Chương 499+500+501+502 Đuổi giết (p6)
Kỳ thực trong lòng của ông ta đã sớm có đáp án, nhưng thời khắc này, đối mặt với kết quả này, Vô Phong Tử lại có cảm giác không dám tin.
- Sao có thể như vậy chứ… Có sư phụ ở đây, tại sao có thể như vậy? Sư tổ ở nơi nào?
Đệ tử kia khó nhọc nói: - Đường Kiếp… vào Thiên Xu Lầu… khởi động đại trận… Sư tổ khổ chiến, không tiếc bị thương nặng phá trận… không ngờ… Đường Kiếp mượn cơ hội… mượn cơ hội…
- Mượn cơ hội làm gì?
- Mượn cơ hội… mang theo toàn bộ danh kiếm ở trong Kiếm Trủng.
- Cái gì? Một âm thanh kinh thiên như sét đánh vang lên trên đỉnh đầu, Vô Phong Tử ngã ngồi ra đất.
Đệ tử kia nói: - Sư tổ bị lợi dụng… dưới sự kinh hoảng… đã tẩu hỏa nhập ma.
Phụt!
Vô Phong Tử phun ra một ngụm máu tươi.
Mặt của tất cả chín vị Chân Nhân của Kiếm Các đều ngây dại.
Nhà kho bị cướp, Kiếm Trủng bị trộm, đệ tự bị giết, sư tổ nhập ma.
Trên nền đất Kiếm Các, chỉ còn lưu lại dòng chữ của Đường Kiếp:
“Từ nay trở đi, Vô Song Kiếm Các, đã không còn tồn tạ!”
Chân trời phía tây nam Mạc Khâu, trên không trung ba vạn mét.
Đường Kiếp ngồi ngay ngắn trên một đám mây, gió thổi phất phơ, quanh thân thể của hắn có vô số thanh kiếm lơ lửng.
Phi hồng kiếm, lưỡng nghi kiếm, tích thủy kiếm, hàn cực kiếm, tàng kim kiếm, điểm tương kiếm, tử mẫu phân quang kiếm, thiên hỏa liệu nguyên kiếm, thiên quân tích dịch kiếm, phong hỏa vân long kiếm, tử sát thiên cương kiếm, vô cực lãnh diệm kiếm vân vân.
Vô số bảo kiếm nhẹ nhàng lay động, kiếm khí dày đặc, bảo quang uy nghiêm, vây Đường Kiếp ở trong trung tâm.
Đống kiếm này là tâm huyết sinh mạng của đệ tử Vô Song Kiếm Các, trải qua ngàn năm mới đúc thành, mỗi một thanh kiếm đều mang theo tu luyện cảm ngộ và tâm đắc của cả đời bọn họ. Chỉ với đống kiếm này, cũng đủ để trở thành nền tảng để thành lập một môn phái. Dựa vào giá trị mà nói, thì bản thân chúng nó thậm chí còn vượt qua cả nhà kho mà Đường Kiếp cướp được.
Đường Kiếp có thể mang theo chúng thật đúng là nhờ vị Thiên Kiếm Chân Quân kia, nếu không có ông ta toàn lực ứng phó phá trận, thì Kiếm Trủng cũng sẽ không thoát khỏi khống chế, sau đó bị hắn mang toàn bộ đi, chẳng trách Thiên Kiếm Chân Quân uất giận tới tẩu hỏa nhập ma.
Trong Kiếm Trủng có tổng cộng một ngàn bảy trăm chín mươi thanh danh kiếm, phân làm ba cấp là thượng trung và hạ phẩm. Trong đó hạ phẩm chiếm chín trăm mười hai thanh, trung phẩm chiếm sáu trăm bốn mươi hai thanh, thượng phẩm có hai trăm ba mươi chín thanh, ngoài ra có ba thanh vượt qua thượng phẩm, có thể liệt vào hạng thần trân.
Mấy thanh kiếm bay chung quanh Đường Kiếp, khi chúng bay ngang qua người Đường Kiếp, Đường Kiếp liền cảm thấy một cỗ sức mạnh khổng lồ đang dũng mãnh tiến vào trong cơ thể, mang theo kiếm ý hùng hồn, gầm thét trong biển kiếm phong.
Đường Kiếp biết rằng, đó là hiệu quả của anh linh qua nhiều thế hệ Vô Song Kiếm Các cùng với hô hòa tạo ra.
Mỗi một thanh kiếm đều là hồn binh.
Mỗi một thanh kiếm đều là kế thừa.
Hiểu được điểm này, lại nhìn những thanh kiếm quanh mình, cảm thụ thực khác biệt.
