Chương 1017 Thập Phương Câu Diệt
Thiên địa biến sắc.
Phong vân biến ảo, uy thế vô tận.
Phương tây Thiên giới, mấy vạn dặm mênh mông cuồn cuộn, dư uy càn quét.
Tiên thần các phương không khỏi đều nghiêm nghị.
Đây là tranh đấu giữa Chân Tiên đỉnh phong!
Cảnh giới Tiên gia chí cao!
Uy áp thập phương, lan khắp tam giới.
❖ ❖ ❖
Ở nhân gian.
Sinh linh bình thường không biết uy lực củaChân Tiên, chỉ cảm thấy thiên địa biến sắc, phong lôi cuồn cuộn, mưa dầm liên miên.
Trong một ngày này, chợt có núi lửa bộc phát, địa long xoay người, hồng thủy tai kiếp liên tiếp diễn ra.
Các nơi xảy ra thiên tai trong cùng một ngày.
Tân triều vừa định, tình cảnh hết sức rối ren.
Nhưng Thượng Nhântu thành m Thần đã mơ hồ có thể đã nhận ra thiên địa biến hóa.
Mà Chân Nhân tu thành Dương Thần lại có thể phát hiện ra đại đạo rung chuyển.
Về phần Bán Tiên đã có hư ảo đạo quả, dù ở nhân thế nhưng cũng có thể cảm giác được trên Thiên giới đang không ngừng chấn động.
Thần linh ở nhân gian hay trú đời Địa Tiên, không khỏi đều phát hiện này ra trận chiến rung động này.
❖ ❖ ❖
Dù là ở U Minh Địa phủ.
Cũng khó tránh khỏi rung chuyển.
Quỷ hồn tà vật tự dưng kêu khóc.
m sai quỷ tướng chỉ thấy trái tim đập nhanh không thôi.
Ngay cả ở bên trong Địa phủ.
Thượng Minh m Thiên Tử lộ vẻ mặt nghiêm túc.
Cát Phán đứng ở phía sau.
"Năm đó bản tọa làm tướng gia Thục quốc, tay nắm đại quyền, muốn thay chúa công bình định thiên hạ, không ngờ tuổi thọ đã hết, sau khi bản tọa chết, Lâm Đông Bạch thị lại quấy lộng gió mưa..."
Thượng Minh m Thiên Tử chắp hai tay sau lưng, nói ra: "Một trận chiến này tuyệt đối không chỉ đơn giản là ân oán giữa U Minh Chân Quân cùng Tây Nhạc Bạch Hổ Đại Đế."
Cát Phán hơi chần chờ, nói: "Hẳn là..."
Thượng Minh m Thiên Tử lại không trả lời, chỉ nói là nói: "Năm đó hậu bối này đi vào U Minh Địa phủ, dùng năng lực trảm thần để chém Huyền Sách đại pháp sư, khi đó tu vi của hắn vẫn còn thấp, bây giờ cũng đã là đại thần thông giá có tu vi Chân Tiên... Thật sự là kỳ tài ngút trời, có thể so với trích tiên, không thua gì nha đầu năm đó sinh ra đã là đạo quả."
Trong giọng nói này tràn đầy cảm khái.
Chỉ mới mấy chục năm.
Đối với thần linh như hắn, chỉ là một cái búng tay.
Nhưng Tô Đình trong mấy chục năm này đã tu thành Chân Tiên cảnh, mà cảnh giới Chân Tiên cũng đã đến hàng đầu.
Trong lúc hoảng hốt, hắn có cảm giác năm đó gặp một lần dường như đã qua hàng trăm hàng ngàn năm.
❖ ❖ ❖
Trên phương tây Thiên giới.
Tiên tổ Bạch thị bị Tô Đình dùng một đao trảm lui, thần sắc hơi ngưng trọng.
