← Quay lại trang sách

Chương 1036 Thắng bại, tái khởi

Trận đấu pháp này liều chính là hai người cao thấp.

Vãi Đậu Thành Binh, phục dụng đan dược đều là Cát Chính Hiên tự mình luyện chế, cũng là bản lĩnh của hắn.

Mà Tô Đình luyện thanh Thanh Hư cảnh, bên trong có chứa linh trà mà hắn tự tay chế, cũng là bản lĩnh của hắn.

Thình thịch một tiếng!

Cát Chính Hiên bỗng dưng phá toái hư không!

Tô Đình luyện thành Thanh Hư cảnh, có không ít tâm đắc với việc dùng hư không để ngăn pháp thuật, lập tức lôi đình ghìm xuống, có hư không cô đọng!

Ngay vào lúc đó, Tô Đình hóa thành hồng quang, xông về phía Cát Chính Hiên, pháp lực biến ảo, ầm ầm đè xuống.

Cát Chính Hiên cũng không sợ hãi, lập tức tiến lên nghênh tiếp.

❖ ❖ ❖

Trong Chính Tiên Đạo.

Đạo Huyền Tiên Ông hơi vuốt râu, trên mặt cũng có phần ngưng trọng.

Trong mắt ông, Cát Chính Hiên chính là tương lai của Chính Tiên Đạo.

Kẻ này đúng là xuất sắc vượt quá ngoài ý liệu của ông.

Nhưng Tô Đình cũng không thua kém gì.

Hai người tranh đấu, gần như tương đương nhau.

"Diệu thế song tinh."

Tiên ông khẽ cảm thán.

❖ ❖ ❖

Trong Thủ Chính Đạo Môn.

Đạo Nguyên Tiên Tôn bình tĩnh nói: "Năm đó nếu ngươi làm từng bước, dựa vào thân phận trích tiên này, đi theo con đường của thái thượng tổ sư thì bây giờ cũng là Chân Tiên đỉnh phong, bàn về các loại bản lĩnh, sẽ không kém Cát Chính Hiên."

Chính Nhất thấp giọng nói: "Mỗi người đều có con đường riêng."

Đạo Nguyên Tiên Tôn chầm chậm nói ra: "Ngươi nghĩ là bỏ con đường ban đầu, là có thể đi ra mộ con đường mới, so sánh cùng Đạo Tổ, nhưng chín trăm năm trôi qua, ngươi còn kém xa."

Chính Nhất lộ ra ánh mắt phức tạp, cuối cùng cũng không nói gì.

❖ ❖ ❖

Trong sông lớn Cảnh Tú.

Hà Thanh nhìn hai người chiến đấu cũng thấy cực kì kinh dị, trong mắt có chút lập lòe.

Hai hậu bối này tranh đấu với nhau còn đặc sắc hơn so với nàng tưởng tượng.

"Bọn hắn đấu đến trình độ như vậy, còn chưa xuất ra lực lượng chân chính."

Hà Thanh nghiêng đầu nhìn về phía Tô Duyệt Tần, nói ra: "Cân sức ngang tài, tạm không thấy thắng bại."

Tô Duyệt Tần nghe vậy, mới nhẹ nhàng thở ra.

❖ ❖ ❖

Trong Đông Hải.

Tạ Cảnh Văn nhíu mày.

Nàng biết khi tu vi của mình ở Chân Tiên tầng ba, sợ là chưa hẳn có thể đấu lại được hai người này.

Hơn nữa đến nay hai người vẫn chưa thi triển pháp môn của Đạo Tổ, cũng tức là nói, ở cùng cảnh giới, nàng còn thấp hơn bọn hắn một bậc.

"Bản cô nương thế mà không bằng hai bọn hắn?"

Tạ Cảnh Văn cảm thấy không biết nên nói gì.

Mà ở sau lưng nàng, Tùng lão lộ ra vẻ càng thêm già nua, dần dần già đi.

"Tiên tử cảm thấy thế nào?"

"Kẻ này đúng là cực kì xuất sắc, đủ để giết lão đầu kia."

"Sau trận chiến này, có lẽ có thể nắm chặt thời cơ."

"Bản cô nương sẽ cân nhắc."

❖ ❖ ❖

Không chỉ là Lăng Tiêu Bảo Điện.

Rất nhiều tiên thần trong tam giới đều đang quan sát một trận chiến này.

Lăng Tiêu Bảo Điện, Thái m cung, Thanh Đế điện, U Minh giới, đều có tiên thần quan sát.

Như Cát Quả Nhi là đạo quả trời sinh, như Thái m tinh quân Cát Du Nhi, như Tây Nhạc Bạch Hổ Đại Đế, như Nguyên Phong Sơn Thanh Đế, Tiên Tần Sơn Hải Giới Tề Thần Sách vân vân... Thậm chí phía trên Tử Tiêu Cung ở ba mươi ba tầng trời, sợ là cũng đều đã đang quan sát nơi này.

Hai hậu bối gần như chỉ có tu vi Chân Tiên tầng ba, pháp lực không tới cấp độ Chân Tiên đỉnh phong.

Nhưng đấu pháp mạnh mẽ kịch liệt, càng làm cho người ta cảm thấy rung động hơn so với một trận chiến giữa Chân Tiên đỉnh phong,.

Bởi vì tu vi đạo hạnh của hai người tương đương nhau, trong chốc lát không thể đè đối phương xuống, ra hết bản lĩnh.

