← Quay lại trang sách

Chương 289 Sinh tử chi địch.

Một hồi chiến đấu không trì hoãn.

Tổ hợp Vệ Thiên Xung và khôi lỗi của y hướng Chu Vĩ Hiểu phát động một hồi đánh đấm như mưa rền gió dữ, ngay cả âm binh y cũng không dùng, trực tiếp dùng cường lực nghiền ép, nghiến Chu Vĩ Hiểu từ đám mây thành đám đất bùn.

Khác với Đường Kiếp nghĩ, sau khi giành chiến thắng Vệ Thiên Xung không có mừng rỡ la như điên, ngược lại còn rất bình tĩnh đi xuống lôi đài.

Đây là tâm tính đã trưởng thành, cũng là do tự tin sinh ra.

Giống như học sinh năm 3, năm 4 sẽ không vì đánh bại học sinh năm thấp mà hoan hô nhảy nhót, Vệ Thiên Xung cũng sẽ không vì đánh thắng một trận mà có cảm giác hưng phấn.

Lại quên rằng lúc trước, đối thủ như vậy chính là điều y ngưỡng mộ.

Chiến đấu cứ thế thẳng một mạch, có thắng có bại, tổng thể gần như ổn định. Đợi đến khi Đường Kiếp lên đài, học sinh Thiên Nhai Hải Các chỉ cùng hắn giao thủ mấy hiệp đã bị hắn đấm một quyền rớt xuống đài, chấm dứt cuộc chiến, thật không đáng nhắc đến.

Do là ngày đầu tiên, Lục đại phái ai hơn ai kém tạm thời chưa nhìn ra, tuy nhiên đã có một vài học sinh ưu tú học sinh đã bộc lộ tài năng bản thân, bắt đầu hấp dẫn người khác chú ý.

Thiên Thần Cung Vân Vô Cực, Phương Thích Dã, Lâm Sưởng Thụy, Thiên Tình Tông Đặng Hiểu Vũ, Mục Dư, Lý Chí Bình, Thất Tuyệt Môn Mục Nghị, Tiêu Văn, Lâm Vong, Thiên Nhai Hải Các Lam Ngọc, Cô Thanh Hàn, Thú Luyện Môn Hách Liên Hổ, Diệp Hắc Tử, Thiên Chiếu, cuối cùng là Tẩy Nguyệt Phái Bành Diệu Long, Đường Kiếp, Diệp Thiên Thương đều đã lên đài, cũng không có bất ngờ gì giành thắng lợi.

Cuộc chiến nhanh chóng kết thúc, đám đông hội tụ thành dòng người.

Hứa Diệu Nhiên cũng phải về môn phái báo danh.

Nàng lưu luyến không rời nhìn Đường Kiếp: - Còn không quay về, chỉ e đám thượng sư sẽ qua bắt ta thật.

- Vậy ngày mai có thể qua đây không? Đường Kiếp hỏi.

Hứa Diệu Nhiên lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Sáng hôm sau trận đấu lại bắt đầu, Hứa Diệu Nhiên quả nhiên không tới.

Đường Kiếp cố gắng tìm kiếm mới thấy Hứa Diệu Nhiên ngồi ở một góc Thiên Nhai Hải Các. Nàng dùng hai tay ôm má, rầu rĩ không vui ngồi một mình.

Nhìn dáng vẻ của nàng, Đường Kiếp khẽ cười, ngẫm nghĩ một chút rồi lấy ra truyền tín phù, viết lời nói rồi đốt cháy.

Hứa Diệu Nhiên đang ngồi buồn, chợt cảm nhận bên thắt lưng nóng lên, gỡ ngọc bội nhìn xuống thì thấy hàng chữ: Ta nhìn thấy nàng rồi.

Trong lòng Hứa Diệu Nhiên ngọt ngào, cũng nhìn về phía Đường Kiếp, rốt cuộc tìm thấy Đường Kiếp, vẫy vẫy tay.

