Chương 387 Vơ vét ba thước đất.
Trên đỉnh Thạch Môn phong, Đường Kiếp ngắm nhìn bầu trời xa xa.
Cũng không biết trải qua bao lâu, rốt cục phía sau vang lên thanh âm của Bắc Thương Hàn:
- Toàn bộ chuyện này thì ra là Khâu Thư Dư khiến Ngọc Uyển Nương giả làm tên Thất Tuyệt Môn cố ý ép giá, kỳ thật Thất Tuyệt Môn và Thạch Môn Phái đàm phán giá tiền là bảy mươi triệu, có ba mươi triệu trong đó Khâu Thư Dư và Ngọc Uyển Nương tính toán nuốt riêng... Nghe nói là mượn chuyện tinh hóa sa tằm lần trước.
Đường Kiếp mỉm cười: - Bảo sao họ không vì chuyện này tìm ta, thiệt thòi ta còn mất công chuẩn bị nhiều như vậy. Lúc ở thung lũng Ngọc Uyển Nương từng ngắt lời Vương Tuyệt Diệt, e chính là sợ tiết lộ việc này, nếu không phải Vương Tuyệt Diệt mạnh mẽ, cứng rắn xuất hiện, như vậy Ngọc Uyển Nương cũng sẽ không cho cho bọn họ gặp mặt.
- Đúng vậy. Trước nuốt mất ba mươi triệu, cùng ba người hoàn thành mua bán trở về, xác nhận việc này không có hậu quả khó lường gì liền xuất hiện, công khai chỉ trích ba vị sư đệ sư muội vì suy nghĩ cho bản thân mà vùi môn phái vào chỗ bất nghĩa, không để ý tới sinh tử môn phái, cuối cùng công khai lấy đi mười triệu trong số bốn mươi triệu. Cho tới giờ, khoản tiền bảy mươi triệu đã bị Khâu Thư Dư và Ngọc Uyển Nương nuốt mất, còn Lương Hưng Bang và Thạch Tịnh Trai vất vả hai năm, cuối cùng cũng được mỗi người mười triệu. Bắc Thương Hàn lắc đầu thán phục: - Đây cũng coi như tính toán tinh vi nhưng lại bị ngươi phá hỏng, nghĩ muốn đẩy ba người họ gánh tránh nhiệm, không những thất bại còn phải tự tử.
Đường Kiếp thản nhiên nói: - Chung quy là do lão quá tham lam, biết rõ chuyện có chỗ không đúng mà còn dám nuốt mất một nửa số hàng, sao ta chẳng tìm tới lão?
- Đúng rồi, giờ đầu đảng tội ác đã đền tội, những kẻ khác ở Thạch Môn Phái xử lý thế nào?
Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút trả lời: - Ta từng đồng ý với Khâu Thư Dư, chỉ cần lão đồng ý tự sát thì bảo toàn Thạch Môn Phái và người nhà của lão. Chỉ là tội lão phạm quá lớn, không dễ tha thứ. Ta thấy thế này đi, con trai Khâu Thư Dư thân là người biết chuyện, dù chưa trực tiếp tham dự nhưng cũng có tội biết mà không báo, ấn luật phế bỏ tu vi, gia sản sung công, người nhà giao cho Ngọc Hoa Phái giám thị, suốt đời không được tu luyện, cấp cho một toàn điền viên, điền sản hai mươi mẫu, an tâm ở đó, không được tự ý rời núi. Đồng thời để Ngọc Hoa Phái chọn ra một gã đệ tử tiến vào Thạch Môn Phái, kế nhiệm Nhâm chưởng môn, kê biên tài sản Thạch Môn Phái, tất cả đoạt được đều sung công.
Làm như vậy, từ nay về sau Thạch Môn Phái coi như do Ngọc Hoa Phái nắm giữ.
Ngọc Hoa Phái bị Thạch Môn Phái ức hiếp nhiều năm, tin tưởng kết quả này đã là thích đáng, mà Đường Kiếp cũng thực hiện lời hứa của mình, bảo toàn Thạch Môn Phái. Về phần này đệ tử Thạch Môn, tuy Đường Kiếp phế bỏ Thạch Môn Phái, nhưng đây cũng tổn thất gì tới họ.