Khi kiếm ý dũng mãnh tiến vào trong cơ thể Đường Kiếp, đủ các loại tâm đắc về sử dụng kiếm cứ như vậy xuất hiện trong đầu hắn.
Tuy rằng sở trường của hắn không phải sử kiếm, nhưng đạo lý giống nhau, đều là truyền thừa. Đường Kiếp có thể cảm thấy, đối với đao kiếm mình cũng hiểu thêm được rất nhiều điều.
Tuy nhiên đao kiếm chung quy có khác biệt, Đường Kiếp thủy chung cảm thấy còn thiếu mấy thứ gì đó.
Thời điểm hắn ở Thủy Nguyệt Động Thiên ngộ ra đao đạo, nên đối với đao ý cũng có lý giải, nhưng cuối cùng loại này lý giải cũng chỉ là khiến hắn có thể gom Vân Tùng Thiên Đao thành nhóm, khiến uy lực tăng lên mà thôi.
Nâng cao uy lực thuật pháp, tuyệt đối không hề liên quan gì tới cực hạn đao ý.
Cái gọi là cực hạn, chính là trong khoảnh khắc đó, tập trung toàn bộ năng lượng tại một điểm, rồi dốc toàn lực phóng thích năng lượng. Lực lượng này rất hùng mạnh, thâm chí là siêu việt, có thể giết chết bậc trên mình, nên mới gọi là cực hạn.
Đường Kiếp đột nhiên nhớ tới Xá Thân Kiếm của Tịch Tàn Ngân.
Trước đó không lâu, sau khi Tịch Tàn Ngân nắm giữ Tâm đầu ý hợp bí pháp, vui mừng như đứa trẻ, cùng hắn tán gẫu rất lâu, Đường Kiếp mượn cơ hội từ Tịch Tàn Ngân hiểu một chút về huyền bí của Xả thân kiếm.
Đúng như Đường Kiếp sở liệu, Xả thân kiếm tuy mạnh, nhưng cũng chỉ có một kích, một kích xuất ra, bất kể thành hay bại, toàn bộ tinh khí của người sử dụng kiếm đều bị rút cạn, từ Xả thân, cũng từ đó mà thành. Hơn nữa trong tay Tịch Tàn Ngân có ma kiếm, thích hợp dùng Xả thân kiếm, hỗ trợ lẫn nhau, nên Tịch Tàn Ngân mới có thể giết người vượt hai cấp.
Cực hạn kiếm ý không cực đoan như Xả kiếm ý, sẽ không tạo ra tiêu hao lớn như vậy, uy lực cũng không hề nhỏ hơn Xả kiếm ý, nhưng vì vậy mà tu luyện rất gian nan. Lúc này đây, dưới sự dẫn dắt của vô số kiếm quang, Đường Kiếp cảm nhận được khí thế chưa từng có của tinh khí Kiếm tu, trong nội tâm chiến ý cũng như bị ảnh hưởng, dần dần thiêu đốt, tinh thần tăng vọt, thiên linh trào ra trên đỉnh đầu, tạo ra một đạo quang hoa màu trắng.
Khi làn khói trắng này xuất hiện, tay Đường Kiếp hơi run lên, Đoạn Tràng Đaoo xuất hiện trong tay hắn.
Quang hoa màu trắng tự động bao quanh Đoan Tràng Đao, sau đó Đường Kiếp thuận tay chém ra một đao, một cỗ đao khí bổ ra, đám mây trên trời nháy mắt bị chia làm hai nửa, đao phong rạch ra một đường, kéo dài cả ngàn trượng.
Cũng vì ở trên trời, không hiện phong vân, chứ nếu là ở mặt đất, gần như là một đao có thể phá hỏng cả một thành thị.
Đao kia bổ ra, nhưng vẻ mặt Đường Kiếp lại rất thản nhiên, hiển nhiên là đao vừa rồi chưa đạt tới lực lượng hắn muốn.
Nhưng mà cực hạn đao ý, mỗi một đao đều phải làm là toàn lực mà phát, làm sao có thể thu tay lại được?
Trên mặt của Đường Kiếp đã lộ ra ra ý cười nhàn nhạt, lớn tiếng nói: - Thì ra là thế! Ta quá mức chú trọng cực hạn, lại không để ý đến đao ý. Ý ở mình, có thể phát có thể thu, mới là chân ý. Cực hạn, ở chỗ tinh khiết, lực tinh khiết mà cường đại, chứ không phải là mãng phu ngu hán, từng quyền dùng hết lực lượng lớn nhất. Ha ha ha ha, thật không nghĩ tới, không ngờ những thanh kiếm này lại dẫn dắt ta.