Hai người xa xa nhìn nhau, liếc mắt đưa tình, trong lúc lại thấy hạnh phúc không ngừng.

Đúng lúc này, trên đài đột nhiên truyền đến một tiếng ầm vang dội, sau đó là một tiếng kêu "A" thê lương.

Tiếng gào thê lương thu hút sự chú ý của Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên, lúc này họ mới phát hiện trên đài có một gã đệ tử Thất Tuyệt Môn ôm lấy cổ họng mình, thống khổ thét lên rồi ngã xuống, ở cổ nhuốm đầy máu tươi, trong khoảnh khắc nhuộm đỏ cả lôi đài.

Tai nạn chết người rồi!

Dưới đài xôn xao, chỉ có rất ít người ánh mắt vẫn điềm tĩnh như trước.

- Chuyện gì vậy? Đường Kiếp thấp giọng hỏi. Hắn thấy trên đài có đệ tử Thiên Thần Cung, hai tay màu đỏ thẫm, lúc này đang ung dung lau máu trên tay, đúng là không chút bối rối.

- Còn có thể xảy ra chuyện gì chứ? Nơi này không phải thi đấu trong học viện, nơi này là nơi đọ sức sinh tử của Lục đại phái. Ở trong này, kẻ thua chết! Một học sinh cất giọng nói.

- Điều đó không thể nào! Đám học sinh đều kêu lên: - Sao hôm qua không có quy định này?

- Đây không phải quy định mà là lựa chọn của mọi người. Bành Diệu Long lớn tiếng trả lời, y đã đánh thắng trận đấu của mình, nhưng đối thủ của y lại êm đẹp không có chuyện gì. Đồng thời lúc Thiên Nhai Hải Các và Thú Luyện Môn chiến đấu cũng không có chuyện gì.

Duy chỉ có trận đấu giữa Thiên Thần Cung và Thất Tuyệt Môn, trận đầu tiên đã bị máu tươi phủ kín.

Thấy cảnh này, Đường Kiếp rốt cục giật mình: - Sinh tử chi địch?

Giữa Lục đại phái có bằng hữu, cũng có kẻ thù.

Quan hệ bằng hữu không phải do một ngày đúc thành, mà là tích lũy qua ngàn năm lịch sử, nương theo lấy vô số cuộc chiến, còn có rất nhiều sinh mạng và máu, chảy truyền qua nhiều đời dạy bảo, khắc vào huyết mạch, chịu ảnh hưởng của truyền thuyết, thậm chí còn hình thành nền văn hóa đặc trưng.

Thất Tuyệt Môn và Thiên Thần Cung chính là địch nhân sinh tử.

Hai phái trong lịch sử đã có rất nhiều thù hận, thế nên từng học sinh mới gia nhập môn phải, đầu tiên học không phải là tu luyện như thế nào, mà là oán hận đối thủ như thế nào.

Môn phái khác giao thủ, trước khi dùng tới tuyệt chiêu còn phải suy nghĩ, như Lam Ngọc muốn giết Thái Quân Dương thì phải tự mình xây dựng cơ hội. Nhưng sinh tử chi địch trên lôi đài, giết chết đối phương gần như là lựa chọn của cả hai bên.

Thế nên chuyện hôm nay phát sinh cũng không kỳ quái.

- Vậy học sinh đã chết kia phải làm sao? Thế chẳng phải, hai phái đều thiếu người? Có học sinh hỏi.

- Có thể giảm bớt thì có thể thay thế bổ sung. Diệp Thiên Thương trả lời: - Tuy nhiên các ngươi không biết vấn đề cần chân chính sầu lo không phải là vấn đề này sao?

- Là cái gì? Có người còn không kịp phản ứng.

Đường Kiếp đã tiếp lời nói: - Tẩy Nguyệt phái cũng có sinh tử chi địch của mình.

Bành Diệu Long mỉm cười: - Đúng vậy.