Kỳ thật chuyện này, Đường Kiếp tự ý xử lý Thạch Môn Phái, vốn không do hắn quyết định.
Nhưng Đường Kiếp cũng không có cách nào, lần này tuy đạt được nhiều chỗ tốt, nhưng phân cho người khác cũng không ít. Đừng nói bọn họ là người trực tiếp tham dự, ngay cả Tẩy Nguyệt phái có không tham dự thì cũng không được chia thiếu một phân. Hắn xuất thân là nhân viên công vụ nên hiểu rõ sự quan trọng của lễ tiết này. Đám người đó bình thường nhìn đều cười hì hì nhưng trong lòng so với ai cũng đều có quỷ.
Ngươi tặng lễ cho họ, họ chưa chắc nhớ ngươi, nhưng ngươi không tặng lễ cho họ, khẳng định bọn họ nhớ kỹ ngươi!
Món hàng trị giá một ức mười triệu, Đường Kiếp phỏng chừng Tẩy Nguyệt phái đồng ý cho họ một trăm triệu cũng không tính là tệ rồi, thì ra là cho hai người bọn họ gấp vạn. Giờ còn cần Bắc Thương Hàn Thích Thiếu Danh Vệ Thiên Xung bọc hậu mới có được, bằng không chỉ có mười triệu đã là không tệ, bề trên Tẩy Nguyệt phái cũng có người lòng dạ hiểm độc, các kiểu ép giá trốn không thoát.
Kể từ đó, đạt được trên hai ngàn vạn phải nhả ra năm triệu phòng bị, còn lại dư mười năm triệu.
Ấn theo hiệp nghị, Đường Kiếp là người kế hoạch và chủ đạo lần này nên được một phần tư, còn lại ba trăm bảy mươi năm vạn, còn dư lại ba phần tư do Bắc Thương Hàn Vệ Thiên Xung và hai bốn đệ tử căn cứ theo thực lực và cống hiến phân phối, tuy nhiên khác biệt cũng không lớn.
Cho nên nói, đừng thấy lần này Đường Kiếp mua bán lớn, nhưng phân chia lợi nhuận và nộp lên trên rồi thì số vào tay hắn cũng chỉ còn ba triệu. Đương nhiên, Thiên Huyền Chân Giải không tính, đây cũng là lý do vì sao Đường Kiếp lại đem hàng bán cho Vương Tuyệt Diệt.
Tất cả không ở chỗ mình, mới là chỗ tốt thật sự.
Không có cách nào, khối bánh ngọt Đường Kiếp ăn quá lớn, lớn đến mức hắn không tiêu hóa được, nhất định phải nhổ ra một phần.
Nếu vậy, hắn phải nghĩ cách bù lại ở phương diện khác.
Theo lý là mình cướp được của Thạch Môn Phái, nhân do ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn vào số hàng này, đúng là chẳng hề để tâm tới bản thân Thạch Môn Phái. Kỳ thật Thạch Môn Phái cướp đoạt vài thập niên, số hàng tàng trữ cũng không ít.
Vì nguyên nhân này Đường Kiếp mới tự ý quyết định, này tự ý này chính là "Trả giá thắng lợi phí tổn" và "Thu hoạch thành quả thắng lợi", thành ra giữ đúng lời hứa với Khâu Thư Dư, còn mình thật sự chiếm được chỗ tốt, còn có cả sự cảm kích của Ngọc Hoa Phái.
Tuy hành động này khó tránh khỏi bị lên án, nhưng hiện tại được uy đại thắng, còn có Minh Dạ Không, Tạ Phong Đường thưởng thức, cũng sẽ chẳng có ai gây phiền cho hắn. Đây cũng là nguyên nhân tướng lĩnh cầm quân bên ngoài ương bướng với chính quyền —— không ỷ vào sủng sinh kiều, vậy sự sủng ái kia dùng để làm gì?
Nghe Đường Kiếp nói, ánh mắt Bắc Thương Hàn chớp liên tục: - Được, được, có lời của ngươi, trước xử trí Thạch Môn Phái. Một tội phạt một tội, cũng đã phạt qua, họ không thể nói gì được. Tuy nhiên ngươi làm như vậy, ít nhiều cũng có phần tự quyết, vì thực hiện lời hứa hẹn mà không tiếc gánh vác, xứng đáng nhận được sự thông cảm.
