← Quay lại trang sách

Chương 260 Rời đi

Đưa khôi lỗi cho Vệ Thiên Xung, Đường Kiếp cũng không nói nhiều, dùng một quyền đánh tới.

Vệ Thiên Xung cuồng tiếu: - Chân vũ thần lực, bảo bối, để ta dạy dỗ Đường Kiếp một chút.

Quang hóa lóe lên, Võ Hàng Ma trận trên tay trái khôi lỗi phát động. Khôi lỗi này mình nặng hơn ngàn cân, lúc phát động Chân vũ thần lực tăng cường lực lượng đã cùng Đường Kiếp cứng đối cứng một quyền.

Hai quyền tương giao, Đường Kiếp và khôi lỗi đồng thời bị đánh văng ra, Đường Kiếp lui nhiều hơn một bước, chứng tỏ trên phương diện lực lượng, khôi lỗi này mạnh hơn Đường Kiếp.

Đường Kiếp cười dài, Đoạn Tràng Đao tái hiện, người đã lướt qua khôi lỗi, chém một đao xuống, khôi lỗi kia cũng không né tránh, chỉ có điều trên người lóe lên quang hoa, một vòng bảo hộ xuất hiện chặn một đao kia lại, đồng thời nhìn về phía Đường Kiếp, trong mắt hiện lôi quang, một tia sét chợt xuất hiện đánh thẳng vào Đường Kiếp.

Tuy nhiên lôi thuật này chẳng hề có tác dụng với Đường Kiếp, ngược lại hắn còn quay người lại đá một cước vào đầu khôi lỗi, đồng thời quát: - Dùng thuật trốn!

Vệ Thiên Xung bấm ngón tay lẩm bẩm, chỉ thấy khôi lỗi có thân thể từ tảng đá kia gấp khúc nửa người, linh hoạt tránh qua, né được một cước này của Đường Kiếp.

Đây là tác dụng của năm luyện trận cơ bản, đồng thời còn có hiệu quả của Nhuyễn Hương Ngọc, hai bên kết hợp giúp khôi lỗi vừa cứng nhắc lại vừa có thể làm được một số động tác khó.

Lúc này Đường Kiếp đá một cước thất bại, quay người đá lại lần nữa.

Vệ Thiên Xung đã phát động Hắc Thủy Ký Hồn, quát: - Huyền đình tam biến, cuồng phong trảm!

Chỉ thấy tay phải khôi lỗi hóa trường đao, nhảy lên trượng cao, chém xuống Đường Kiếp.

Một trảm này thoạt nhìn đơn giản, kỳ thật lại đồng thời vận dụng đến ba loại pháp môn, huyền đình tam biến giúp thay đổi tứ chi khôi lỗi thành vũ khí, tuy trước kia Vệ Thiên Xung cũng có thể làm như vậy, nhưng đó là dựa vào Hắc Thủy Ký Hồn thuật, còn bây giờ là khôi lỗi tự mình thực hiện. Sau một bước này, khôi lỗi hoàn toàn biến hóa, có thể sử dụng cuồng phong thập tam thức - thân pháp thuật của Vệ Thiên Xung, thông qua Hắc Thủy Ký Hồn trên khôi lỗi thoát ra.

Hắc Thủy Ký Hồn vốn là thuật pháp thông qua khôi lỗi phát huy sức mạnh, chỉ là Vệ Thiên Xung tạm thời chưa đủ thực lực. Sau khi ghép những mảnh ngọc nát lên khôi lỗi đã giúp tăng cường Hắc Thủy Ký Hồn thuật, trong lúc sử dụng, Vệ Thiên Xung có thể khiến khôi lỗi sử dụng một phần pháp thuật bản thân.

Cuồng phong trảm vừa độc vừa mãnh liệt, khiến Đường Kiếp không lui không được.

Nhưng ngay sau đó Vệ Thiên Xung đã phát động thiên lý truy phong trận, thân thể cao lớn gia tốc trong nháy mắt, lao thẳng đến bên Đường Kiếp, trảm một đao vào người hắn.

Lần này Đường Kiếp kêu một tiếng trầm đục, không ngờ Vô Tướng Kim Thân không thể ngăn cản, Đường Kiếp bị chém một đao dài vào ngục, máu hòa với thịt.

