← Quay lại trang sách

Chương 960 Phóng thích giao long

Đồng ý hay không, đều dựa vào Tô Đình.

Đây coi như là thỉnh cầu, mà không phải cưỡng cầu.

Hiển nhiên vị Phách Thiên Thần Kiếm này chịu lui nửa bước.

Đây cũng nằm trong phạm vi Tô Đình tiếp nhận.

"Được."

Tô Đình nói ra: "Chỉ cần ta đủ khả năng, không vi phạm ranh giới cuối cùng trong lòng, Tô mỗ có thể làm việc."

Tạ Cảnh Văn hơi gật đầu, nhìn về phía sau lưng những người của Minh Nguyên Đạo Quan mang vẻ mặt khác nhau kia, khua tay nói: "Lui về."

Minh Nguyên Quan chủ lập tức chần chờ nói: "Thế nhưng là..."

Tạ Cảnh Văn lạnh lùng nói: "Ta tự mình hạ lệnh, còn không thể phục chúng sao? Ngươi tuy là quan chủ, nhưng ta đã về núi, đại sự này sẽ do ta làm chủ!"

Minh Nguyên Quan chủ bất đắc dĩ, nói: "Rõ."

Lưu Khê Vân cũng cảm thấy cực kì kinh dị, nàng biết được Tỏa Long trụ đại biểu cho cái gì đối với bản môn.

Cho nên khi Tô Đình mở miệng đề cập tới Tỏa Long trụ, nàng đã biết rõ Tô Đình nhất định không công mà lui.

Ai ngờ ân sư bỗng nhiên trở về, mà lại đồng ý chuyện này.

Minh Nguyên Đạo Quan tặng đi vật mà tổ sư đạo môn lưu lại thì sẽ chỉ là một tòa đạo quan bình thường.

So sánh với nhau, tựa như Nguyên Phong Sơn mất đi toà động thiên phúc địa kia.

❖ ❖ ❖

Trong Tỉnh viện.

Tạ Cảnh Văn đi phía trước, nói ra: "Ngươi muốn không phải Tỏa Long trụ, mà là rễ cây của ngũ sắc tiên liên kia?"

Tô Đình gật đầu nói ra: "Chính là vật này."

Tạ Cảnh Văn hừ lạnh một tiếng, nói ra: "Xem ra kẻ thuộc Hoán Hoa Các kia vẫn luôn thèm muốn rễ cây tiên liên trong môn ta, đúng là tặc tâm bất tử... Lần này coi như nàng thắng."

Tô Đình nghe thế lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.

Hắn hiểu được Phách Thiên Thần Kiếm Tạ Cảnh Văn đang nói tới Ngọc Linh tiên tử của Hoán Hoa Các.

Hiển nhiên Tạ Cảnh Văn đã kết luận, hắn yêu cầu vật này chính là Ngọc Linh tiên tử chỉ điểm.

Lần này Tô Đình hắn lại hoàn toàn không để lộ nửa câu liên quan tới Ngọc Linh tiên tử.

"Ngươi nhìn cái gì?"

Tạ Cảnh Văn nói ra: "Liên quan tới ngũ sắc tiên liên, chỉ sợ ngươi đã rất rõ ràng, cũng biết điểm kinh người của nó, mà nó là rễ của ngũ liên, càng là chí bảo trong chí bảo... Nếu truyền đi, không biết bao nhiêu tiên thần sẽ thèm nhỏ dãi, mà trong tam giới lục đạo biết được vật này, lại luôn tha thiết mơ ước, không ai qua được người do bạch liên hóa thân kia."

Nàng dừng bước chân lại, lại nói: "Vật này là căn cơ ngũ liên, bên trong cũng có khí tức ma liên, ngươi căn bản không thể dùng vật này để cứu người, muốn thanh trừ ma khí, cứu vớt người bị thương, tất nhiên là dùng vật này để nàng ta xuất thủ."

Tô Đình nghe vậy, cảm khái nói: "Tiên tử thật sự là mắt sáng như đuốc."