Đường Kiếp ngẩn ngơ, nghĩ Bắc Thương Hàn ngươi sẽ không ngu như vậy chứ, cho rằng ta vì thực hiện lời hứa mà làm như vậy? Lại nhìn Bắc Thương Hàn đầy ý cười, trong lòng giật mình, ho một tiếng nghiêm mặt nói: - Đường Kiếp ta cả đời làm người, đều vâng theo chính khí trong lòng, không thẹn với lương tâm, chút thiệt thòi này đã là gì.
Bắc Thương Hàn suýt nữa ói ra, cuối cùng chắp tay nói: - Nếu vậy, Đường sư đệ còn chậm trễ gì nữa, cùng đi khố phòng đi?
Đường Kiếp ngây người, hiểu ra chỉ vào Bắc Thương Hàn nói: - Bắc sư huynh, huynh vậy là không được, chủ ý lần này ta nghĩ, mệnh lệnh cũng là ta ra, muốn xem cũng phải tự mình đi xem mới được.
Bắc Thương Hàn thản nhiên nói: - Cùng lắm thì quyền tự quyết ta gánh hộ ngươi một nữa.
Đường Kiếp lập tức tươi cười: - Nếu vậy, mới sư huynh.
- Cũng là ngươi mời trước, ngươi mà ở đây thêm mấy ngày cũng thành đầu đất.
————————————
Khố phòng Thạch Môn Phái coi như trọng địa đệ nhất, nhưng dù bố phòng nghiêm mật đến đâu cũng không ngăn được người khác xâm lấn.
Đứng trong phòng kho, Đường Kiếp và Bắc Thương Hàn dù bận vẫn ung dung chắp tay sau lưng thưởng thức những đồ chứa trong đó, bốn phía là cơ quan bố trí, không trung là còi báo động ô ô không dứt bên tai, hai người lơ đễnh nhìn.
Trên tường đeo đầy các loại pháp bảo, phía dưới có bốn khung sắt, mặt trên bày đan dược, lá bùa cùng với một ít vật phẩm tài nguyên, trên mặt đất còn có bốn rương sắt lớn, bên trong chứa đầy linh tiền và linh ngọc.
Ánh mắt Bắc Thương Hàn chủ yếu tập trung trên tường.
Nơi này bày hơn một trăm kiện pháp bảo, muôn hình muôn vẻ đủ loại, Bắc Thương Hàn vươn tay tới, một kiện Kim Lũ Y rơi vào tay, nhìn qua vui vẻ nói: - Vật này không tệ, từ Kim Tinh Thạch tạo ra, cứng rắn vô cùng, năng lực phòng ngự rất mạnh, đáng tiếc hơi nặng, hơn nữa không thể ẩn nấp.
Nói xong lại thả về, tìm kiện pháp bảo tiếp theo.
Ánh mắt Đường Kiếp chủ yếu tập trung ở mấy kệ sắt, nhất là những vật phẩm tài nguyên.
Một hộp ngọc hấp dẫn sự chú ý của hắn, mở ra thì thấy bên trong là một khối đất đen, không ngừng vặn vẹo trong hộp ngọc, biến hóa thành đủ loại hình dạng.
- Vân nê. Mắt Đường Kiếp sáng lên, đây chính là bảo bối chân chính, có thể sử dụng cho Tố hình trọng chú, biến hóa bổ sung, là tài liệu tốt thay thế bổ sung thổ hệ pháp trận, dù là chế tác khôi lỗi hay bày trận đều dùng được.
Không chút khách khí hắn thu hộp ngọc vào túi Giới Tử.
Bên kia Bắc Thương Hàn cũng phát hiện được một bộ y phục tốt, tuy năng lực phòng ngự kém hơn kim lũ y, nhưng vân áo mỏng, mặc vào vẫn giữ được phong độ, không giống Kim lũ y kia mặc vào trông giống Đại tướng quân.