Tô Đình vừa thành Chân Tiên, mượn nhờ sáu ngàn bạch giáp mà pháp lực tăng lên đến Chân Tiên đỉnh phong, vốn cho rằng vượt ra khỏi phạm vi mà Nguyên Thần Tiên gia của hắn có thể chưởng khống bên, tất nhiên khó mà thoái mái vận dụng, nhưng hắn lại có thể vận dụng pháp lực không kém gì một vị Tiên gia cổ lão.
"Xem ra Đế Quân thật sự nổi giận."
Tiên tổ Bạch thị nhìn về phía sáu ngàn bạch giáp sau lưng Tô Đình, trong lòng hơi chìm xuống.
Thiên Đình không có khả năng ban cho Tô Đình binh quyền, để tiến đánh Tây Nhạc Bạch Hổ Đại Đế.
Nhưng Tô Đình lại có thể trộm lấy binh phù.
Nếu không có Thiên Đình Đế Quân ngầm đồng ý, cho dù Tô Đình là U Minh Chân Quân, làm sao có thể trộm lấy binh phù?
Huống chi sáu ngàn bạch giáp kia có nội tình tích lũy thâm hậu, căn bản không thua gì mười vạn thiên binh.
Tô Đình không có khả năng mang theo mười vạn thiên binh.
Bởi vì mười vạn thiên binh không dễ điều khiển, trên đường tới đây cũng dễ dàng bị chặn lại, càng quan trọng hơn là, đối với Chân Tiên đỉnh phong thì nhân số quân trận càng nhiều, phạm vi càng rộng, cũng dễ dàng đánh tan.
Nhưng mà Tô Đình mang tới là Thiên Hà Thủy Sư- Binh tướng tinh nhuệ nhất Thiên Đình.
Sáu ngàn bạch giáp có thể so với mười vạn thiên binh.
Quân trận trợ giúp Tô Đình rất lớn, mà sơ hở của quân trận lại trở nên cực nhỏ.
Mà sáu ngàn bạch giáp muốn đổi trận hình cũng dễ dàng hơn.
Xét từ rất nhiều phương diện thì sáu ngàn bạch giáp này càng dễ điều khiển hơn so với mười vạn thiên binh.
Thiên Đình Đế Quân đúng là ngầm đồng ý để Tô Đình mang Thiên Hà Thủy Sư đến.
Kì thực cũng là theo ý Tô Đình, cố gắng tru sát tiên tổ Bạch thị này.
"Đế Quân đương nhiên rất tức giận."
Tô Đình lạnh giọng cười nói: "Tô mỗ bế quan ba mươi năm nhất định sẽ thành Chân Tiên đỉnh phong, chính là chuyện Đế Quân trông mong, các ngươi bắt gia tỷ đi, ép ta rời đi, thậm chí dám ở hoa viên của Thiên Đế, ở trước mặt Đế Quân ép ta tới đây... Kì thực cũng tương đương với uy hiếp Thiên Đế ngay trước mặt, hắn chính là chủ của cả tam giới, quyền nghiêng tam giới, sao có thể không giận chứ?"
Theo một tiếng gầm thét của Tô Đình, Bạch Hổ Hàm Kiếm Chi Thuật của hắn mơ hồ còn muốn vượt qua một thanh Chân Tiên pháp kiếm mà Tây Nhạc Bạch Hổ Đại Đế ngậm trong miệng.
Tiên tổ Tiên tổ Bạch thị siết chặt hai tay, trong miệng niệm chú, dẫn động uy thế thiên địa.
Tây Nhạc Bạch Hổ Đại Đế há miệng gào thét, một kiếm kia dường như muốn chém rách tiên thuật của Tô Đình.
Nhưng Tô Đình lại liên tục không ngừng rót pháp lực vào Bạch Hổ Hàm Kiếm Chi Thuật này.
Sáu ngàn bạch giáp sau lưng cùng quát chói tai!
Tiên tổ Bạch thị không giết lên, hai tay của hắn kết ấn, súc thế đánh ra.
Bởi vì Tô Đình đã bị Tây Nhạc Bạch Hổ Đại Đế kiềm chế lại, thậm chí khó mà rời đi.