Tạ Cảnh Văn liếc hắn một cái, nói: "Không phải bản cô nương mắt sáng như đuốc, mà là bản cô nương từng ở Tử Tiêu Cung, đã sớm biết nha đầu kia luôn ngấp nghé ngó sen của chúng ta, nhiều lần muốn thu mua ta đều bị ta đánh... Lần này ngươi vì cứu người, đến Minh Nguyên Đạo Quan ta yêu cầu vật này, mà nàng vừa vặn có bản lĩnh thanh trừ ma khí, quan trọng nhất là hôm nay nàng đã rời đi Tử Tiêu Cung."

Nói đến đây, Tạ Cảnh Văn cười lạnh nói: "Nếu là thế này mà ta còn không suy tính ra, thì chẳng phải Chân Tiên như ta còn kém hơn cả Chân Nhân sao?"

❖ ❖ ❖

Trong Tỉnh viện.

Chỉ thấy một cây cột sắt rất lớn, cắm ở trong giếng.

Xung quanh có xiềng xích, nối trên cột sắt.

Toàn thân cột sắt đen nhánh, vẽ đầy phù văn.

Đây đều là thủ bút của Đạo Tổ.

Chính vì dựa vào bố trí như thế mới có thể vây khốn giao long dưới đáy giếng.

Năm đó Đạo Tổ tu hành chưa lâu, tu vi không cao, giao long cũng chỉ là yêu vật... Về sau lấy thân hợp đạo, loại thủ bút này đều là quỹ tích của đạo, đúng là đủ để trấn áp lại giao long cấp độ yêu tiên.

Đến tận lần trước, giao long súc thế nhiều năm, thừa dịp Minh Nguyên Đạo Quan không có tiên thần tọa trấn, muốn quấy rối để thoát thân nhưng lại bị Tô Đình trấn áp, ghi hận đến nay.

"Khí tức này..."

Giao long nổi giận gầm lên một tiếng, gầm thét lên: "Vương bát đản! Là ngươi!"

Tô Đình mới bước vào tỉnh viện, đã nghe được trong giếng truyền đến tiếng gầm thét trầm muộn.

Tiếng gầm này quanh quẩn quanh vách giếng, bao quanh Tỏa Long trụ, vang vọng trong nội viện này.

"Vương bát đản! Là ngươi!"

"Vương bát đản! Là ngươi!"

Từng tiếng gầm vang hồi lâu không dứt.

Giao long mới chỉ mắng một tiếng.

Nhưng dư âm không ngừng vang ra.

Nếu không xuất thủ can thiệp, chỉ sợ dư âm sẽ tiếp tục thật lâu, sẽ lượn quanh trụ ba ngày, dư âm không dứt.

Sắc mặt Tô Đình khó coi, thoáng vung tay lên, xóa bỏ tiếng gầm kia.

"Ngươi mặc dù là giao long, nhưng không nên quên ngươi mới là vương bát."

Tô Đình đi đến bên cạnh giếng, cắn răng nghiến lợi nói ra.

Giao long trầm trầm nói: "Bản tọa là vương bát, ngươi là vương bát đản."

Mặt Tô Đình lập tức đen lại, không khỏi nhìn sang Tạ Cảnh Văn.

Vẻ mặt Tạ Cảnh Văn vẫn như thường, không có một chút biến hóa.

Chỉ là khi Tô Đình quay đầu đi,vẻ mặt nàng lại đầy cổ quái, dường như muốn cười, nhưng lại không cười.

"Dám dõng dạc như thế, ngày chết của ngươi đến rồi!"

Tô Đình triển lộ ra tu vi gần tới Chân Tiên, vỗ một chưởng lên Tỏa Long trụ.

Tỏa Long trụ chìm xuống nửa trượng.

Giao long rống giận gào thét hai tiếng.

"Kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác."

Tô Đình cười nói: "Chúng ta chia xa chắc đã hơn ba mươi năm nhỉ? Chắc hẳn ngươi ghi hận năm đó muốn thoát khốn lại bị Tô mỗ ngăn chặn, bây giờ Tô mỗ để ngươi đi ra, ngươi dám ra đây sao?"