Đầu năm nay phải lăn lộn nhiều, vẻ ngoài cũng rất quan trọng, vật như Kim lũ y cũng rơi vào tay người thô kệch.
Đi tới bên kia, Đường Kiếp nhìn thấy trên kệ bày một cái bình nhỏ, mở bình ra, bên trong truyền đến một hương thơm nồng đậm. Đường Kiếp cười nói: - Không ngờ là ngọc thiềm dịch, vật này một lợi vạn vật sinh trưởng, hai có thể sử dụng cho học viện gieo trồng, cũng có thể dùng cho chế tác Mộc hệ pháp trận, Ất Mộc Thiên Thanh Trận nếu có nó, uy lực đại tăng, không tệ không tệ.
Vừa nói vừa thu vào trong túi.
Bên kia Bắc Thương Hàn cũng thu lại một sợi dây: - Ngọc mãng đai này năm đó ta từng thấy một vị thượng sư sử dụng, vật ấy có thể tích nước lửa, có thể dài có thể ngắn, có trói buộc vây địch, cũng có hiệu quả như hàng nghìn tiên vũ.
Bên này Đường Kiếp lại nhặt một vật lên: - Lôi Cức Mộc ngàn năm, ha ha, đây mới thực sự là Lôi Cức Mộc ngàn năm!
Bắc Thương Hàn cầm một đôi giày trong tay: - Tử Vũ Phong điện ngoa, Đường Kiếp, vật này cũng xứng đôi với Tử Điện Túng Thân Pháp của ngươi.
- Ta đã có giày tử điện rồi, Bắc huynh không cần phải khách khí.
Bắc Thương Hàn cười ha ha mặc vào.
Hai người ta một câu ngươi một câu, giống như thi đua dùng pháp thuật bắt lấy đồ cho mình, trong nháy mắt đã cầm không ít hàng tốt. Bắc Thương Hàn chủ yếu lấy pháp bảo, ngoài cho mình dùng còn muốn lấy cho người khác dùng —— dùng để bán lấy tiền. Đường Kiếp thì chủ yếu lấy tài liệu, nhất là tài liệu có thể bày trận, mặc kệ mình có cần không, phàm là vật tốt đều không tồi.
Hai người đang lấy hăng say, đột nhiên Bắc Thương Hàn ồ lên một tiếng: - A? Đây là vật gì? Đường Kiếp ngươi đến xem.
- Chẳng lẽ còn có thứ Bắc sư huynh không biết sao? Đường Kiếp cười nói.
Bắc Thương Hàn cũng không phải người cần gian dối với qua được cuộc thi như Vệ Thiên Xung, y cũng giống như Đường Kiếp đều là văn võ song toàn, thứ y không biết, hơn phân nửa là hàng hiếm.
Nhìn qua, chỉ thấy thiết bản treo trên tường chỗ Bắc Thương Hàn bày bảy cái đinh, thân đinh như dùng ngọc thạch chế thành, đầu đinh còn khắc hình bảy đầu thú Long, Hổ, Báo, Sư, Giao long, Sói, Cá sấu.
Thứ này chưa từng thấy qua, hắn đang định nói với Bắc Thương Hàn mình cũng không biết thì đột nhiên trong đầu lóe lên một ý tưởng, dường như mình đã gặp qua vật này ở đâu, lập tức cúi đầu suy tư, chỉ có điều dù hắn nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra.
Đang lúc vắt óc suy nghĩ, trong Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận, bản thể Đường Kiếp đột nhiên mở to mắt nhìn vào vách đá dựng đứng.
Một bộ đồ rơi xuống, rơi vào tay phân thân.
Đường Kiếp đột nhiên ngẩng đầu: - Đây là Thất Sát Trấn Hồn Đinh!
Lúc này tim hắn đập nhanh hơn.
Đúng vậy, hắn từng ở trong Thiên Huyền Chân Giải nhìn thấy vật này, là thứ được Thất Tuyệt Môn xếp vào tài nguyên trọng yếu, thậm chí còn vì thế mà vẽ bản đồ chuyên môn.
Đường Kiếp không ngờ có thể nhìn thấy bảo vật sắp tuyệt chủng ở đây.
