← Quay lại trang sách

Chương 1045 Tiên gia cổ xưa nhất

Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn!

Khi Tô Đình nghe được danh hiệu này, sắc mặt đột biến, lộ ra vẻ chấn kinh.

Trong điển tịch của Nguyên Phong Sơn cũng có ghi chép về vị Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn này.

Mà điển tịch ghi chép vị Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn này, chính là điển tịch ở tầng cao nhất của Nguyên Phong Sơn.

Đại biểu cho vị Thiên tôn này vẫn ở trong tam giới lục đạo, nhân vật cao cấp nhất.

" Tiên gia cổ xưa nhất."

"Tuổi tác người này xa xưa, không thua gì thái thượng tổ sư, không ít hơn Vô Thượng tổ sư."

"Thậm chí nghe đồn nguyên thân của người này đã nương theo thiên địa mà thành Thần Ma, ở thời hỗn độn sơ khai, Thiên Địa Khai Tịch, chuyển tu sang đạo công, thành tựu Chân Tiên."

" Thiên tôn cổ lão theo thiên địa mà thành?"

"Nguyên Phong Sơn ghi chép, Thanh Nguyên tổ sư thành đạo, đúng là hắn cho trợ lực lớn nhất."

"Đây chính là Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn?"

Trong đầu Tô Đình, trong nháy mắt hiện lên vô số suy nghĩ.

Nguyên Thần Tiên gia của hắn nhanh chóng vận chuyển suy nghĩ, chỉ trong thời gian nháy mắt đã lấy lại tinh thần.

Sau đó Tô Đình thi lễ, nói ra: "Vãn bối Tô Đình, tham kiến Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn."

Nhưng Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, mới nhỏ giọng nói: "Sau khi phong thần, bản tọa hành tẩu trăm năm ở tam giới, tám trăm năm sau đó luôn bế quan không ra, ngươi tu hành chưa tới trăm năm, thế mà cũng có thể biết đến bản tọa."

Tô Đình nói ra: "Thiên tôn không màng danh lợi, nhưng người tu hành trên thế gian vẫn luôn ghi nhớ tới Thiên tôn, không dám khinh mạn."

Dù là Tô Đình, ngữ khí cũng không khỏi trầm trọng, trong lòng càng nặng nề.

Vị Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn này có danh xưng là Tiên gia cổ xưa nhất, nội tình của ông cũng là sâu nặng nhất trong số đông đảo tiên thần ở tam giới lục đạo.

Trong ghi chépcủa Nguyên Phong Sơn, con đường mà Thanh Nguyên tổ sư thành đạo, chính là con đường mà Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn lát thành.

Vốn dĩ đây là thời cơ để Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn thành đạo, nhưng cuối cùng vẫn là Thanh Nguyên tổ sư càng gần với đạo hơn.

Khi đại chiến phong thần gần kết thúc, là ông tự dâng cơ duyên sắp thành đạo đến trước mặt Thanh Nguyên tổ sư.

Mà lần này, Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn bế quan tám trăm năm, ở xa xa ngàn vạn dặm, cách xa nhau lưỡng giới, lại dùng một chưởng vây Võ Đạo Chân Thần Quách Trọng Kham, Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn, Nam Thiên thần tướng Khương Bách Giám, cùng Tô Đình hắn cũng là Chân Tiên vào trong tay.

Trong nháy mắt, đã mang hắn đến động thiên phúc địa này.

Thủ đoạn như thế, cho dù là Đạo Nguyên Tiên Tôn cũng chưa chắc có thể làm được.

Tô Đình đã từng qua được sáu ngàn bạch giáp trợ giúp, tự hỏi cũng không thể làm được.

Vị Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn này đã đi được quá xa trên con đường Chân Tiên tầng năm này.

Không hổ là Tiên gia cổ xưa nhất.

Trừ Đạo Tổ cùng Thiên Đế ra, chỉ sợ trong tam giới lục đạo, vị Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn này là người có tu vi cao nhất, bản lĩnh mạnh nhất.

"Ngươi đúng là cơ linh."

"Thiên tôn quá khen." Tô Đình thi lễ nói: "Khi nãy Thiên tôn xuất thủ, cứu vãn bối thoát thân, tránh khỏi bị Thiên Đình xử tội chết, đại ân không lời nào cảm tạ hết được."

"Vậy thì không cần cám ơn." Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn lạnh nhạt nói ra: "Kỳ thật ở một khắc đồng hồ trước, bản tọa còn đang suy nghĩ là muốn cứu ngươi tới, hay là dứt khoát bóp chết ngươi."

"..."

Ý cười trên mặt Tô Đình thoáng cứng đờ.

Vẻ mặt Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn vẫn như thường, ông chính là sinh linh cổ xưa nhất giữa thiên địa, gặp qua không biết bao nhiêu biến cố, bao nhiêu thương hải tang điền, ngoài chuyện thành đạo ra, sớm đã không còn chuyện gì có thể lay động cõi lòng ông nữa.

Tô Đình chỉ biết cười khổ, trong lòng thầm nghĩ: "Cho dù là Chân Tiên đỉnh phong, cũng chưa chắc có thể trực tiếp bắt được Tô mỗ, cũng chỉ có vị Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn này, mới dám nói bóp chết một Chân Tiên như ta."

Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn chầm chậm nói: "Tất nhiên tới đây rồi thì bản tọa không muốn giết ngươi nữa, chỉ là có chút chuyện, ta muốn nói với ngươi thôi."