Thấy cảnh này Vệ Thiên Xung hoảng sợ, vội cho dừng khôi lỗi nói: - Đường Kiếp ngươi không sao chứ, ta không biết lần này lại lợi hại như vậy.

Đường Kiếp ngã xuống đất, dù bị thương nhưng trên mặt lại tràn đầy nét cười: - Không sao, phải như thế này, nếu nó không phá được Vô Tướng Kim Thân của ta, ta mới phải thất vọng.

Vết thương dù đau đớn, nhưng tâm tình Đường Kiếp khá vui.

Giá trên trời đổi lấy thực lực nhảy vọt. Thực lực trước mắt của khôi lỗi, ngay cả Đường Kiếp cũng chưa chống đỡ được. Nhưng dù vậy, Đường Kiếp khẳng định vẫn có thể thắng nó, đừng quên thực lực hiện giờ của Đường Kiếp đã tiêu hao hơn mười vạn tài nguyên, còn cả bốn năm dài khổ luyện nữa.

Còn khôi lỗi này mới hao tổn hơn ba vạn.

So giá cả, so với khôi lỗi thì vẫn có lợi hơn.

Tiếc nuối duy nhất là khôi lỗi không thể tu luyện, theo thực lực của học sinh nâng cao, tương lai nhất định sẽ bị loại bỏ. Giống như hai khôi lỗi trước của Vệ Thiên Xung vậy.

Nhưng hiện tại, khôi lỗi này đã có thể phát huy tác dụng nhất định.

Tam phẩm khôi lỗi vốn tương đương Thoát Phàm sơ cảnh, mà dưới tâm huyết của Vệ Thiên Xung và Đường Kiếp, thực lực của nó mạnh hơn những Tam phẩm khôi lỗi bình thường nhiều nhiều. Nói cách khác, có khôi lỗi này, cho dù là chống lại Trương Khất Nan, Bành Diệu Long, Vệ Thiên Xung cũng có sức đánh một trận, thậm chí còn chiếm phần thắng không nhỏ.

Lúc này nhìn khôi lỗi mạnh như thế, tất cả mọi người đều hưng phấn.

Ngẫm nghĩ một chút, Đường Kiếp nói: - Còn một chỗ chưa thử.

- Cái gì? Vệ Thiên Xung hỏi.

Đường Kiếp cười ha hả, chợt ra quyền, hung hăng đánh vào ngực khôi lỗi.

Lúc này khôi lỗi đã ngừng, các luyện trận đều không phát động, không có vòng vô cực bảo vệ, một quyền này này đánh vào khôi lỗi lập tức làm thân hình cứng rắn lóe lên vô số tia bạc.

- Đường Kiếp ngươi làm gì vậy? Vệ Thiên Xung chấn động kêu lên.

- Gấp cái gì, ngươi mất quên Nhuyễn Hương Ngọc à? Đường Kiếp cười nói: - Dùng Lưu Sa Thuật!

Vệ Thiên Xung lúc này mới tỉnh ngộ, thì ra Đường Kiếp muốn thí nghiệm năng lực khôi phục của nó, vội vàng chỉ huy khôi lỗi xuất ra.

Chỉ thấy khôi lỗi nằm trên đất hóa thành một đầm lầy cát chảy, bùn đất mềm hóa chạy dọc theo cơ thể khôi lỗi rồi ngấm vào trong, chỉ trong thời gian rất ngắn, khôi lỗi đã phục hồi như thường.

Đây đúng là công hiệu của Nhuyễn Hương Ngọc, có thể hấp thu nham thạch khôi phục bản thân. Sở dĩ dùng Lưu Sa Thuật là do tốc độ khôi phục nhanh hơn, ngoài ra Lưu Sa Thuật cũng có thể dùng như cạm bẫy.

Đường Kiếp tiến lên kiểm tra một chút, sau đó lại mở linh cửa bên trong, nhìn qua tiêu hao mới gật đầu nói: - Đúng vậy, không có ám thương. Chỉ cần không bị đánh đến chia năm xẻ bảy, có thể tự mình khép lại. Tuy nhiên có nhiều luyện trận, linh thạch tiêu hao cũng lớn, nếu không cấp bách thì cố gắng đừng khai mở cả bảy trận.

Thị Mộng hỏi: - Nếu mở toàn bộ có thể chống bao lâu?

Đường Kiếp tính đi tính lại trả lời: - Nếu mở cả bảy trận, nhiều nhất chỉ có thể duy trì trong một khắc (15 phút).