Thất Sát Trấn Hồn Đinh có nhiều tác dụng, nó do bảy kiện tạo thành, mỗi một kiện đều có thể hóa thành yêu thú đối ứng công kích kẻ thù, thực lực tương đương với Đại trí thông linh thượng phẩm. Bảy kiện thông linh thượng phẩm, với Thoát Phàm mà nói cũng coi tăng mạnh chiến lực.
Tuy nhiên đây không phải tác dụng chân chính của nó, tác dụng chân chính của nó thật ra là "Trấn"!
Trấn áp!
Vật ấy có hiệu quả trấn áp hùng mạnh, khi tác dụng lên cơ thể con người, có thể trấn hồn đoạt phách, dù là Thiên Tâm Tử Phủ cũng khó phản kháng, mà khi nó dùng cho trong trận, đại trận căn cơ thăng bằng, khó thể dao động, là pháp bảo hộ trận.
Thứ này từng phổ biến vào mấy ngàn năm trước, chính là tu giả giết người cướp của, bố trí để truy hỏi cướp đồ, đáng tiếc theo năm tháng trôi qua, môn phái giữ phương pháp chế tác biến mất, thủ pháp chế tác bảo vật cũng thất truyền, Thất Sát Trấn Hồn Đinh càng ngày càng ít.
Thạch Môn Phái vô tri, coi Thất Sát Trấn Hồn Đinh như pháp bảo bình thường thu vào, thời khắc này ánh mắt Đường Kiếp chớp liên tục, rốt cục vẫn không giấu diếm, nói rõ ràng lai lịch của Thất Sát Trấn Hồn Đinh.
Bắc Thương Hàn nghe nói về Thất Sát Trấn Hồn Đinh cũng cảm thấy khiếp sợ, thán phục nói: - Không ngờ là bảo bối ngay cả Thất Tuyệt Môn cũng theo đuổi, Đường sư đệ thật không lừa ta chứ?
Đường Kiếp chỉ nói Thất Sát Trấn Hồn Đinh hóa thân thất yêu, nhưng không biết làm thế nào, Bắc Thương Hàn cũng cảm thấy vui mừng: - Tác dụng chính của vật này vẫn là bày trận, sư đệ lại là cao thủ món này, nếu vậy đưa cho sư đệ dùng thì hơn.
Nói xong đã đưa Thất Sát Trấn Hồn Đinh cho Đường Kiếp, Đường Kiếp chắp tay nói: - Đa tạ Bắc sư huynh.
Nhưng cũng không khách khí thu vào.
Hai người tiếp tục cướp đoạt, cơ bản những thứ tốt đều bị lấy đi, cuối cùng mới soát tới mấy bình đan dược rồi nghênh ngang rời đi, về phần mấy thùng linh tiền linh ngọc thì không động tới.
Thật sự là do túi Giới Tử không nhét thêm được nữa rồi.
Ra khỏi khố phòng, sư huynh đệ hai người nhìn nhau, đồng thời cười ha hả, nghênh ngang rời đi.
Một lát sau một gã sư đệ đi tới, trịnh trọng dán giấy niêm phong.
Đợi xử lý xong mọi chuyện, ngay đêm đó, Đường Kiếp và Bắc Thương Hàn cùng mọi người mở khố phòng ra, trong hào quang chói sáng, ai nấy đều vui vẻ hoan hô "Phát tài rồi".
Kỳ thật thu hoạch lớn nhất vẫn là mạch khoáng kia, nhưng những con số trên giấy không đủ làm người ta rung động thế này. Năm vạn để trong ngân hàng chỉ là một con số bình thường, lấy ra trải lên giường cũng chị bị coi là nhà giàu hợm của.
Có đệ tử tinh thông tính toán bắt đầu phân loại tính toán, cuối cùng nhanh chóng đưa ra kết quả: Vật tư trong phòng cộng lại, giá trị tổng giá năm trăm mười hai vạn.
Với một môn phái nhỏ mà nói thì khoản tiền này không nhỏ, hơn phân nửa là có quan hệ với mạch khoáng, tuy nhiên mọi người vẫn quẹt miệng cảm thấy quá ít. Cũng có người mắng - Trông coi núi quặng mà chỉ được có thế này, quả thật nhát gan, không dám tham nhiều. Nghe thế mọi người mỉm cười.