Trong lòng mọi người đồng thời run lên, cùng nhau nhìn về phía Thú Luyện Môn. Ở nơi nào đó, một đám học sinh biểu tình dũng mãnh không hề che giấu sát ý trong mắt.

Dù là học sinh kém nhất Tẩy Nguyệt cũng biết kẻ địch lớn nhất suốt đời họ là ai.

Thú Luyện Môn!

Trong lịch sử Tẩy Nguyệt phái, chiến tranh giữa hai phái đã giằng co ngàn năm, chưa bao giờ tiêu tan, chưa bao giờ đình chỉ, chưa bao giờ hòa bình.

Giữa họ không có hòa bình, không có hữu ái, chỉ có huyết thư lịch sử và thù hận thấu xương.

Nếu có một ngày người hai phái ngồi cùng nhau, đó không phải họ đã thành bằng hữu, mà chỉ là để tìm nhược điểm của đối phương, sau đó dễ dàng đâm ra một kiếm trí mạng.

Đường Kiếp có thể ngồi nói chuyện phiếm với yêu nữ Thiên Nhai Hải Các, Tẩy Nguyệt phái sẽ không để ý tới, nhưng nếu đổi là người của Thú Luyện Môn, vận mệnh chờ đợi hắn chính là trục xuất.

Dù Đường Kiếp hận Thiên Thần Cung nhất, nhưng qua lịch sử giáo dục, Đường Kiếp cũng không có cảm tình gì với Thú Luyện Môn. Trước giờ hắn học văn khoa, rất rõ trong một trăm năm gần đây, môn hạ Tẩy Nguyệt chết trong tay Thú Luyện Môn có 562 người, trong đó bao gồm sáu vị Thiên Tâm Cảnh. Tẩy Nguyệt phái trong mấy trăm năm qua mất đi đệ tử, thượng sư, có một nửa là do Thú Luyện Môn tạo thành.

Đương nhiên, đối phương cũng giống như vậy.

Thù hận giữa hai phái đã sớm trở thành đạo lý, gặp mặt phải giết mới là đạo lý.

Đối với Tẩy Nguyệt phái mà nói, lý do giết người tốt vĩnh viễn không phải là họ phạm vào nhiều tội ác, mà là "Họ đều là người của Thú Luyện Môn".

Nếu không phải Hồng Mai thành có quy củ của mình, có đại trận, khôi lỗi thủ hộ, có Tiên Duyên Hội chấp hành, vậy chỉ e Thiên Tình Tông và Thiên Nhai Hải Các, Tẩy Nguyệt phái và Thú Luyện Môn, Thiên Thần Cung và Thất Tuyệt Môn đã sớm chém giết tới máu chảy thành sông.

Có thể coi là vì vậy, mọi người đều nhẫn nại chờ đợi.

Chờ cơ hội, chờ đợi giết chóc, chờ đợi thanh toán!

Hôm nay, chính là ngày Thiên Thần Cung và Thất Tuyệt Môn tính toán sổ sách.

Lúc hai môn phái công khai trở mặt, quy tắc tự động mất đi ý nghĩa, giết chóc chính là quy tắc, tiêu diệt kẻ thù chính là giá trị lớn nhất.

Về bốn phái khác, không cần lo họ sẽ phản đối.

Tất cả mọi người đều có phiền phức riêng muốn xử lý, đều có mục tiêu giết chóc mình phải đối mặt.

Thế nên cảnh giết chóc như vậy, Lục đại phái đều cho phép.

Lục đại phái cho phép chính là toàn thế giới cho phép!

Hiểu ra điều này, lại nhìn ánh mắt giết chóc của học sinh Thú Luyện Môn, tất cả mọi người đã hiểu thứ chờ họ hôm sau chính là gì.

Vệ Thiên Xung không khỏi run run: - Giữa hai phái, thế nào cũng phải ngươi chết ta sống ư?

