Chương 215 Phần thưởng.
Nắng mới lên chiếu xuống mái hiên Đào Nhiên Cư, vẩy ra một mảnh hào quang ấm áp, Đường Kiếp đang ngủ ngon lành trên giường của mình, cho đến khi một tiếng đập cửa dồn dập làm hắn bừng tỉnh.
Vệ Thiên Xung ở bên ngoài liều mạng đấm thùm thụm vào cửa, la to: - Đường Kiếp, mở cửa!
Bất đắc dĩ mở mắt, Đường Kiếp nhìn Tiểu Hổ đang nằm sấp trên người mình, giống như một con chó nhỏ, đang thè lưỡi liếm mặt hắn một cách nhiệt tình.
- Được rồi, được rồi, Bảo nhi ngoan, đừng quấy nữa. Đường Kiếp vỗ vỗ Tiểu Hổ để nó nhảy xuống đất, chạy đi chơi cùng Y Y. Lúc này hắn mới thản nhiên đứng dậy, đi mở của cho Vệ Thiên Xung.
- Sớm như vậy tới tìm ta làm cái gì?
- Còn sớm cái gì, giờ Tỵ rồi đó! Vệ Thiên Xung kì quái hỏi: - Không phải giờ này ngươi mới dậy đấy chứ?
Đường Kiếp quay đầu lại nhìn đồng hồ cát trên bàn, quả nhiên đã qua giờ Tỵ rồi. Hắn lắc đầu cười khổ: - Quả nhiên hôm nào không gặp nguy hiểm, tinh thần cũng buông lỏng, cảm giác ngủ cũng thật là ngon.
Từ khi hắn tu luyện tới nay, đã rất lâu rồi không được như đêm qua, không phải làm việc gì cả, chỉ có an tâm mà ngủ một giấc.
Trở về từ Vô Hồi Cốc đã là chuyện của đêm qua.
Sau trận chiến tranh đoạt trong động Hàn Băng, bởi thời gian cho đến ngày kết thúc vẫn còn mấy ngày, Đường Kiếp nán lại trong cốc đủ ngày mới rời đi. Một mặt là để thu thập một chút tài nguyên giao nộp cho môn phái, vì dù sao cũng phải đưa cho môn phái một vài chỗ tốt, bằng không thì hiện tại có nói cũng không được, mặt khác cũng là để chuẩn bị cho sự dời đi của Vệ Thiên Xung.
Nhận phải giáo huấn lần trước, sau khi Đường Kiếp đắc thủ, Vệ Thiên Xung liền lập tức xin rời khỏi cốc, quay trở lại học viện trước chúng nhân một bước. Hiện giờ trên người hắn không có Hồng Liên, mọi người cũng không ngăn cản hắn mà đều tìm kiếm Đường Kiếp khắp cốc.
Đợi đến ngày cuối cùng, Đường Kiếp rốt cục mới rời khỏi cốc. Vừa ra khỏi cốc, Đường Kiếp liền cưỡi Tiểu Hổ, bay thẳng tắp về hướng Tẩy Nguyệt học viện.
Đám đệ tử muốn nửa đường chặn cướp cũng quên rằng Đường Kiếp có thể bay, có thể bay đuổi theo cũng chỉ có điện quang hổ, vậy nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Đường Kiếp bay mất, hoàn toàn mất đi hi vọng.
Sau khi đem Hồng Liên giao cho Vệ Thiên Xung, Đường Kiếp trở về, đặt lưng là ngủ, vừa cảm giác ngủ đến hiện tại, không ngờ lại khiến Vệ Thiên Xung náo trời động đất tìm đến tận cửa trước.
- Sao rồi? Giao nộp Hồng Liên rồi sao? Đường Kiếp hỏi.
- Ha ha, tất nhiên rồi, ngươi không được nhìn sắc mặt tên Nam thượng sư kia đâu, tái mét cả lại. Vệ Thiên Xung cười ha ha, nói.
Lúc này hắn cũng đã hiểu được, người vẫn âm thầm hi vọng hắn thất bại, chính là tên Nam thượng sư kia.
Vốn hắn đêm qua đã phải đi nộp lại rồi, kết quả Nam Bách Thành kiếm cớ thoái thác, không gặp được. Đáng tiếc dù lão có trì hoãn thế nào cũng vô dụng, sáng sớm hôm nay, Vệ Thiên Xung liền giết đến cửa trước, giao nộp Hồng Liên.
Đối mặt với tình huống này, Nam Bách Thành tuy không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận.
- Đưa xong thì được rồi, còn qua đây quấy rầy ta làm gì? Đường Kiếp tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.