Như lúc chia năm triệu trước, Đường Kiếp được một phần tư, tức một trăm hai mươi năm vạn.
Còn lại mười hai vạn, ý của Đường Kiếp là để lại cho Thạch Môn Phái —— tốt xấu cũng cho người ta ít vụn bánh, đồng thời có thể nói chúng ta không lấy nhiều mà chỉ cầm có một phần.
Mọi người nhất trí cho rằng, Đường Kiếp làm kỹ nữ mà còn muốn lập đền thờ.
Đường Kiếp trả lời, kỹ nữ không lập đền thờ không phải là kỹ nữ tốt.
Cũng có người phát hiện trong khố phòng có gì đó không đúng, dường như có những vị trí vốn để bày đồ mà bây giờ rỗng tuếch, thế nhưng họ rất thông minh lựa chọn không hỏi.
Dù vậy, bọn họ cũng tính qua thu hoạch của Đường Kiếp, phát hiện tiểu tử này chiếm tới năm triệu tiền lời vào tay, đấy còn chưa tính Thiên Huyền Chân Giải, Cảnh Môn Kỳ, Bất Diệt Thiên Nguyên Đan cùng với những vật ở "Thạch Tịnh Trai".
Năm triệu a!
Đừng nói là học sinh, cho dù là đệ tử thì có bao nhiêu ngươi có thể làm được?
Những đệ tử Tẩy Nguyệt bị Đường Kiếp kéo tới lần này đã bao giờ thấy qua số tiền lớn như vậy. Bọn họ vốn chỉ chạy tới giúp, nhưng giờ mới biết Đường Kiếp vốn không hưởng phúc từ họ, mà là họ được hào quang của Đường Kiếp chiếu rọi.
Vốn Đường Kiếp lợi dụng áp lực của mọi người độc chiếm Thiên Huyền Chân Giải, sau đó có ý ăn mảnh, nhưng các sư huynh đệ sau đó đều không có cơ hội ra tay, đều chỉ phất cờ hò reo, bởi vậy Đường Kiếp độc chiếm đa số ưu đãi họ cũng không ý kiến gì. Hơn nữa họ còn phải cảm tạ Đường Kiếp, vào sinh ra tử là hắn, mọi người chỉ an nhàn hưởng lợi.
Mặc dù có đầu tư Thiên Sát Lôi Châu, nhưng không phải vẫn chưa có cơ hội dùng sao?
Bành Diệu Long trong đám người băn khoăn, được Đường Kiếp ám chỉ, rõ ràng đem số Thiên Sát Lôi Châu này đưa cho Đường Kiếp.
Y Y tò mò hỏi Đường Kiếp lấy Thiên Sát Lôi Châu làm gì, Đường Kiếp hung dữ trả lời: - Đợi bố trí xong Vận chuyển trận thì đưa cho bản thể dùng, nổ chết con chó đẻ Hà Xung kia.
Hơn hai mươi viên Thiên Sát Lôi Châu, Y Y nghĩ đến đến uy lực kinh khủng đó, không nhịn được sợ run cả người.
Cướp đoạt xong chính là mừng công.
Đêm đó, trên đỉnh Thạch Môn, Đường Kiếp Bắc Thương Hàn và Ngọc Hoa Phái Hàn Thiên Cơ cùng nhau uống rượu. Ba vị Thiên Tâm Ngọc Hoa Phái vô cùng cung kính với Đường Kiếp và Bắc Thương Hàn, không có chút khí thế nào của bậc bề trên, hoàn toàn là thái độ của tiểu phái với thiên sứ thượng phái.
Đây không chỉ dựa vào mỗi uy phong của Tẩy Nguyệt phái và sự cảm kích của Ngọc Hoa Phái, mà quan trọng hơn là Đường Kiếp không dùng đến thực lực Chân nhân của họ đã bình định Thạch Môn Phái, giải quyết xong vấn đề, thủ đoạn như thế, ngay cả Hàn Thiên Cơ cũng phải bội phục, tôn kính.
