← Quay lại trang sách

Chương 1030 Chân Tiên vẫn lạc

Trên đại địa ở phương bắc.

Trong động thiên.

Tiên tổ Sơn Tiêu giam cầm Tô Duyệt Tần trong lòng bàn tay, đi ra bên ngoài động thiên.

Nhưng mà vị tiên tổ Sơn Tiêu có tu vi Chân Tiên đỉnh phong này lại dừng lại tầm hơn ba lần, mỗi một lần đều mê man thiếp đi một lát, mà thời gian mỗi một lần mê man cũng càng ngày càng dài

Mà một lần cuối cùng, nó lại dừng ở nửa đường, mê man đi tận ba ngày.

Tô Duyệt Tần bị nó giam cầm trong lòng bàn tay, cũng không dám vọng động, nhưng trong lòng mơ hồ hiểu được cái gì.

Vị Sơn Tiêu này nhất định là đã xuất hiện biến cố, mà bản thân nó cũng không biết.

"Không biết là nguyên nhân nào, nhưng ít ra là có thể gây bất lợi cho nó."

Lúc đầu Tô Duyệt Tần vốn cũng muốn bỏ chạy, nhưng không có phương pháp rời đi động thiên này.

Dù nàng chạy thoát khỏi tay con Sơn Tiêu này, nhưng ở tronng động thiên, đối phương muốn bắt nàng lại cũng chỉ cần một lát.

Bởi vậy những ngày qua, nàng lại cố gắng duy trì trạng thái trước khi Sơn Tiêu ngủ say, thậm chí khi phát hiện nó chuẩn bị tỉnh lại đã khôi phục thành dáng vẻ trước khi nó mê man.

Một ngày này, Sơn Tiêu tỉnh lại lần nữa.

Nó đã mê man ba ngày.

"Không đúng."

Ánh mắt Sơn Tiêu run lên, nhìn về phía xung quanh, ngay cả vị trí mỗi một hạt tro bụi, đều bị nó nhìn vào trong mắt.

Ở trước mắt nó, cảnh tượng nơi đây lúc này khác lúc trước rất lớn, ngay cả vị trí bụi bặm đều thay đổi rất nhiều.

Người tu hành tới cảnh giới Dương thần, có khả năng khám phá hư ảo, có thể xem biết tứ thời bát tiết.

Nó giật mình tỉnh lại, bấm tay tính toán, cả kinh nói: "Ba ngày?"

Sao trong một nháy mắt đã trôi qua ba ngày?

Trong lòng nó kinh hãi, cúi đầu xuống, nhìn Tô Duyệt Tần.

Tô Duyệt Tần vẫn giống lúc trước không khác nhau chút nào, ngay cả cử động đều không có sự khác biệt.

"Ngươi biết cái gì?"

"Tôn giá đang hỏi chuyện gì?" Tô Duyệt Tần mang theo vẻ mờ mịt.

"Chỉ là Dương thần cảnh mà muốn t nói láo trước mặt bản tọa?" Sơn Tiêu trầm giọng nói: "Ngữ khí của ngươi biến hóa, tâm tình có thay đổi, mà diện mạo, tu vi, thọ nguyên của ngươi, tuy chỉ ba ngày trôi qua, nhưng nhìn kỹ thì cũng có thể nhìn ra được biến hóa..."

"..." Trong lòng Tô Duyệt Tần kinh hãi, cũng không dám nhiều lời.

"Trong ba ngày này, ngươi đúng là thanh tĩnh." Sơn Tiêu chi tổ lạnh giọng nói: "Saoo đối với bản tọa lại có cảm giác chỉ là thời gian nháy mắt?"

"Ngươi là Chân Tiên còn không biết, ta chỉ là Dương thần, sao mà biết được?"

"Chú sát thuật? Pháp thuật ngoại giới?"

Trong lòng Sơn Tiêu như bị châm một kim, Nguyên Thần Tiên gia chuyển động,lập tức hiểu biết, quát: "Lại có đại thần thông giả dám dùng chú thuật với bản tọa?"

Nó chính là Chân Tiên đỉnh phong, là Tiên gia tuyệt đỉnh nhất.

Cho dù là Lữ Dương Tiên Tôn năm đó từng chém nó, đến bây giờ, nó cũng đã không sợ.

Nhưng bây giờ lại có tiên thần dám ra tay với nó?

Đối phương tất nhiên cũng là Chân Tiên, nếu không thì không thể luyện ra bảo vật có thể chú được nó, càng không thể lấy khí tức của nó, cũng không dám ra tay vớinos.

"Tô Đình?"

Trong đầu Sơn Tiêu hiện lên một ý niệm như vậy.

Nó chưa chừng nghe nói Tô Đình hiểu chú thuật.

Chỉ nghe nói tên hậu bối này luôn luôn thích đường đường chính chính đấu pháp, vượt qua cảnh giới để chiến thắng, mà chiến tích rất hiển hách, đúng là cực kì phi phàm.

Nhưng trong nháy mắt này, trong đầu của nó thoáng hiện lên hình ảnh của Tô Đình!

"A!"

Sơn Tiêu lập tức nổi giận gầm lên một tiếng.

Động thiên đều gần như bị vỡ nát.

Mắt trái của nó đột nhiên nhắm lại, quang diễm màu vàng trong mắt tan đi, chỉ còn một hàng huyết lệ.

"Tô Đình!"

Trong lòng Sơn Tiêu dâng lên cảm giác trước nguy cơ vẫn lạc.

Vài ngàn năm trước, nó gần như chỉ ở cấp độ Tán Tiên, bị Lữ Dương Tiên Tôn trảm, lúc đó chính là có cảm giác nguy cơ này.