Nói xong hắn lại là tùy tay bổ ra một đao, lại là một đao ảnh bắn ra, uy thế như sét, dẻo dai như gió, chính là cực hạn đao ý, Đường Kiếp đã có chút thành tựu rồi.
Trên bầu trời vô số đem danh kiếm đinh đinh đang đang va chạm vào nhau, lộ vẻ bị kích thích, trong đó một thanh kiếm đột nhiên bay lên, đâm về phía Đường Kiếp.
- Đao kiếm bất dung sao? Thú vị đấy, lợi dụng thân ngươi, đúc đao ý của ta. Đường Kiếp hừ một tiếng, tùy tay chém ra một đao, ánh đao uy lực thẳng bức thanh bảo kiếm lao đi, nếu như nhìn kỹ, liền sẽ phát hiện một đao kia dẫn theo chút bóng dáng của Vô Song Trảm, rồi lại có chút quỹ tích của Vân Tùng Thiên Đao, thậm chí còn có chút dấu vết của Thần Đình Thiên Biến.
Cái gọi là cực hạn, không phải cho ngươi cắn răng chặt chân đem tất cả khí lực đều chém ra đi, mà là do ngươi chân chính thông hiểu đạo lí tự thân sở học, hợp lại với nhau, sau đó đem uy năng phát huy ra cực ý.
Thời khắc này ánh đao và kiếm quang chạm vào nhau, phát ra nổ lớn giòn vang, kiếm kia bị một kích đụng bay ra ngoài, tạo thành một đường cong phía chân trời. Khóe miệng Đường Kiếp lộ ra nụ cười mỉm: - Kiếm vô chủ, chỉ dựa vào sự sắc bén của kiếm khí khó mà phát huy, nếu đã như này... Các ngươi cùng lên đi.
- Đinh. Trên bầu trời vang lên tiếng leng keng giòn giã.
Những thanh kiếm này như cảm nhận được sự khiêu khích của Đường Kiếp, đồng thời bay lên, nhắm ngay đỉnh đầu Đường Kiếp cắm xuống.
Thiên kiếm trận!
Duy chỉ có ba thanh kiếm vượt cấp thượng phẩm, giống như ỷ vào thân phận của mình, vẫn đứng yên bất động.
Lần này là cả ngàn thanh kiếm tấn công, uy lực có thể so với Thần Thông.
Nhưng trong mắt Đường Kiếp chỉ lóe lên thần quang lạnh lẽo, quát một tiến: - Được lắm. Sau đó vung Đoạn Tràng Đao lên bổ xuống.
Đao kiếm ở trên trời giao nhau tạo ra ánh sáng ngút trời chỉ thấy vô số quang ảnh đao kiếm ở bên trong, một bóng người ở vung đao, không có pháp thuật, không có tu hành, chỉ có chiêu thức lay động, mang toàn bộ cảm ngộ tu luyện quăng vào trong đao, thả vào trong chiêu thức. Vì thế một cảnh tượng làm người ta khó mà tin được đang hiện ra trên bầu trời.
Một tòa núi đao đang từ từ dâng lên.
Rõ ràng chỉ là một người múa đao, nhưng lại nhìn thấy vô số ánh đao xuất hiện từ dưới, đang lao lên những thanh kiếm trên không trung.
Kiếm trận gặp núi đao!
Cuối cùng, nương theo tiếng thét của Đường Kiếp, vô số ánh đao hợp thành núi đao, đồng thời kiếm trận trên bầu trời cũng phóng ra một trận quang hoa.
Hai bên đang tiến hành một cuộc va chạm kịch liệt nhất.
Mỗi một chuôi kiếm đều va vào một đao khí, va chạm mạnh mẽ, trên bầu trời dệt thành một bóng sáng mờ, tiếng nổ ầm vang, tạo thành âm thanh như sấm rền vang vọng.
Ngay sau đó, ánh đao và kiếm ảnh đồng thời dừng lại.
Giống như bị thứ gì kìm chế cố định vậy.
Một lát sau, Đường Kiếp đột nhiên giật giật, phun phun ra một ngụm máu, Đoạn Tràng Đao trong tay đột nhiên phát ra tiếng keng giòn vang, sau đó liền vỡ nát.
Cú va chạm vừa rồi, tương đương với việc Đoạn Tràng Đao đồng thời chiến đấu va chạm với hơn một ngàn thanh kiếm, lực lượng khổng lồ tấn công lên thân đao, khiến nó không chịu đựng nổi mà vỡ vụn.