← Quay lại trang sách

Chương 236 Tranh chấp.

Ta khi nào thì nói rằng thắng ta là có thể đi qua? Đường Kiếp nằm trên đất, lười biếng trả lời, hắn phải trân trọng mỗi một chút thời gian để khôi phục khí lực.

Trên thực tế, nếu thực sự muốn giải quyết Bành Diệu Long, dựa vào thực lực của hắn, và khả năng khôi phục của hắn, Bành Diệu Long vẫn như trước không phải là đối thủ của hắn.

Nhưng đối với hắn mà nói, điều này cũng không cần thiết nữa. Có Y Y và tiểu hổ ở bên cạnh, hắn có thể tiết kiệm chút sức lực, tiết kiệm cả thời gian.

Lúc trước sở dĩ không để họ ra tay, là vì vẫn e sợ thực lực Bành Diệu Long quá hưng mãnh. Giống như Tử Diễm Yêu Lang là yêu thú thượng phẩm, nhưng dưới tay Đường Kiếp cũng chỉ một kích liền bị đánh bay. Y Y và tiểu hổ chỉ là yêu thú trung phẩm, đối mặt với Bành Diệu Long, làm không tốt thì sẽ bị trọng thương.

Chính vì nguyên nhân này, nên Đường Kiếp mới không tiếc sức lực, tiêu hao thể lực của mình và Bành Diệu Long, nên hiện tại năng lực của Bành Diệu Long cũng không được như trước. Hơn nữa với thực lực của Bành Diệu Long, bình thường cũng không trói gã được, chỉ còn cách tiêu hao sạch khí lực của gã, mới có thể giữ chân gã được.

Lúc này tiểu hổ xông lên đầu tiên, phóng Điện Quang Đao đánh về phía Bành Diệu Long, Bành Diệu Long giơ nắm đấm ra đỡ, miệng gào lên: Đường Kiếp đồ đê tiện.

- Đây không phải là quyết đấu, đại sư huynh. Đường Kiếp không hề nao núng trả lời.

Tiểu hổ và Y Y nhào tới, hai trung phẩm yêu thú thay nhau tấn công, Bành Diệu Long cuối cùng cũng dần không chống đỡ được nữa. Gã phẫn nộ gầm lên, từng quyền một đánh ra, vẫn mang theo khí thế hùng hồn như cũ, nhưng sức lực càng lúc càng yếu. Cuối cùng, Y Y xem như biết nắm bắt thời cơ, hơn mười dây mây cùng nhau bò lên, cuốn chặt lấy Bành Diệu Long, lôi gã vào trong trận.

Bành Diệu Long gào lên: - Đường Kiếp, ngươi không trói được ta đâu.

Chỉ là mặc cho gã liều mạng giãy dụa thế nào, cũng không tránh được, ngược lại thể lực càng bị hao mòn nhanh hơn.

Tô Hinh Nguyệt ở bên cạnh vô lực nói: - Vô dụng thôi, Đường Kiếp đã có chuẩn bị từ trước. Hắn đã bày Liên Hoàn Trận, trong đó có Hấp Linh Trận. Dây mây trói ta và ngươi, mỗi khi ta và ngươi phục hồi một phần sức lực, cũng đều bị chúng hút hết, ngược lại lấy được dinh dưỡng, càng trói chúng ta chặt hơn, tạo thành kết quả tuần hoàn.

Bành Diệu Long cả kinh, lúc này mới phát hiện Tô Hinh Nguyệt nói không sai. Qủa nhiên bản thân vừa khôi phục được một chút sức lực, liền bị cây hoa kia hút hết.

Tên khốn khiếp này, đúng là coi bọn họ thành tài nguyên của trận, hấp thu linh khí, bồi bổ trận pháp, quay ngược lại vây chặt bọn họ hơn.

- Đường Kiếp ngươi là tên khốn khiếp. Bành Diệu Long giận dữ hét lên: - Ngươi không trói buộc được ra đâu.

Đường Kiếp cũng không để ý tới gã, chỉ tập trung điều hòa hơi thở.

Với hắn mà nói, phải trân trọng mỗi một giây phút nghỉ ngơi mới là điều quan trọng..

Tình huống lý tưởng nhất chính là, hắn vừa nghỉ ngơi xong, sẽ có một người nữa tiến vào.

Đáng tiếc, mọi chuyện luôn không như mong muốn.

Chiến đấu với Bành Diệu Long đã tiêu hao phần lớn khí lức của hắn, chỉ mới khôi phục lại một chút, phía xa đã có một bóng người xuất hiện.

Người lần này chính là Long Đảo.

Đường Kiếp thở dài, hắn và Long Đảo không có qua lại, lúc này cũng không nói nhiều, trực tiếp vung đao tiến lên.