Vậy cũng nhược điểm của khôi lỗi, thể tích hữu hạn, luyện trận quá nhiều khiến nguồn lực cung cấp có phần mệt mỏi.

Hoán đổi linh thạch cũng có chút phiền toái, bởi vì lúc đó phải dùng khôi lỗi lại, mở trận môn ra.

Trong chiến đấu, điều này tương đương mất đi năng lực chiến đấu, nếu có người bảo hộ, bản thân phải biết tiết kiệm một chút.

Vệ Thiên Xung cũng hiểu được điều này, gật đầu nói: - Uhm, ta biết rồi. Nếu trên lôi đài hết sạch linh thạch mà đối thủ còn muốn đánh, cùng lắm cứ nhận thua là được.

Đường Kiếp khẽ cười nói: - Vấn đề là người đánh chúng ta không phải chỉ có trên lôi đài.

- Hả? Lời này của ngươi có ý gì? Vệ Thiên Xung khó hiểu.

Đường Kiếp trả lời: - Trước khi tham gia Tiên Duyên Hội, ta phải đi một nơi.

- Đi nơi nào? Vệ Thiên Xung khó hiểu: - Đi đâu?

- Còn nhớ rõ ta đã nói với ngươi không, cảnh nội Lê quốc sản vật phong phú, nếu muốn có thành tựu, chung quy phải tới đó tranh đoạt một phen.

Vệ Thiên Xung giờ mới hiểu ra, Đường Kiếp muốn đánh đấm để thí luyện.

Đối với mỗi học sinh, thí luyện là quá trình nhất định phải trải qua trong đời, trong chiến đấu mà trưởng thành, cũng trong chiến đấu mà thu hoạch.

Hiểu rõ tính toán của Đường Kiếp, Thị Mộng hỏi: - Đi đâu thí luyện?

- Hoành Đoạn sơn mạch. Đường Kiếp trả lời.

- Hoành Đoạn sơn mạch?

Nghe thấy cái tên này, Vệ Thiên Xung và Thị Mộng đồng thời biến sắc.

Thị Mộng kêu lên: - Đó là nơi yêu thú hoành hành, ngươi xác định muốn chúng ta tới đó?

- Phải! Đường Kiếp khẳng định trả lời.

- Quá mạo hiểm. Thị Mộng lắc đầu liên tục: - Chỉ có ba người chúng ta, sợ là không được.

Trước đây thí luyện đều là học viện an bài, do thượng sư giám sát, bảo đảm an toàn cho học sinh, dù sao yêu vật hung mãnh, pháp thuật không có mắt, cũng không ai biết sẽ phát sinh chuyện gì.

Nhưng lúc này chỉ có ba người họ, muốn tới chỗ yêu vật hoành hành để thí luyện, nguy hiểm quá lớn.

Đường Kiếp lại nói: - Thế nên ta nói là ta đi, hai người không cần đi. Thiếu gia, lần này e là phải mượn khôi lỗi dùng một chút rồi.

Vệ Thiên Xung dù ngây thơ thì cũng hiểu được vấn đề: - Đường Kiếp, có phải ngươi đã sớm có kế hoạch đi Hoành Đoạn sơn mạch? Thế nên ngươi mới rời học viện, dẫn ta tới bí thị, còn phí nhiều công phu chế tác khôi lỗi.

- Phải! Đường Kiếp cũng không giấu y: - Ta muốn đi Hoành Đoạn sơn mạch xử lý chút chuyện, chỉ dựa vào bản thân sợ không hoàn thành được.

Trả giá là để báo ơn, đầu tư là vì tiền lời!

Vệ gia với Đường Kiếp là đầu tư, còn Đường Kiếp với Vệ Thiên Xung chẳng lẽ không phải là một loại đầu tư sao?

Với Đường Kiếp mà nói, nếu muốn tiến vào Binh Chủ Quy Khư thì có quá nhiều khó khăn.

Chưa nói tới đại trận, chỉ riêng Thiên thần cung đá là cánh cửa khó vượt qua.

Hơn nữa lần này Đường Kiếp tham gia Tiên Duyên Hội, nhất định không thể gạt được Thiên thần cung, hắn vốn trong diện hiềm nghi, Thiên thần cung tuyệt đối sẽ theo dõi hắn, thậm chí còn lợi dụng hắn, bắt giữ hắn.

