← Quay lại trang sách

Chương 1066 Sư tổ cùng đồ tôn

Dường như đạo hữu vô cùng hiểu rõ đối với U Minh Chân Quân Tô Đình,?"

Dư An bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thiếu niên kia, nói ra như vậy.

Thiếu niên ngậm cười nói: "Đây là tự nhiên, từ khi ta hiểu chuyện đến nay, đã hết sức quen thuộc những chuyện của U Minh Chân Quân Tô Đình, bất kỳ chuyện gì liên quan tới U Minh Chân Quân, ta đều có thể đều nói tới. Kỳ thật hắn là người cực kì kiệt xuất, mà lại là người chính nghĩa, sở dĩ mưu phản Thiên Đình, có lẽ có ẩn tình khác cũng khó nói..."

Ánh mắt Dư An phức tạp, nói ra: "Nếu hắn không mưu phản Thiên Đình, có lẽ rất nhiều người đều sẽ như ngươi, hết sức tôn kính, quỳ bái đối với hắn. Nhưng bây giờ thân phận của hắn như thế mà còn có người kính sợ hắn như thế, đúng là để người khác cảm thấy ngoài ý muốn."

Thiếu niên sờ sờ mặt, trong mắt hiện lên một tia u oán.

Dư An thở dài một tiếng, nói ra: "Lão nhân gia xem như trưởng bối trong nhà bần đạo, đáng tiếc không nên thân, mưu phản Thiên Đình, làm hỏng danh dự, nếu là trước mặt người khác, bần đạo cũng khó có thể mở miệng."

Sắc mặt thiếu niên càng lộ ra vẻ cứng ngắc.

Dư An miễn cưỡng cười một tiếng, nói ra: "Khó có được một người tôn kính hắn như thế, thậm chí còn nói đỡ cho chuyện hắn mưu phản Thiên Đình, ngược lại khiến bần đạo ngoài ý muốn. Hôm nay xem như bần đạo nợ ngươi."

Hắn đứng dậy, nói ra: "Đạo hữu ở đây dùng cơm, bần đạo còn có chuyện quan trọng, cần tới Trung Nguyên Các một chuyến, đợi đến khi về, nếu có duyên, nhất định sẽ tâm tình với đạo hữu."

Thiếu niên ho một tiếng, nói ra: "Đến lúc đó, ta lại kể cho ngươi những truyền kỳ về U Minh Chân Quân nhé."

Dư An nhẹ gật đầu, lại cười nói: "Kỳ thật gia sư thường xuyên nhắc tới U Minh Chân Quân, chỉ là gia sư cũng chỉ biết được chuyện sau khi U Minh Chân Quân thành tiên, sự tích trước đó, ví dụ như danh hào Vô Địch Thần Quân hay Đại Ngưu đạo nhân, gia sư cũng không rõ ràng lắm. Lúc về còn xin đạo hữu nói tỉ mỉ cùng bần đạo, sau khi bần đạo về núi, cũng có thể trò chuyện chút việc nhà cùng sư tôn."

Thiếu niên nhẹ gật đầu, cúi đầu uống rượu, lộ ra vẻ rầu rĩ không vui.

Tô mỗ đường đường là Chân Tiên đại năng, khoảng cách tới Chân Tiên đỉnh phong cũng chỉ cách nửa bước, làm sao lại thành khó mà mở miệng... Trưởng bối để cho người ta lúng túng?

❖ ❖ ❖

Rời khỏi Huyền Nguyên đảo.

Dư An quay đầu liếc mắt một cái, trong lòng không khỏi ngột ngạt.

Ở trong lòng Dư An, tồn tại của vị sư tổ kia quả thực là có chút xấu hổ.

Vốn là một vị Chân Tiên đại năng có một không hai trong ngàn năm, tự nhiên là trụ cột của bản môn, cũng là chỗ dựa lớn nhất.

Nhưng sư tổ lại mưu phản Thiên Đình, tình cảnh sau đó có khác biệt lớn.

Cho dù là trưởng lão đệ tử của Nguyên Phong Sơn, cũng có suy nghĩ cực kì phức tạp đối với Thái Thượng trưởng lão lúc trước.

Có lẽ chỉ có mấy người, ví dụ như ân sư Tô Tân Phong, hay đại trưởng lão Tín Thiên Ôngi từ đầu đến cuối luôn có ý thân cận đối với sư tổ Tô Đình.

Nhưng Dư An chưa từng gặp qua sư tổ, khó mà có cảm giác thân thiết.

Đối với sư tổ, hắn chỉ đọc được từ trên điển tịch, từ trong lời nói, nghe thấy trong tin đồn, biết được sự tích truyền kỳ của vị sư tổ kia.

Vô địch ở nhân gian, có một không hai đời này.

Chưa tới trăm năm đã thành tựu Chân Tiên.

Tu luyện tới cảnh giới Chân Tiên thượng tầng.

Nhưng tất cả vinh quang cùng huy hoàng đều biến mắt sau khi mưu phản Thiên Đình.

Đối với vị sư tổ kia, hắn có chút sợ hãi thán phục, có chút e ngại, cũng có chút sùng kính... Nhưng lại bởi vì thân phận phản thần Thiên Đình mà mà cảm thấy xa lánh, cảm thấy xấu hổ, cảm thấy khó mà mở miệng.

Những năm qua, bởi vì hắn là đồ tôn của Tô Đình, ở trong Nguyên Phong Sơn đều bị rất nhiều đệ tử đời này trào phúng xem thường, xa lánh cô lập.