- Đường Kiếp? Long Đảo không ngờ mình vừa ra khỏi đại trận liền bị công kích, ngay cả thuật pháp cũng chưa kịp dùng. Vỗ lên người một cái, một lồng phòng ngự liền xuất hiện, nhưng cũng bị một cú đám của Đường Kiếp đẩy lui.

Cú va chạm khiến Long Đảo chấn động, trước mắt còn chưa nhìn rõ ràng, Đường Kiếp lại bổ tiếp một đao nữa.

Long Đảo kinh hãi, không kịp thi pháp, vội vàng lấy ra một thứ, là một chiếc chuông nhỏ màu vàng kim, đập mạnh vào người Đường Kiếp.

- Chuông Ngọc Hoàn. Đường Kiếp hừ một tiếng, bổ một đao lên chiếc chuông, chỉ nghe keng một tiếng vang đội, chiếc chuông kia đã bi đánh bay trở về.

Tuy nhiên ngay sau đó, Long Đảo đã lấy ra một khối ngọc thạch, đập về phía trước Đường Kiếp, tiếp theo rút ra một lá bùa màu xanh, Băng Đao Sương và Kiếm Hỏa Cầu cùng lúc đánh tới. Đường Kiếp cũng không tránh, chỉ nhìn Bành Diệu Long lắc đầu: - Thực con mẹ nó chứ, đúng là đồ phá gia chi tử.

Long Đảo là con trai của chân nhân, đồ tốt trên người không thiếu, thuât khí đầy người. Nếu không phải vì gã chưa vào Thoát Phàm, nếu không ngay cả pháp bảo cũng phải có vài thứ.

Đáng tiếc gã tuy có nhiều thuật khí, nhưng không thể giống như mấy người Đường Kiếp. Thực lực toàn dựa vào tài nguyên có sẵn, lại chưa từng trải quacác cuộc đại tử chiến, kinh nghiệm chiến đấu cũng chỉ có hạn, không có ý chí chiến đấu hào hùng. Gặp phải tình huống bất ngờ, tay chân liền luống cuống, có vật gì tốt trên người đều lấy ra dùng cả.

Bành Diệu Long chỉ nhìn qua cũng biết Long Đảo không phải đối thủ của Đường Kiếp, thua cuộc chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.

Đường Kiếp nói không sai, càng về sau học sinh tiến tới càng nhiều, nhưng thực lực tất nhiên cũng giảm dần xuống. Số lượng tăng lên, thì chất lượng cũng bị gảm xuống.

Chẳng lẽ nói, Đường Kiếp cứ đảm nhận nhiệm vụ chặn đường, tới tận khi Vệ Thiên Xung đến được đây?

Trong lòng Bành Diệu Long cảm thấy khó hiểu.

Đúng lúc này, Tô Hinh Nguyệt đột nhiên tiến lại gần gã, nói nhỏ: - Bành sư huynh, huynh hãy nghe ta nói. Kỳ thật, tiểu muội cũng hiểu biết một chút trận pháp.

- Hả? Bành Diệu Long nhìn Tô Hinh Nguyệt. Nữ tử này trước đây vốn giấu tài, lần khảo hạch này lại dùng tốc độ nhanh hơn mình tới được Diệt Ma Đạo, thực sự khiến cho gã có chút bất ngờ. Hiện tại xem ra, chính xác là tự âm thầm học một ít kiến thức về trận pháp.

Tô Hinh Nguyệt đầu tiên là quan sát trận chiến của hai người Đường Long, sau đó dùng ánh mắt ngắm nhìn Phiên Thiên Ấn phía xa, hạ giọng nói: - Phiên Thiên Ấn kia, ngăn chặn Sinh môn của Cửu Cung Mê Thiên Trận, huynh có biết có tác dụng gì không?

Không đợi gã trả lời, Tô Hinh Nguyệt đã nói: - Là dùng để đưa học sinh trở về Cửu Cung Mê Thiên Trận lần nữa.

Hai mắt Bành Diệu Long tỏa sáng, lập tức hiểu ý Tô Hinh Nguyệt nói: - Ý muội là…

- Đường Kiếp lúc nãy có nói qua, hắn không phải người đầu tiên tới được Diệt Ma Đạo. Hắn không nói dối, Sinh môn bị chặn chính là chứng cứ, mà việc này chắc chắn nằm ngoài dự đoán của hắn ta.

- Thì sao? Bành Diệu Long không hiểu hỏi lại.

Tô Hinh Nguyệt lườm gã một cái, tiếp tục nói: - Chúng ra hiện tại đang ở trong liên hoàn trận, ta chỉ nhận ra được hai trận pháp trong đó. Ngoại trừ Hấp Linh trận, còn có Bát Hoang Huyễn Linh trận, chính là trận pháp vây hãm mọi người trong Vô Hồi Cốc.