Đó là nguyên nhân Đường Kiếp phải chuẩn bị rất nhiều, Hoành Đoạn sơn mạch là một trong những công tác chuẩn bị kia. Về phần bí thị, nếu không có Tam phẩm khôi lỗi của Vệ Thiên Xung, ngay cả Đường Kiếp cũng không nắm chắc việc này có thể có thu hoạch.

- Nếu vậy, chúng ta đi cùng ngươi. Vệ Thiên Xung nói: - Cùng lắm thì không tới những nơi quá nguy hiểm.

Đường Kiếp thầm nghĩ, lần này hắn đang muốn tới nơi nguy hiểm đây.

Nhưng hắn không nói ra chỉ lắc đầu: - Thiếu gia đồng ý cho mượn khôi lỗi đã là giúp ta rồi. Còn về Hoành Đoạn sơn mạch, ta hy vọng có thể đi một mình.

Nghe vậy, Vệ Thiên Xung ngây ra, có chút hoài nghi nhìn Đường Kiếp: - Đường Kiếp, có phải ngươi giấu ta chuyện gì không?

Đường Kiếp cười cười: - Nhân sinh ai không có bí mật, thật ra ta muốn đi tìm chút cơ duyên, tham gia Tiên Duyên Hội cũng có quân bài chưa lật. Nhưng nếu thứ gì người ta cũng biết, sợ là sẽ có đề phòng. Thế nên thiếu gia, nhớ tới mấy năm nay ta tận tâm tận lực, giúp ta một chuyện được không?

- Ngươi nói đi.

- Hành trình đi Hoành Đoạn sơn mạch ta đi một mình. Nhưng ngươi và Thị Mộng không được nói cho bất kỳ ai, tương lai nếu có người hỏi ta ở đâu, ngươi phải nói ta vẫn cùng đi với các ngươi.

- Được! Vệ Thiên Xung gật đầu: - Nếu không ta cho ngươi mượn La Nguyệt. La Nguyệt mới bước vào trung phẩm, theo ngươi cũng dễ thăng cấp hơn. Mặt khác nó có thể dạy ngươi Hắc Thủy Ký Hồn thuật, học được thuật này, sử dụng khôi lỗi cũng có uy lực lớn hơn.

- Vậy ngươi làm thế nào?

- Ta không sao. Vệ Thiên Xung cười ha ha, vỗ ngực nói: - Yên tâm đi, dù gì ta cũng là đồ đệ của Thiên Phong chân nhân, không giống trước kia, không có khôi lỗi thì không làm được gì. Ngươi cứ việc đi làm chuyện của ngươi, nếu gặp nguy hiểm, thứ khác đừng quản, trước tiên phải bảo vệ bản thân mình, khôi lỗi có mất cũng không sao.

Đường Kiếp nghe mà cảm động.

Vệ Thiên Xung mình phải chăm lo bao bọc trước đây, giờ đã chân chân chính chính trưởng thành.

Không chỉ có lực lượng trưởng thành, quan trọng hơn là tâm tính cũng đã trưởng thành.

Đây không phải do Đường Kiếp cho y, mà là do Yến Trường Phong cho y.

Không thể không thừa nhận, danh sư xuất cao đồ đúng là vẫn có đạo lý.

Đây không chỉ liên quan tới Yến Trường Phong dạy đồ đệ, mà cũng một phần có liên quan tới thanh danh hiển hách của y.

Ở bên Yến Trường Phong, thân phận thế gia của Vệ Thiên Xung không có bất kỳ ý nghĩa gì, chỉ là một "Tiểu bát" bình thường.

Ở bên Yến Trường Phong, tùy tiện lấy một người hầu của Yến Trường Phong ra so đều có địa vị không thấp hơn Vệ Thiên Xung, mà các sư huynh của Vệ Thiên Xung ai cũng dương danh thiên hạ, nhân vật kém cỏi nhất như Nam Bách Thành cũng là thượng sư.

Thân phận địa vị biến động lớn như vậy khiến suy nghĩ của Vệ Thiên Xung thay đổi, phải ờ góc độ "Tôi tớ" mà suy xét vấn đề.

Thậm chí không cần Vệ thái thái nhắc nhở, bất kỳ thiếu gia đầu óc bình thường nào ở bên đại nhân vật đều sẽ rất cẩn thận, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Con ông cháu cha ngang ngược kiêu ngạo biến thành con ngoan, thiếu niên ngu dốt cũng hiểu được cách nhìn mặt đoán lòng.