Ở cục diện này, hắn muốn một chiêu giết chết Tô Đình!
"Đế Quân xem trọng ngươi."
"Tu hành không tới năm mươi năm đã có thể có mấy phần nội tình?"
"Đế Quân cho ngươi mượn Thiên Hà Thủy Sư, giúp pháp lực của ngươi tăng lên đến Chân Tiên đỉnh phong, nhiều nhất có thể giữ được tính mệnh trong tay bản tọa, thế nhưng nơi này còn có một vị Tây Nhạc Bạch Hổ Đại Đế."
"Cùng là Chân Tiên đỉnh phong, thiên tư, căn cốt, ngộ tính, công pháp, đạo thuật, sở học nhận biết, cả hai không kém bao nhiêu, nhưng ngươi chỉ mượn nhờ quân trận để pháp lực tăng lên tới Chân Tiên đỉnh phong."
"Dù có tiên thuật của đạo tổ cao hơn tiên thuật của bản tọa, cũng chỉ là lấy thừa bù thiếu, tương đương cùng bản tọa mà thôi."
"Nhưng cuối cùng ngươi không thể lấy một địch hai được!"
"Ngươi còn chưa chân chính hiểu thấu đáo thần thông ở cấp độ Chân Tiên!"
"Hôm nay ngươi phải bỏ mạng!"
Sau khi hắn nói xong, phương tây Thiên giới dường như bị một tấm màn bịt kín.
Tầng màn trời này theo ấn quyết của tiên tổ Bạch thị rơi xuống, giống như bị kéo rơi xuống.
Dù Tô Đình có đại thần thông phá toái hư không, vào giờ phút này cũng không thể phá toái hư không để rời đi.
"Bản tọa tu luyện thần thông ngàn năm, không nói tới chuyện một chiêu tru diệt dược ngươi, chí ít cũng đủ để khiến ngươi trọng thương, lại chém ngươi một pháp kiếm, cho dù ngươi là Chân Tiên cảnh, cũng phải chết ở đây."
Hai mắt tiên tổ Bạch thị sáng như đuốc, lộ ra vẻ âm u.
Hai tay của hắn đánh ra ấn quyết, không ngừng rơi xuống.
Năm đó hắn cân nhắc thiệt hơn đã quyết định âm thầm ra tay, thu lại khí tức, ở hư không giữa hai giới dùng kiếm khí tru sát Tô Đình, lúc ấy hắn dùng cảnh giới Chân Tiên đỉnh phong để tru sát hậu bối chưa thành tiên này nhưng lại thất thủ, chỉ trong mấy chục năm ngắn ngủi, thiếu niên này đã trưởng thành đến trình độ như vậy.
Hôm nay nếu không tru sát hắn, đợi một thời gian nữa, nhất định sẽ biến thành kiếp số.
"Biến trận!"
Tô Đình bỗng nhiên quát lớn.
Sáu ngàn bạch giáp sau lưng thần sắc nghiêm nghị, trận hình lập tức biến hóa, đao chỉ về phía trước.
"Giết!"
Cuồn cuộn sát cơ tựa như uy áp của thiên địa.
Uy thế của Chân Tiên đột nhiên tăng gấp bội!
Kiếm chỉ ở tay phải của Tô Đình đẩy về phía trước.
Tây Nhạc Bạch Hổ Đại Đế kêu lên một tiếng đau đớn, liên tục bại lui.
"Có chút bản lĩnh, có thể đánh lui thiên thần cấp độ Chân Tiên đỉnh phong."
Tiên tổ Bạch thị đánh ấn quyết xuống, lạnh giọng nói: "Nhưng ngươi quên bản tọa ở đây sao?"
Vẻ mặt Tô Đình băng lãnh, không để ý đến.
Màn trời đã muốn rơi xuống.
"Pháp đóng vạn dặm, thiên băng địa liệt!"
Tiên tổ Bạch thị quát: "Thập Phương Câu Diệt!"