Giao long trầm trầm nói: "Ta tu hành hơn nghìn năm, còn sợ ngươi chỉ là một hậu bối mới tu hành mấy chục năm? Ngươi cũng không cần khoác lác, trong thiên hạ nay, dám can đảm thả ta, không có mấy người... Ta là căn cơ của tòa đạo quan này, thứ này còn là vật còn sót lại của Đạo Tổ, muốn bỏ đi Tỏa Long trụ, thả ta ra ngoài, ngươi cần được bốn tiên thần của Minh Nguyên Đạo đồng ý."

Tạ Cảnh Văn nghe đến đó, mới ung dung nói ra: "Bản cô nương đồng ý."

Tô Đình sờ lên cằm, nhìn lại phía trong giếng.

Hắn không nhìn thấy trấn toàn thân giao long bị long trụ đè ép, nhưng mơ hồ có thể thấy ngoài rìa lớp giáp mai.

Trong giếng yên lặng nửa ngày.

Giao long dường như cũng không ngờ Minh Nguyên Đạo Quan lại thật sự đồng ý thả nó đi ra.

"Thật chứ?"

"Coi là thật." Tạ Cảnh Văn nói.

"Ta đánh không lại ngươi, chỉ cần thả ta ra ngoài, ta tuyệt không huyết tẩy Minh Nguyên Đạo Quan." Giao long hơi chần chờ, mới quyết định nói ra: "Ta cũng không giết hậu bối là ngươi."

"Đừng..." Tạ Cảnh Văn nghiêm mặt nói ra: "Ngươi nhẫn nhịn oán khí hơn nghìn năm, đặt ở đáy lòng, sớm muộn gì sẽ nín hỏng, lỡ may ngày nào tuôn ra sẽ làm hại tứ phương, lại là sai lầm của Minh Nguyên Đạo Quan, hôm nay thoát khốn, dứt khoát đều tiết ra đi... Ngươi cố gắng xuất thủ với hắn, có thể đánh chết thì đánh chết."

"..." Tô Đình sững sờ một lát, nhìn về phía vị nữ Kiếm Tiên bên cạnh này.

"Nhìn cái gì?" Tạ Cảnh Văn liếc mắt nhìn hắn.

"Ta chưa hẳn đã đấu thắng được hắn." Giao long thở dài một tiếng.

"Không có việc gì, ngươi cũng đấu không lại ta, nhưng ta thả ngươi nhiều năm như vậy, cũng không lấy ra nấu canh, cũng là vì cải thiện phong thuỷ đạo quan một chút." Tạ Cảnh Văn nói ra: “Nếu ngươi đánh không lại hắn, đồng ý lưu lại đạo quan, ta che chở ngươi, bảo đảm ngươi không chết."

"Chuyện này..." Giao long có chút chần chờ, nói: "Ta biết trước đó không lâu, hắn tuôn ra khí thế hết sức cường đại, chống lại ma khí ngập trời."

"Không sai, ma khí ngập trời kia là Ma Tông đại trận, có thể so với Chân Tiên xuất thủ." Tạ Cảnh Văn nói ra: "Hắn còn không phải Chân Tiên, bị thương rất nặng, ta muốn mượn tay của ngươi để chơi chết hắn mà thôi. Tiểu tử này ỷ vào chỗ dựa phía sau, đến đoạt kỳ vật còn sót lại của Đạo Tổ, ta đã sớm nhìn hắn khó chịu... Ta không thể tự mình chơi chết hắn, nếu ngươi có thể đánh chết hắn, ta nhất định bảo vệ ngươi."

"Khụ khụ khụ..."

Tô Đình bỗng nhiên che miệng, ho ra máu nữa, khí tức bỗng nhiên uể oải suy yếu.

Nhưng hắn nhìn về phía Tạ Cảnh Văn, trong mắt tràn đầy ý hỏi thăm.

Đây là sáo lộ gì?