- Hóa ra lần trước ở trong Vô Hồi Cốc cũng là hắn. Bành Diệu Long nghiến răng nói.

Tô Hinh Nguyệt tức giận trợn trắng mắt: - Đại sư huynh, chuyện này không quan trọng. Huynh còn không hiểu sao? Kế hoạch của Đường Kiếp, chính là trận này vốn phải là một ảo trận, dùng để ngăn chặn cường địch là chủ yếu, sau khi hắn đánh bại thì sẽ thông qua Sinh môn đưa những học sinh đó về trong đại trận. Nhưng hiện tại, huynh xem hắn chiến đấu có cần dùng đế trận pháp không?

Bành Diệu Long giờ mới hiểu được: - Ý muội là, Hấp Linh trận là sau này hắn mới thêm vào?

- Đúng vậy. Tô Hinh Nguyệt nghiêm túc nói: - Là sau khi Sinh môn bị chặn, nên hắn bất đắc dĩ phải làm vậy. Vốn là một pháo đài được ẩn giấu, giờ lại biến thành lồng giam, huynh có biết điều này có nghĩa là gì không?

Bành Diệu Long nghiêm túc suy nghĩ một lát: - Có nghĩa là hắn trước đó cũng không hề chuẩn bị, Hấp Linh trận này chỉ dùng dây mây làm cơ sở, linh khí làm vân trận, là Hấp Linh trận cấp thấp nhất.

- Đúng thế. Tô Hinh Nguyệt trả lời: - Cho nên chờ một lúc nữa, chúng ta còn có cơ hội.

- Làm thế nào?

- Bình tĩnh điều hòa hơi thở, lặng lẽ vận chuyện chu thiên…

- A. Ta chém, ta chém, ta chém chết ngươi. Vệ Thiên Xung hét lên, chiếc rìu trong tay điên cuồng bổ xuống, chém một con trăn tinh mắt xanh thành hơn mười khúc, sau đó mới vô lực ngã ngồi xuống đất.

Lúc này toàn thân gã thấm đầy máu tươi, không gian vẫn như cũ đầy những cánh cửa đang lóe sáng.

Gã đã mở hơn mười cánh cửa, nhưng mà sau mỗi một cánh cửa không phải dã thú thì cũng là thực vật ác độc, hoặc cạm bẫy nguy hiểm, trong đó có vài cánh cửa hung hiểm vô cùng.

Nhưng mà còn bao nhiêu cánh cửa vẫn đang phát sáng, cũng không biết đâu mới là cửa ra. Nếu cứ tiếp tục chém giết như vậy, không biết bao giờ mới kết thúc.

- Khốn khiếp. Vệ Thiên Xung phẫn nộ gào lên, gã trong không gian điên cuồng gào thét: - Lão tử chọn con đường bên trái, là tả lộ, tả lộ đấy. Không có mê trận, các ngươi bày trò vô liêm sỉ.

Gã như tên bị bệnh tâm thần, điên cuồng gầm rú, nhưng không gian vẫn như cũ không ai trả lời gã.

Nhìn những cánh cổng ánh sáng, Vệ Thiên Xung không nhịn nổi, ôm đầu khóc rống lên: - Đường Kiếp… thực xin lỗi… Ta có lỗi với ngươi… Ta không ra khỏi đây được…

Gã hu hu khóc rống lên, nhưng chẳng có ai an ủi gã cả. Chỉ có tiểu hồ ly yên lặng nhìn gã, ánh mắt nổi lên quang hoa, như đang suy nghĩ gì đó.

Khóc một lát, Vệ Thiên Xung lại đứng lên, lau nức mắt, rồi lại đi tới trước một cánh cửa, miệng lẩm bẩm: - Mẹ nó chứ, lão tử liều mạng vơi ngươi.

Nói xong gã lại mở ra một cánh cửa, cũng không thèm nhìn, giơ tay ném một quả cầu lửa vào trong. Một nữ quỷ từ trong cánh cửa lao ra, chưa kịp làm gì đã bị một quả cầu lửa đập trúng mắt, nhất thời hôn mê. Ngay sau đó Âm Binh, con rối, và chiếc rìu chiến đều xông lên, trực tiếp chém chết ma nữ.

Nhìn thấy cảnh này, Nam Bách Thành cũng không nói gì.

Nghĩ thầm rằng kẻ này tính tình lúc yếu đuối lúc cứng rắn, cũng có chút quyết tâm, chỉ tiếc là tâm tình thay đổi nhanh chóng, không tự khống chế được, tuy có quyết tâm nhưng lại không kiên định, cuối cùng cũng có chút đáng tiếc.