- Ngươi không giết hắn, hắn liền giết ngươi. Đường Kiếp nhắc nhở y: - Quy củ Tiên phái, không nên dây vào phiền toái, tuyệt đối không được gây ra, nhưng kẻ thù đáng chết cũng tuyệt đối không thể bỏ qua!

- Vậy nhận thua được không? Vệ Thiên Xung lập tức nói.

Đường Kiếp trả lời: - Có thể. Tuy nhiên ngươi cứ đợi bị các thượng sư đánh chết đi. Ồ, đúng rồi, ngươi là đệ tử của Trường Phong chân nhân. Nể mặt Trường Phong chân nhân, có lẽ các thượng sư sẽ không giết ngươi.

Vệ Thiên Xung nhẹ nhàng thở ra.

Đường Kiếp bổ sung: - Trường Phong chân nhân sẽ đích thân chạy tới lăng trì người thành vạn đoạn.

Mặt béo của Vệ Thiên Xung lập tức cứng đờ.

Đường Kiếp đã tiến gần bên tai y, thấp giọng nói: - Đã nói tới địch nhân thì vĩnh viễn đừng hy vọng ai đó sẽ rộng lượng. Thiếu gia, có những sai lầm chúng ta có thể phạm, có những sai lầm chúng ta vĩnh viễn không thể dính! Giết chết đối thủ Thú Luyện Môn của ngươi, nếu không cuộc đời của ngươi con đường của ngươi đều phải dừng ở đây.

Thân thể Vệ Thiên Xung run rẩy vài cái, rốt cục trấn định lại: - Chỉ có thể như thế sao?

- Xem ra là chỉ có thể như thế. Đường Kiếp thản nhiên trả lời: - Trường Phong chân nhân bảo ngươi tới, chỉ sợ vốn chẳng phải là vì thập đại mà là muốn ngươi mang một cái mạng trở về. Nếu ngươi làm được, vậy ngươi liền có tư cách tiếp tục làm đệ tử của ông ta. Nếu ngươi không làm được, rõ ràng chết đi cũng tốt, đỡ phải tương lai vô năng đi tới nhân gian, phá hỏng thanh danh của ông ấy.

Vệ Thiên Xung hít một ngụm khí lạnh.

Đường Kiếp lại nói: - May mắn là huyết chiến giữa Tẩy Nguyệt phái với Thú Luyện Môn phải tới ngày thứ năm mới bắt đầu. Trong khoảng thời gian này, ngươi còn có thời gian nghiên cứu đối thủ.

- Uhm, ta biết rồi. Vệ Thiên Xung gật đầu.

Sau đó y đột nhiên nhớ ra chuyện gì, biến sắc nói: - Không tốt, Quân Dương...

Đối thủ của Thái Quân Dương, đúng là người xếp hạng 1 Thú Luyện Môn tên Hách Liên Hổ!

Nghe Vệ Thiên Xung nói vậy, Đường Kiếp cũng đành thở dài: - Giờ ta chỉ hy vọng, nếu thật không thể chiến thắng đối thủ, nhóm thượng sư cho phép chủ động nhận thua. Nhưng ta lo lắng, lấy tính cách của Quân Dương, y sẽ không làm vậy.

Nói xong hai người cùng nhìn Thái Quân Dương, chỉ thấy y vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt thản nhiên, không có vẻ sợ hãi.

- Rốt cuộc là được hay không được? Vệ Thiên Xung cũng nóng vội.

- Xem tiếp chẳng phải sẽ biết sao? Đường Kiếp chậm rãi trả lời, ánh mắt đã dừng trên lôi đài giữa Thiên Thần Cung và Thất Tuyệt Môn.

Trận chiến hôm nay đã định trước hai phái này mới là nhân vật chính. Một hồi máu tanh đang triển khai giữa hai phái, đồng thời cũng là gợi ý cho tất cả những học sinh tham gia trận đấu máu tanh sau.