Hắn khó khăn lắm mới cho bản thân được một ngày nghỉ ngơi, vì vậy đối với sự quấy rầy của Vệ Thiên Xung tỏ ra rất không hài lòng.
Vệ Thiên Xung gãi gãi đầu, nói: - Là thế này, có chuyện ta phải nói cho ngươi biết.
- Chuyện gì?
- Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, vị Nam thượng sư lại lôi kéo ta, nói chuyện một hồi.
- Nói chuyện? Nói cái gì? Đường Kiếp ngẩn người, tâm niệm thay đổi thật nhanh, đã tỉnh ngộ: - Có phải hắn khuyên ngươi bỏ qua chân truyền?
- Đúng vậy Vệ Thiên Xung gật đầu.
- Hắn hứa cho ngươi chỗ tốt gì? Trong lòng Đường Kiếp chợt động.
- Ba vạn tiền. Vệ Thiên Xung trả lời.
Ba vạn tiền, cho dù với một vì thượng sư, cũng coi như là khá hào phóng rồi.
Đường Kiếp chụp lấy bả vai Vệ Thiên Xung kêu lớn: - Đứng có nói với ta là ngươi đáp ứng rồi đấy nhé!
Hắn vì Vệ Thiên Xung mà cực cực khổ khổ tranh đoạt chân truyền, tuyệt đối không phải để bán nhiệm vụ này để lấy mấy vạn linh tiền.
Lúc này hắn thật sự lo lắng Vệ Thiên Xung sẽ đáp ứng Nam Bách Thành, mặc dù Vệ Thiên Xung chưa nói, nhưng Đường Kiếp vẫn có thể tưởng tượng, Nam Bách Thành đồng ý trả cái giá ba vạn linh tiền, chỉ sợ cũng không thiếu vừa dụ dỗ vừa uy hiếp.
Chẳng hạn như nếu ngươi không đáp ứng ta, ta nhất định sẽ phán ngươi không thể thành công, kết quả là ngươi cái gì cũng không chiếm được, còn nếu như ngươi đáp ứng, thì có thể lập tức có được ba vạn linh tiền này, lại có mối quan hệ thân thiết với thượng sư ta đây.
Mua bán bình thường đều không thể vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, nhưng khi thương lượng với người khác, đó mới là phương pháp thuận lợi, hiệu quả.
Lấy tâm tính của Vệ Thiên Xung, nếu như bị Nam Bách Thành liên tục dọa sợ mà chấp nhận thì cũng không phải chuyện gì hiếm lạ. Ngay khi nghĩ đến điểm này, trong lòng Đường Kiếp cũng liền nhảy dựng lên.
Vệ Thiên Xung lại cười nhẹ, nói: - Nếu như là trước kia, có lẽ ta quả thực đã bị hắn hù dọa rồi.
- Ý ngươi là… Đường Kiếp kinh ngạc nhìn hắn.
Vệ Thiên Xung đã nghiêm mặt nói: - Ta tới đây là để nói cho ngươi biết việc này đây. Nhiệm vụ chân truyền, ta nhất định phải đạt được, mặc kệ địch nhân của chúng ta dùng thủ đoạn gì, ta cũng cũng sẽ không tiếp tục trốn tránh nữa.
- Ngươi cự tuyệt? Đường Kiếp quả thực không thể tin được vào tai mình, tên này từ khi nào trở nên kiên định như vậy?
- Đúng vậy, ta cự tuyệt. Vệ Thiên Xung lớn tiếng trả lời: - Một trận chiến ở động Hàn Băng, ta không thể hỗ trợ, ngược lại còn làm liên lụy tới ngươi, khiến ngươi vốn có thể rời đi lại vì ta mà phải quay lại đánh giết. Đường Kiếp, mặc dù ta là thiếu gia của ngươi, nhưng ta cũng biết ngươi đang liều mạng vì ta! Nhiệm vụ này, là ngươi dùng tính mạng để ta tranh thủ rời đi, ta không có tư cách gì từ bỏ nó cả.
- Ngươi… Đường Kiếp nghe được cũng giật mình. Ngày đó hắn xông ra cứu Vệ Thiên Xung, tình hình chiến đấu khẩn cấp, cũng không hề biết hành động của mình đối với tâm lí của đám Vệ Thiên Xung và Thái Quân Dương có ảnh hưởng lớn đến mức nào, cho đến lúc này, nghe được từ chính miệng Vệ Thiên Xung nói ra, hắn mới có thể hiểu được.
Vệ Thiên Xung tiếp tục nói: - Ta tới đây là muốn nói cho ngươi biết. Nam Bách Thành hắn uy hiếp ta, nói nếu ta không đáp ứng, nhất định sẽ làm nhiệm vụ thứ 3 của ta thất bại. Ta thừa nhận, ngay lúc đó quả thật có chút sợ hãi, đã có lúc ta nghĩ sẽ đáp ứng hắn. Nhưng sau ta lại nghĩ, nếu như là Đường Kiếp ngươi ở đó, ngươi sẽ làm như thế nào?