Từ so đấu pháp lực, đến so đấu chưởng khống đối với đạo ý, cùng Nguyên Thần Tiên gia, Chân Tiên thân thể, đều khiến người ta cảm nhận được hai hậu bối có tiến cảnh hết sức kinh thế hãi tục này, cũng hết sức tinh tế ở phương diện khống ché bản lĩnh của mình, có thể phát huy đến mức vô cùng tinh tế.

Mà chính trong một chớp mắt này, hai người gặp thoáng qua.

Vị trí, hư không tựa như mảnh sứ vỡ, hiện ra vô số vết rạn.

Hai vị Chân Tiên này đột nhiên ngừng lại, không còn tiếp tục xuất thủ.

Trước sau xuất thủ, đến nay mới chỉ qua ba nhịp hô hấp.

Nhưng hai người giao thủ va chạm đã có vạn lần.

Mỗi một lần đều khiến hư không chấn động, khiến trong lòng đám tiên thần cảm thấy nghiêm nghị.

Mỗi một lần giao thủ, chỉ cần đối phương hơi yếu một bậc, đã đủ để lấy được thắng lợi.

Nhưng hàng ngàn, hàng vạn lần giao thủ, hai người cũng không kém cạnh gì nhau.

"Cân sức ngang tài."

Tô Đình buông tay nói: "Giữa chúng ta dường như không phân cao thấp."

Cát Chính Hiên lạnh nhạt nói: "Ngươi không cần khiêm tốn, tiểu đạo dù tự tổn hại pháp lực, tự nhận là đã giảm đi mười năm tu luyện nhiều hơn ngươi, nhưng dù sao nhiều hơn ngươi mười năm tu hành, dù là kiến thức, hay tu hành lắng đọng, đều chiếm tiện nghi của ngươi... Ngoài ra, thân ngươi hóa hồng quang, đương nhiên nhanh hơn sấm chớp, lại không bằng đại thần thông phá toái hư không, tùy ý xuất hiện kia."

Hắn nhìn về phía Tô Đình, nghiêm mặt nói: "Ngươi xây dựng Thế Giới Hư Không, không kịp tiến hành củng cố, bây giờ giấu một Tiên thể Chân Tiên, cho nên tự thân không thể thi triển đại thần thông này..."

Tô Đình lập tức trầm mặc lại, không có nhiều lời.

Cát Chính Hiên nói ra: "Nghiêm chỉnh mà nói, môn đại thần thông này của ngươi bị hạn chế, khó tránh khỏi có chút bó tay bó chân, bây giờ cân sức ngang tài, nghiêm ngặt mà nói thì nên là tiểu đạo thua."

Tô Đình chậm rãi nói ra: "Trong lòng ta, hôm nay chính là cân sức ngang tài."

Cát Chính Hiên lạnh nhạt nói: "Thắng chính là thắng, bại chính là bại, đời này tiểu đạo dù chưa từng thất bại, nhưng cũng không phải không thể tiếp nhận, còn không cần để ngươi bố thí... Huống chi một tia chênh lệch này, sau này chưa hẳn đã không thể đền bù, sao có thể chắc chắn sau mười năm nữa, tiểu đạo sẽ không thể hơn ngươi một tia?"

Tô Đình vừa cười vừa nói: "Giả sử như hai chúng ta có thể vượt qua sinh tử kiếp hôm nay, sống đến mười năm sau, lại phân một trận cao thấp."

Nói đến đây, trên người Tô Đình dần dần xuất hiện một tầng thần giáp, toàn thân đen nhánh, hàn quang lấp lóe, nhưng dần dần nở rộ kim sắc thần quang.

Cùng lúc đó, tay trái hắn cầm đao, chính là Trấn Ngục thần đao.

Trên tay phải hiện ra sáu tiên bảo, đúng là hỗ trợ lẫn nhau, lấy tinh vòng làm trung tâm, ngũ hành tiên bảo Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ làm căn bản.

"Tiểu đạo thua ngươi, nhưng ba thức pháp kiếm này chưa chắc đã thua ngươi."

Cát Chính Hiên nghiêm nghị nói: "Tiểu đạo sẽ trường tồn cùng thế gian, cùng ngày đồng thọ... Nhưng Tô Chân Quânngươi, hôm nay chưa chắc có thể còn sống tiếp."

Khí tức của Tô Đình cũng dâng cao đến cực điểm.

"Chư thiên tiên thần, đều coi Tô Đình làm tai họa, vô cùng e dè, sát cơ cực nặng."

"Nhưng không biết bọn hắn có từng nghe qua câu người tốt sống không lâu, tai họa di ngàn năm?"

"Tai họa như Tô Đình ta, chính là thiên băng địa liệt, sông cạn đá mòn, cũng vẫn trường tồn giữa thiên địa, cho đến khi siêu thoát ra bên ngoài thiên địa."

"Tiếp của ta một đao!"

Chỉ thấy Tô Đình trảm xuống một đao.

Trấn Ngục thần đao do hắn thi triển ra, có bản lĩnh thí tiên đồ thần.

Một đao bổ ra hư không giữa hai giới!

Đầu trên đao mang, cắt ra Thiên giới.

Đao mang rơi xuống, chém vào nhân gian.

Thanh khí từ Thiên giới trút xuống.

Trọc khí nhân gian mãnh liệt dâng lên.

"Phân!"

Cát Chính Hiên đột nhiên quát một tiếng, trong miệng lóe ra một đạo bạch quang.

Bạch quang chia tách thiên địa, thanh khí lên cao, trọc khí chìm xuống.

Mưa gió đã thành!

Đao mang vỡ vụn!

Kinh Phong Vũ!