Đây là bản năng sinh tồn của kẻ yếu trước kẻ mạnh, là khác biệt do thân phận mang tới, chút chuyện nhỏ đó còn không làm được thì đúng là đáng bị loại bỏ rồi.

Có nhiều thứ, Đường Kiếp dạy Vệ Thiên Xung một trăm lần y cũng không hiểu được, thậm chí còn chẳng nhớ được. Nhưng chỉ cần Yến Trường Phong nói một câu, Vệ Thiên Xung còn phải ghi lại, không dám quên.

Thứ ông ta yêu thích, thái độ cư xử, quan niệm cuộc sống là thứ mà mỗi đồ đệ phải ghi nhớ, thậm chí còn được coi là tiêu chuẩn nhân sinh cao nhất.

Đây là tầm quan trọng của hoàn cảnh.

Nếu muốn để một người trưởng thành, trước phải cho hắn một hoàn cảnh có thể trưởng thành.

So sánh với Yến Trường Phong, Đường Kiếp muốn bồi dưỡng Vệ Thiên Xung mức này e phải trả giá gấp mười lần. Đó cũng là nguyên nhân Đường Kiếp bất chấp phải để Vệ Thiên Xung trở thành chân truyền.

Giờ mọi cố gắng và trả giá rốt cục có hồi báo, nếu không có Vệ Thiên Xung, Đường Kiếp cũng không biết lấy ở đâu ra khôi lỗi, mà kế hoạch tiếp theo, hắn thật sự cần một trợ thủ đắc lực.

Dù vậy, Đường Kiếp vẫn từ chối cho tiểu hồ ly đi theo mình, dù sao chuyện hắn sắp làm, thật sự càng ít người biết càng tốt.

Sáng sớm hôm sau, Đường Kiếp cáo biệt Vệ Thiên Xung và Thị Mộng, một thân một mình rời đi.

Nhìn Đường Kiếp rời khỏi, Vệ Thiên Xung nói: - Thị Mộng à, ngươi nói sao Đường Kiếp phải một thân một mình đi ra ngoài?

- Không phải nói đi tìm cơ duyên sao? Thị Mộng hỏi.

- Ngươi tin sao? Vệ Thiên Xung hỏi lại.

- Hả? Thị Mộng khó hiểu: - Thiếu gia có ý gì.

Vệ Thiên Xung nói: - Ta thừa nhận ta là người ít động não, nhưng ta không phải là kẻ ngu ngốc. Thị Mộng à, ngươi không biết Đường Kiếp vẫn luôn có việc giấu trong lòng sao?

- Vậy sao... Thiếu gia. Thị Mộng cười cười: - Nhưng làm người, ai mà không có bí mật trong lòng chứ.

- Không phải vậy. Nhìn bóng dáng Đường Kiếp đi xa, Vệ Thiên Xung nói: - Ta có thể cảm nhận được, trên người hắn cất giấu bí mật. Chuyện khác ta không dám nói, ít nhất vào lúc này, hắn tuyệt không phải đi tìm cơ duyên gì đó. Nếu hắn đi tìm cơ duyên thật, hắn sẽ không từ chối cho La Nguyệt theo. Hắn không cho La Nguyệt hỗ trợ, chỉ là vì... hắn không muốn cho La Nguyệt biết bí mật của hắn.

Nói đến đây, Vệ Thiên Xung dừng một chút, sau đó lại nói chắc như đinh đóng cột: - Hắn không muốn cho chúng ta biết chuyện của hắn!

- À? Thị Mộng ngẩn ngơ: - Vậy sao ngươi không trực tiếp hỏi hắn?

Vệ Thiên Xung lại mỉm cười: - Bởi vì đến ta còn chẳng hiểu nổi bản thân mình. Nếu hắn không muốn cho ta biết thì đều có đạo lý của hắn. Có lẽ là do không tin ta, có lẽ không muốn liên lụy tới ta, nhưng dù là nguyên nhân gì, cũng sẽ không hại ta. Nếu ngươi muốn biết bí mật của đối phương, cách tốt nhất không phải giằng co, mà phải dùng hành động để chứng minh, ngươi có tư cách chia sẻ bí mật của đối phương!