Đường Kiếp lạnh lùng nói: - Ta sẽ nói để hắn biết: Ngươi muốn làm gì là việc của ngươi, ta muốn làm gì là việc của ta. Có bản lĩnh thì xuống ngựa lại đây, ta tiếp hết.
Vệ Thiên Xung lè lưỡi: - Ta không có mạnh miệng như thế, chỉ là ta biết ngươi sẽ không đáp ứng. Cho nên, việc ngươi không đáp ứng, ta cũng sẽ không đáp ứng.
- Cho nên ngươi liền cự tuyệt?
- Đúng! Vệ Thiên Xung nói như đinh đóng cột, hắn vỗ lồng ngực của mình, lớn tiếng trả lời: - Có lẽ ta còn có chút sợ hãi, nhưng chỉ cần cho ta thời gian, ta nhất định sẽ giống như ngươi. Đường Kiếp, ta muốn tất cả mọi người biết rõ, Vệ Thiên Xung ta không phải là phường giá áo túi cơm! Ngươi mà chịu giúp, Vệ Thiên Xung ta nhất định sẽ trở nên nổi bật trong tương lai.
Hắn lớn tiếng nói xong, từng chữ âm vang, Đường Kiếp nghe được cũng cảm thấy xúc động.
Nhìn vẻ mặt kiên định của Vệ Thiên Xung, Đường Kiếp lẩm bẩm nói: - Tiểu thiếu gia, ngươi rốt cục cũng trưởng thành rồi.
Tương lai, có lẽ vẫn còn lắm gập ghềnh, nhưng nhìn Vệ Thiên Xung ngày càng trưởng thành, Đường Kiếp cũng liền có thêm lòng tin – điều quan trọng nhất vẫn là tự thân cường đại, những vật ngoại thân khác, dù quý giá cỡ nào, cũng vĩnh viễn không trọng yếu bằng một trái tim trưởng thành.
Hai người trò chuyện một lúc, đều đề cập đến phương diện tiến độ tu luyện của Vệ Thiên Xung, chỉ điểm hắn một chút và chú ý hắn chuyện về sau, Vệ Thiên Xung liền phải rời đi. Lúc sắp đi, Vệ Thiên Xung đưa cho Đường Kiếp một cái bọc: - Suýt nữa quên mất cái này.
- Đây là cái gì? Đường Kiếp nhìn gói to trong tay, kì quái hỏi. Đây là một cái gói bọc bằng gấm vóc, nặng trịch, cũng không biết là thứ gì.
Vệ Thiên Xung lại không trả lời, chỉ thần bí nháy mắt với Đường Kiếp, nói: - Mẹ ta đưa cho ngươi, ngươi xem qua là biết ngay thôi.
Nói xong người đã vội vàng chạy mất.
- Phu nhân? Đường Kiếp bị Vệ Thiên Xung làm cho mù mịt. Đợi hắn đi rồi, Đường Kiếp mở túi vải ra liền phát hiện bên trong đặt sẵn mười khối linh ngọc.
Một vạn linh tiền?
Trong lòng Đường Kiếp cũng cả kinh.
Một vạn linh tiền, cho dù đối với Vệ gia thì đây cũng không phải là con số nhỏ, nếu như nói đây là phần thưởng của Trịnh Thư Phượng dành cho hắn, như vậy cũng không khỏi quá hậu hĩnh rồi.
Tuy nhiên nghĩ lại, Đường Kiếp cũng có thể hiểu được.
Mười ngàn linh tiền này, chỉ sợ không chỉ là để cảm tạ việc mình giúp Vệ Thiên Xung đạt được chân truyền, mà còn có ý tứ muốn giữ chân Đường Kiếp nữa.
Nếu một người, thực sự có thể giúp đỡ thiếu gia vốn không ham hố tranh giành, thành tựu đại đạo, thì tiềm lực của hắn cũng có thể tưởng tượng được.
Đường Kiếp đã từng nói qua với Thái Quân Dương, hắn làm được càng nhiều cho Vệ Thiên Xung, sẽ được đầu tư càng nhiều, không nghĩ những lời này lại ứng nghiệm nhanh như vậy, chỉ là đầu tư cũng không phải là người khác, vẫn là Vệ gia thôi. Thoạt nhìn Trịnh Thư Phượng đã cực độ coi trọng Đường Kiếp, có ý muốn cột hắn vào cỗ chiến xa Vệ gia rồi. Nếu trong tương lại có một ngày, Đường Kiếp thực hiện lời hứa, đạt được tự do, lấy thủ bút của Trịnh Thư Phượng cũng như giao tình vốn có, Đường Kiếp cũng không thể nhắm mắt làm ngơ đối với Vệ phủ.
