quan Nhi để ngăn lại, nếu không thì đầu nguồn không dứt, lại tru sát ma đạo cũng không làm nên chuyện gì, Ma tông sớm muộn lại xuất hiện.
"Nếu không phải trước đó điều tra, còn thật sự sẽ tin Thủ Chính Đạo Môn hắn."
Tô Đình thầm nghĩ: "Tô Quan Nhi là đại ma ẩn tại Trung Thổ, đã đủ khiến người ta đau đầu, Thủ Chính Đạo Môn này còn luôn luôn âm thầm giở trò, thật sự là phiền đến không được... Làm sao lại không hiểu được đại cục làm trọng đâu?"
Đối với chuyện nam tử họ Trần bị giết, Tô Đình đồng thời không có quá nhiều cảm xúc, dù sao vốn không quen biết.
Chỉ là hắn có chút tức giận vì trưởng lão đệ tử của Thủ Chính Đạo Môn phụng mệnh của Tô Đình hắn làm việc, điều tra Tô Quan Nhi, lại âm thầm làm việc tru sát Dương Thần Chân Nhân, còn tiến hành mưu hại, dùng làm công lao.
"Thế nhưng vì sao Thủ Chính Đạo Môn lại phí sức muốn giết hắn như thế? Mà hắn chạy trốn hai mươi năm, hết lần này tới lần khác lần này chết được nhanh như vậy?"
Trong lòng Tô Đình tràn đầy nghi hoặc, nhưng đúng vào lúc này, chưởng giáo chân nhân của Nguyên Phong Sơn lại truyền đến tin tức.
Thiên Sư Lưu Bạc Tĩnh trước điện, phụng mệnh Đế Quân thiên đình hạ giới mà đến, tương trợ U Minh Chân Quân Tô Đình điều tra hành tung ma đạo tông chủ Tô Quan Nhi.
Hiện nay Thiên Sư Lưu Bạc Tĩnh đã lặng yên giá lâm Nguyên Phong Sơn.