Về sau đặt chân vào nhân gian, cũng phát hiện thân phận đệ tử của Nguyên Phong Sơn đúng là vô cùng tôn quý, nhưng là thân phận đồ tôn của Tô Đình lại làm cho người tránh xa, thậm chí có người bởi vậy mà có ý đồ tru sát hắn.

Nhất là khoi còn ở tầng bốn, hắn phụng mệnh làm việc, dọc đường dùng thân phận đệ tử Nguyên Phong Sơn, nhận lấy chiêu đãi, nhưng vì là đồ tôncủa Tô Đình, thái độ của đối phương lập tức thay đổi rất nhiều, dù không dám trở mặt, lại mơ hồ có vẻ muốn đuổi hắn đi.

Nghe nói là năm đó vì chống cự ma đạo, sư tổ hiệu triệu các tông các phái các tộc Trung Thổ, đều đầu nhập vào phòng tuyến các phương khiến vô số người tử thương... Mà khi hiệu triệu các phương, sư tổ cũng vận dụng thủ đoạn cứng rắn, không khỏi làm cho lòng người sinh oán giận.

Nhưng về sau, một chuyện sư tổ cùng ma liên có cấu kết đã truyền khắp tam giới.

Các phe phái thế lực ở Trung Thổ bởi vì bị sư tổ hiệu triệu đi chống cự ma đạo mà tổn thương thảm trọng, đều hết sức căm thù sư tổ.

Vị sư tổ khó mà mở miệng này cũng làm cho hắn thấy phức tạp.

Nhưng vừa rồi, hắn vẫn không nhịn được, muốn giữ gìn danh dự sư tổ, không cho phép người khác tùy ý nói bừa, tiến hành gièm pha.

"Ai..."

Dư An thở dài một tiếng, chợt ngẩng đầu.

Chỉ thấy phía trước có một đoàn người, ngăn cản đường đi.

Đây là đám người lúc trước ở trong tửu lâu nổi lên xung đột kia.

Người thanh niên đi đầu kia, khí tức nở rộ ra, khiến biển cả bốc lên.

Cảnh giới tầng sáu đỉnh cao, ở nhân thế cũng là nhân vật cường đại.

"Tiểu đạo sĩ."

Thanh niên đưa tay nhấn một cái, nói ra: "Ngươi để bụng tội tiên kia như thế, nhất định có cấu kết cùng hắn, hôm nay ta nhất định bắt ngươi lại, đưa đến Thủ Chính Đạo Môn đến hỏi tội."

Dư An không giải thích, không nhiều lời, chỉ rút kiếm ra khỏi vỏ.

Làm đệ tử của Nguyên Phong Sơn, hắn cũng không muốn nhiều lời.

Có trở ngại gì, chỉ cần một kiếm phá đi.

Dù đối phương có nguyên nhân gì.

Nhưng lúc này là hắn khiêu khích chính mình.

Khiêu khích đệ tử Nguyên Phong Sơn.

Chỉ bằng vào điểm này, dù ở đây trực tiếp chém đối phương, chờ tông phái của đối phương tìm tới cửa, cũng đủ để cho ra một công đạo.

"Muốn chết!"

Dư An chém qua một kiếm!

Kiếm quang dài vài chục trượng!

Mặt biển dường như cũng bị một phân thành hai!

Trong kiếm quang, dường như còn ẩn chứa lôi đình!

Sắc mặt thanh niên đột biến, lập tức lấy ra một kiện bảo vật, ném về phía trong biển, mới là kìm lại biển cả vỡ ra.

"Ngươi..."

"Sao?"

Dư An lãnh đạm.

Thanh niên kia chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, trong lòng chìm xuống dưới.

Lúc trước đạo sĩ trẻ tuổi này không có xuất thủ, hắn ước lượng chỉ biết đối phương là cảnh giới tầng sáu, đạo hạnh có lẽ còn kém hơn mình một bậc, mà mình còn có mấy vị đồng môn, đủ để bắt lấy đối phương.

Nào biết vừa mới ra tay, đạo sĩ trẻ tuổi đối diện chém tới một kiếm, lại có uy lực kinh thiên như thế.

Cho dù sư thúc là Chân Nhân Dương Thần như thế, chỉ sợ chém ra một kiếm cũng không thể mạnh hơn so với đối phương.

"Ngươi là Chân Nhân Dương Thần?"

Thanh niên chỉ cảm thấy thân thể cũng đều cứng ngắc lại.

Dư An lãnh đạm nói: "m Thần cảnh."

Thanh niên ngơ ngác một chút, có phần là khó có thể tin.

Nhưng đúng vào lúc này, bên cạnh lại có cái đồng môn, thấp giọng nói ra: "Không phải Dương thần, lại trảm ra kiếm thuật như Dương Thần như vậy, người này chỉ sợ lai lịch bất phàm... Chỉ là dùng m Thần chém ra kiếm này, nhất định tiêu hao không ít, chỉ sợ là tự giác không thể địch lại chúng ta, mới vận dụng kiếm thuật như thế đẻ chấn nhiếp chúng ta, để chúng ta không đánh mà lui, lúc này hắn chắc là pháp lực đã kiệt quệ."

Ánh mắt thanh niên lấp lóe, trong lòng thầm cân nhắc có nên tiếp tục xuất thủ, lại nắm chắc được bao nhiêu phần có thể bắt được đối phương.