Nghĩ tới cuộc chiến Vô Hồi Cốc vừa mới chấm dứt, Trịnh Thư Phượng không có khả năng nhận được tin tức nhanh như vậy được, một vạn linh tiền này, hẳn là được người đưa tới sau khi hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất, có thể nhất được sự quyết đoán của nữ nhân này.
Thời điểm đưa tiền tới, hẳn cũng là do Trịnh Thư Phượng đặc biệt sắp xếp rồi.
Một khi nhiệm vụ thứ hai thật bại, rất có thể một vạn linh tiền này sẽ rút lại thành một ngàn.
Chỉ có hoàn thành nhiệm vụ thứ hai, một vạn linh tiền này mới không sứt mẻ, đến được tay Đường Kiếp.
Hai suất dự tuyển chân truyền, mặc kệ Vệ Thiên Xung sau này có thể trở thành đệ tử của Thiên Phong Chân Nhân hay không, chỉ riêng với danh khí này cũng đủ để khiến thanh danh Vệ phủ vang xa. Mà có một vạn linh tiền này trợ giúp, Đường Kiếp lại có thể tiếp tục nâng cao thực lực bản thân lên một mức nữa, bán mạng vì nhiệm vụ thứ ba.
Có thể nói vì thân phận chân truyền của Vệ Thiên Xung, Vệ gia cũng dốc hết tâm lực.
Bởi vậy một vạn linh tiền này, vừa để thưởng, vừa để lôi kéo Đường Kiếp, lại để gia tăng pháp mã* cho thành công của thiếu gia nhà mình.
*Đòn bí mật gia tăng sức nặng trong đàm phán.
Nghĩ vậy, Đường Kiếp cũng tùy ý mỉm cười: - Lương thiện lại nắm được nhân tâm, mặc dù trói gà không chặt nhưng lại khống chế cả thiên hạ…Vệ gia có phu nhân, lo gì không lớn mạnh?
Nếu như thế, hắn đương nhiên cũng không khách khí nhận món tiền này, thuận tiện tính toán một chút hiện tại trong tay có bao nhiêu thứ tốt.
Một trận chiến Vô Hồi Cốc, Đường Kiếp thu hoạch khá phong phú, tuy nhiên đại bộ phận đều dùng để đề thăng thể chất rồi, thứ tốt đem ra ngoài cốc cũng không còn nhiều, lại phải nộp ba phần cho giáo phái, dư lại cũng không bao nhiêu. Hiện giờ trong túi giới tử còn có một viên yêu đan lấy từ Lôi Điểu Vương, một viên tinh hạch từ Băng Sương Tinh Linh, một thanh Băng Tinh Kiếm.
Ba món này đều là đồ hiếm cả, hơn nữa tinh hạch của Băng Sương Tinh Linh lại càng quý báu vô cùng, cho dù trong chiến đấu Băng Sương Tinh Linh đã dùng hết một bộ phận năng lực của tinh hạch, nhưng năng lượng còn lại cũng vượt xa yêu đan của Lôi Điểu Vương. Cũng chính bởi sự quý giá của mấy thứ này, những đồ tốt khác của Đường Kiếp gần như đều dùng để “chuộc thân” cho chúng. Về phần Băng Diệm Hồng Liên, ngược lại giống như “nộp thuế”, dù sao ngay từ mới đầu nó cũng không thuộc về hắn.
Tinh hạch, Đường Kiếp dự định sẽ đưa cho Y Y dùng. Tiểu nha đầu này hiện giờ đã là hạ phẩm đỉnh phong, sau khi sử dụng tinh hạch hẳn sẽ tiến lên trung phẩm. Từ chuyến đi Vô Hồi Cốc, sau khi Tiểu Hổ thăng lên trung phẩm, Y Y liền không phải đối thủ của Tiểu Hổ nữa, thành ra tiểu nha đầu này chịu ủy khuất nhiều ngày, oán giận Đường Kiếp thiên vị.
Có tinh hạch này, hai tên nhóc kia đều là trung phẩm, coi như hai trợ thủ đắc lực rồi.
Về phần yêu đan, Đường Kiếp dự định bán đi đổi chút linh tiền.
Hắn hiện tại cấp bách cần một ít tài liệu để nâng cao thực lực của bản thân, để có thể ứng biến với nhiệm vụ thứ ba càng thêm khó khăn.
Nghĩ tới đây, Đường Kiếp liền đi về hướng Linh Đài Các.