Từ khi nó lấy được thân thể Cổ Thương để trùng sinh đến nay, tu tới Chân Tiên đỉnh phong, thì đã không còn cảm giác được nguy cơ bực này.

Thế nhưng tới hôm nay, n lại lần nữa cảm nhận được cảm giác rung động khi sắp chết.

Đại kiếp!

Sát kiếp!

"Dừng tay!"

Sơn Tiêu quát lớn: "Tô Đình! Lập tức dừng tay! Nếu không thì bản tọa sẽ khiến Tô Duyệt Tần hôi phi yên diệt..."

Nó vừa dứt tiếng, chỉ cảm thấy mắt phải cũng kịch liệt đau nhức, lập tức rơi vào tăm tối.

Tô Duyệt Tần trốn xa mấy chục dặm, quay đầu liếc mắt một cái, chỉ thấy vị Sơn Tiêu này nhắm nghiền hai mắt, huyết lệ rơi xuống.

Sơn Tiêu ngửa mặt gầm thét, phóng về phía Tô Duyệt Tần.

Trong nháy mắt, nó đã bắt được Tô Duyệt vào trong tay, nắm lại.

"Tô Đình! Thu lại tà thuật của ngươi!"

❖ ❖ ❖

U Minh Địa phủ.

Bối m Sơn.

Bên trên tế đàn.

Khí tức của người rơm tan rã.

Một chiếc đèn trên đỉnh đầu, dưới chân cũng có một chiếc đèn.

Hai mắt đã bị ghim mỗi mắt một mũi tên.

"Năm đó dám phục sát ta, bây giờ dám bắt tỷ tỷ ta."

"Chân Tiên đỉnh phong thì thế nào?"

"Thù mới hận cũ, cùng tính đi!"

"Hôm nay tru diệt Chân Tiên đỉnh phong, có thể khiến đám tiên thần các ngươi luôn tự nhận là cử thế vô địch cũng nên biết rằng không phải không có hạn chế!"

"Trúng!"

Tô Đình giương cung lắp tên, bắn ra.

Mũi tên lập tức bay tới, trúng chính giữa trái tim người rơm kia!

❖ ❖ ❖

Động thiên Bắc Vực.

"Tô Đình!"

Tiên tổ Sơn Tiêu cảm nhận được cái chết đang tới gần, vội bắt lấy Tô Duyệt Tần, dùng để áp chế Tô Đình.

Nhưng nó cũng không dám trực tiếp giết chết Tô Duyệt Tần, nếu không thì Tô Đình lại không còn kiêng sợ, đủ để chú sát nó.

Nhưng khi nó lên tiếng lại bỗng nhiên ngừng lại, không còn thở nữa.

Tô Duyệt Tần ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy con Sơn Tiêu này vẫn đứng nguyên tại chỗ, hai mắt nhắm nghiền, mà khí tức dần dần tán loạn, sinh cơ tan biến.

"Chẳng lẽ..."

Trong lòng Tô Duyệt Tần dâng lên một cảm giác hoang đường.

Chân Tiên được xưng là đại thần thông giả, một đại năng cấp độ đỉnh phong như thế, có thể vượt qua tam giới mà chiến, khi toàn lực xuất thủ, có thể khiến toàn bộ Trung Thổ vỡ vụn.

Nhân vật như vậy, cứ dễ như trở bàn tay vẫn lạc ở trước mắt nàng?

❖ ❖ ❖

U Minh Địa phủ.

Bối m Sơn.

"Dừng ở đây thôi."

Tô Đình thở ra một hơi thật dài.

Hắn hao phí nhiều ngày, ở đây bố cục, rốt cục đã diệt được một đại địch.

Chỉ là nơi này cũng không cần tiếp tục giữ lại.

Chỉ thấy Tô Đình vung tay lên một cái, pháp lực hóa thành ngọn lửa, đốt hết tế đàn đi, toàn thân chợt chấn động, khí tức bắn ra, khí tức âm tà ô uế gần đây dính trên người đều bị diệt đi, Tiên thể lần nữa khôi phục lại không một hạt bụi.

"Bắc Vực."

Tô Đình hóa thành một đạo lưu quang, bay về phía cửa U Minh.

m Ti Địa Phủ có đường đi, không có đường về.

Nhưng đối với Chân Tiên như hắn thì hiển nhiên không có gì có thể làm khó hắn.

❖ ❖ ❖

Mà trong nháy mắt khi Sơn Tiêu vẫn lạc.

Thiên địa biến sắc, đại đạo rung chuyển.

Chân Tiên đỉnh phong đã lý giải thiên địa đại đạo đến mức khắc sâu nhất.

Nhất là vị tiên tổ Sơn Tiêu này, tuổi tác xa xưa, thử dựa vào con đường thân thành đại đạo đã hòa khí tức của mình vào thiên địa trật tự.

Khi nó vẫn lạc, tam giới lục đạo không khỏi chấn động.

Lưu quang lấp lóe, ảm đạm không thôi.

"Có đại thần thông giả vẫn lạc."

"Chân Tiên vẫn lạc, mà lại là hòa khi tức của bản thân với thiên địa đại đạo, nhân vật từng thử qua thành đạo, hẳn là Chân Tiên đỉnh phong."

"Đây là vị đại năng nào?"

"Từ khi phong thần đến nay, chín trăm năm trôi qua, dù có tiên thần vẫn lạc, cũng chưa từng có Chân Tiên thân tử đạo tiêu."

"Hôm nay là chuyện gì xảy ra?"

"Hẳn là U Minh Chân Quân Tô Đình đã bị Thiên Đình tru diệt?"

"Đây không phải Tô Đình..."

"Tiên tổ Sơn Tiêu."

"Đó là một Yêu Tiên?"