Rượu quá ba tuần, Hàn Thiên Cơ vỗ vỗ tay, một loạt nữ tử thanh xuân tiến đến, ai cũng như hoa như ngọc, mê đảo thần hồn.
Nhưng Đường Kiếp đa số đệ tử lại hoàn toàn không thấy, những người này ở trong học viện chính là tinh anh, đã trải qua các loại khảo nghiệm, chút chuyện này đã coi vào đâu. Mà ngay cả Hàn Thiên Cơ cũng không khỏi bội phục, Tẩy Nguyệt phái có thể chọn ra những nhân tài này, tuyệt đại đa số thiên tài đều bị họ nhét vào trong áo, cũng khó trách phát triển thịnh vượng không ngừng.
Cũng may những cô gái này vốn cũng không có mục đích, các nàng bưng khay bạc lên, từ khay đến chân đế toàn là linh ngọc.
Nhìn vật này, có đệ tử cười nói: - Còn tưởng đã dọn sạch khố phòng Thạch Môn, không ngờ vẫn còn một món dễ bán.
Hàn Thiên Cơ nói: - Chút lễ mọn, chưa thể hiện được lòng thành kính.
Đường Kiếp cười nói: - Sao lại được chưởng môn ưu ái như thế.
Hàn Thiên Cơ vội nói: - Đâu có đâu có, chư vị đều là anh kiệt Tẩy Nguyệt, tương lai nhất định đều là người đứng đầu, nhập Tử Phủ, thậm chí còn hơn Tử Phủ, vào tiên ban cũng chưa biết chừng.
Nhìn từ góc độ của lão, những người trong nhóm này đều là châu báu, kết giao sớm nhất định không thiệt, chẳng sợ quen bạn đểu, chỉ sợ đắc tội tiểu nhân, vì nguyên nhân này, thật sự lão cũng không tính toán dâng số tiền lớn lên.
Mọi người cùng nhau chắp tay: - Kính nhận lời chúc của chưởng môn!
Tiền tài là thật, nhận không khách khí.
Một đêm vô sự.
Ngày hôm sau mọi người rời khỏi nơi đây, trước khi đi, Hàn Thiên Cơ tự mình đưa tiễn.
Một đường cười nói, Hàn Thiên Cơ lả lướt đưa tiễn, rất có phong phạm, mãi đến khi mọi người không nhịn được muốn ói mới khuyên can y ân cần. Dù vậy Hàn Thiên Cơ vẫn không quên: - Sau này có gì sai khiến thì chớ quên Ngọc Hoa Phái!
Lời này mới là trọng điểm, lần này Tẩy Nguyệt phái có nhiều đệ tử như vậy, Hàn Thiên Cơ cũng đỏ mắt!
Đáng tiếc y không tư cách phân chia mà còn phải đưa ra ưu đãi.
Nói đến sai phái, Đường Kiếp đột nhiên gật đầu: "Ân, lại nói tiếp, đến là còn có một sự phải mời Hàn chưởng môn hỗ trợ đâu."
Hàn Thiên Cơ vội nói: - Công tử có việc cứ việc phân phó.
Đường Kiếp ghé sát miệng vào tai Hàn Thiên Cơ, thấp giọng nói: - Chờ chúng ta đi rồi, hãy hủy Ngọc Môn Thiên Tỏa Trận cho ta.
Ti!
Hàn Thiên Cơ hít một ngụm khí lạnh.
Nhìn ánh mắt Đường Kiếp như cười như không, Hàn Thiên Cơ đột nhiên hiểu ra, thấp giọng trả lời: - Công tử yên tâm, việc này ta nhất định cho ngươi làm thỏa đáng, hủy đi tất cả tài nguyên, sau đó sẽ mang tới quý phủ.
Thấy Hàn Thiên Cơ hiểu chuyện như vậy, Đường Kiếp cười cười: - Tốt lắm, đưa đến Thương Long Phủ Vệ gia đi, ta ở đó chờ ngươi."
Nói xong đã thả người bay đi.
Nhìn bóng hắn biến mất, Hàn Thiên Cơ lẩm bẩm nói: - Cào ba tấc đất! Cào ba tấc đất! Tiểu tử thật ác độc, ăn thịt, cũng không quên ép dầu!