Tô Đình thi lễ, nói: "Mời Thiên tôn chỉ giáo."

Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn cũng không vội, tiện tay vung lên, chỉ thấy từ chỗ sâu trong chốn băng thiên tuyết địa này có một tòa băng ngọc óng ánh sáng long lanh bay tới.

Ông đưa tay vỗ nhẹ, băng ngọc đột nhiên vỡ vụn, ở giữa lưu lại một khối.

Băng ngọc lưu lại, rõ ràng là hình dạng cái bàn, phía trên thậm chí còn có bầu rượu chén rượu.

Tô Đình trợn mắt hốc mồm, trong lòng run rẩy một cái, cúi đầu nhìn về phía tay phải mình, hắn táng gia bại sản mới tạo ra một bộ tiên bảo, lúc này chợt cảm thấy bi thương khó tả.

Loại băng ngọc cực hàn này chính là chất liệu tiên bảo.

Bộ bàn này, cùng bầu rượu chén rượu kia, đều thuộc hàng chất liệu tiên bảo.

Chỉ là Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn, thần sắc lạnh nhạt, dường như cũng lười đi luyện chế, không khắc ấn trận pháp đường vân.

❖ ❖ ❖

"Ngươi có không ít nghi vấn."

Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn rót chén rượu, nói ra: "Bản tọa sống vô số năm, có mấy lời không vội nói, đợi thêm một lát cũng không sao, nếu ngươi không hỏi, chỉ sợ trong lòng khó chịu."

Tô Đình ho thanh âm, nói ra: "Thiên tôn có tu vi thế nào?"

Vẻ mặt Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn bình thản, không có một chút ngoài ý muốn nào, đáp: "Chân Tiên tầng năm, cũng tức là đỉnh phong."

Tô Đình há hốc mồm, trong lòng có chút rung động khó tả.

Hắn đã từng mượn nhờ Sáu Ngàn Bạch Giáp để pháp lực tăng lên tới Chân Tiên đỉnh phong.

Mà lần trước khi đạo hỏa chiếu rọi, chính hắn từng lĩnh ngộ qua cảnh giới Chân Tiên đỉnh cao.

Cho nên một lần đại chiến ở phương tây Thiên giới, hắn cũng đã là Chân Tiên đỉnh phong.

Nhưng hắn dùng cảnh giới Chân Tiên đỉnh cao, cũng vẫn nhìn không thấu vị Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn này.

Mà một chưởng vừa rồi kia, bắt giữ bốn vị Chân Tiên, Võ Đạo Chân Thần Quách Trọng Kham cùng Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn đều là Chân Tiên đỉnh phong, về phần Nam Thiên thần tướng Khương Bách Giám, cũng đại khái là Chân Tiên thượng tầng.

"Cùng là Chân Tiên, dù là nhận biết sở học, ngộ tính thiên phú, chênh lệch đã không lớn."

Tô Đình thấp giọng nói: "Sao đến Chân Tiên đỉnh phong lại có chênh lệch to lớn như vậy?"

Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn đẩy một chén rượu tới trước mặt Tô Đình, nói ra: "Bản tọa phân chia cảnh giới tu hành thành hai cảnh giới, một là phàm cảnh, một là tiên cảnh... Đối với bản tọa, người tu hành vừa thành chân khí, cùng người tu hành có hư ảo đạo quả, đều là phàm nhân chưa thành tiên."

Ngữ khí Tô Đình trì trệ, nói: "Phàm cảnh chính là phàm cảnh, nhưng đại khái phân chín bước, như vậy Chân Tiên đỉnh phong cũng là một đại cảnh giới?"

Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn lắc đầu, nói ra: "Đến Chân Tiên đỉnh phong, cũng đã là đỉnh phong."

Ông nhìn về phía Tô Đình, nói ra: "Một thùng nước đã tràn đầy, dù có đổ thêm nước, cũng vẫn tràn ra... Đương nhiên, chúng ta đều là Chân Tiên, giống như biển rộng vậy, nhưng cuối cùng vẫn có cực hạn, cũng không khác gì ví dụ trước đó."

Tô Đình chần chừ một lúc, nói: "Thế nhưng..."

Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn đáp: "Đại đạo."

Tô Đình run lên.

Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn bình tĩnh nói: "Bản tọa sở dĩ xuất quan, cũng không phải là vì một trận chiến giữa ngươi cùng Tây Nhạc Bạch Hổ Đại Đế, kinh động đến bản tọa, mà là ngươi chém tiên tổ Sơn Tiêu."

Tô Đình biến sắc, nói ra: "Khi nó vẫn lạc, đại đạo chấn động?"

Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn chầm chậm nói ra: "Tây Nhạc Bạch Hổ Đại Đế nếu bị ngươi trảm diệt, cũng sẽ khiến đại đạo chấn động, nhưng tiên tổ Bạch thị vẫn lạc thì sẽ không có động tĩnh này... Tiên tổ Bạch thị, tiên tổ Sơn Tiêu cùng là Chân Tiên đỉnh phong, nhưng người sau đã thử nghiệm hòa tự thân với đại đạo."

Tô Đình nghiêm mặt nói: "Vậy còn Thiên tôn?"

Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn đáp: "Trong số các Chân Tiên, bản tọa gần với đạo nhất, gần với Thiên Đế."