Quay đầu nhìn Cơ Vô Cữu. Từ sau khi Cự Linh Giới biến mất, tới bây giờ gã mới định thần lại, đang ngơ ngác không biết nghĩ gì, cũng chỉ có thể nói: - Cữu huynh, không cần quá lo lắng. Đợi sau khi chuyện này kết thúc, ta sẽ thay huynh giải thích với mọi người, nhận hết mọi tội lỗi về ta.

Gã không phải người của Thiên Nhai Hải Các, thay Cơ Vô Cữu nhận tội, cũng không lo lắng Thiên Nhai Hải Các làm gì gã cả.

Cơ Vô Cữu lắc đầu trả lời: - Không đơn giản như vậy đâu. Cửu Nan Yêu Tăng vừa mới mượn hư hóa thực, yêu khí ngút trời. Việc này giấu diếm được người khác, nhưng mấy vị lão tổ tông, chỉ sợ đã sớm phát hiện ra.

Nam Bách Thành cười cười: - Phát hiện thì cứ để họ phát hiện đi. Chung quy cũng chỉ là một đống ý niệm mà thôi, cũng không phải chuyện gì lớn, không đến mức bọn họ phải hỏi tới.

- Hy vọng là như vậy. Cơ Vô Cữu thở dài, cũng chỉ có thể hy vọng mọi chuyện đúng như lời Nam Bách Thành nói.

Đúng lúc này, một đồng tử bên ngoài đột nhiên chạy vào: - Báo, Bồ Phong huyện chủ cầu kiến.

Cơ Vô Cữu ngẩn người: - Nàng ta không phải đã xông vào bên trong trận sao?

- Không thú vị, nên tất nhiên không muốn xông vào nữa. Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, Hứa Diệu Nhiên không đợi được mời mà trực tiếp đi vào.

Nhìn thấy Hứa Diệu Nhiên tiến vào, Cơ Vô Cữu vội vàng đứng lên, hành lễ với Hứa Diệu Nhiên: - Cơ Vô Cừu bái kiến Huyện chủ.

Hứa Diệu Nhiên bước tới, cất giọng nói: - Cơ sư huynh khách khí rồi, huynh là môn hạ của Hồng sư thúc. Ta và huynh cũng một thế hệ, huynh lại lớn tuổi hơn ta, tu vi cũng cao hơn, ta nên hành lễ với huynh mới đúng.

Nang ta nói thì nói vậy, nhưng không tỏ ra nửa điểm muốn hành lễ, lập tức đi tới trước viên pha lê, liếc nhìn lên, ánh mắt dừng ở trên một mặt pha lê.

Nàng chưa từng nhìn thất Vệ Thiên Xung, nhưng lại nhận ra ảo cảnh kia: - Chúng Sinh Khổ Lao? Không biết học sinh nhà ai mà có phúc khí như vây, khiến sư huynh phải lao lực dùng tới Chúng Sinh Khổ Lao để đối phó?

Cơ Vô Cữu đang muốn trả lời, Nam Bách Thành đã ho nhẹ một tiếng nói: - Huyện chủ từ xa tới, đi đường cũng mệt mỏi, sao không về nghỉ ngơi trước đi.

Gã không biết quan hệ của Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên, nhưng kinh nghiệm nhiều năm khiến gã biết, Hứa Diệu Nhiên tới đây có chút kỳ quái, lúc này tốt nhất là không để nàng ta nhúng tay vào.

- Ờ? Hứa Diệu Nhiên nhíu lông mày: - Ngươi là ai?

Cơ Vô Cữu vội giới thiệu: - Vị này chính là Nam Bách Thành của Tẩy Nguyệt phái, lần khảo hạch học sinh học viện Tẩy Nguyệt lần này, do huynh ấy chủ khảo.

Hứa Diệu Nhiên hừ một tiếng: - Thảo nào khẩu khí như thế, ta vừa mới tới đã đuổi ta đi.

Nam Bách Thành cười cười: - Huyện chủ hiểu lầm rồi, đây chỉ là khảo nghiệm của Tẩy Nguyệt phái dành cho học sinh của chúng ta, không thích hợp để cho người ngoài tham gia.

- Ồ? Ta còn tưởng rằng Đảo Phong Ma là địa bàn của Thiên Nhai Hải Các?

Nam Bách Thành không chút khách khí trả lời: - Đảo Phong Ma tất nhiên là thuộc về Thiên Nhai Hải Các. Nhưng mà người là của Tẩy Nguyệt phái chúng ta, kính xin Huyện chủ không nên can thiệp. Nếu không sẽ phá hỏng hòa khí của hai phái, không tốt đâu.

Gã không hề có chút ý nhường nhịn nào.