Chương 512 Chiếu cố (p1)
Ngao! Bản thể phát ra một tiếng kiêu ngạo, ngông cuồng gào thét, dường như vẫn đang tức giận vì Đường Kiếp bị thương, nhìn thoáng qua đám người Thiên Thần cung đã bay vào trong, lúc này mới chuyển hướng bay về phía núi lớn.
- Ngăn hắn lại! Nam Ngưng Giang hô to.
Mọi người bốn phương tám hướng đều vây về phía Đường Kiếp.
Bản thể thế nhưng chỉ hừ một tiếng, tiện tay tung ra một vật.
Kia rõ ràng là một trận đồ.
Nam Ngưng Giang có thể dùng trận đồ bố trí trận Phong Thiên Khóa Địa, vậy thì Đường Kiếp sao lại không thể chứ? Sau khi cướp sạch mọi thứ ở Mạc Khâu, nói đến trận đồ, hiện giờ trong tay hắn cũng không ít, mà giờ khắc này bày ra chính là Thiết Tác Lan Giang trận, chỉ thấy phía chân trời xuất hiện một đạo xiềng xích, ngăn một đám truy binh ở bên ngoài.
- Khốn kiếp! Nam Ngưng Giang cắn chặt răng, quay đầu lại nói: - Hư Minh Nguyệt, phá trận!
Đặc điểm lớn nhất của trận đồ chính là dễ mang theo, tuy nhiên khuyết điểm chính là uy lực nhỏ. Tuy nhiên Thiết Tác Lan Giang trận lại là pháp trận tam phẩm, hơn nữa trận đồ có hạn, dễ dàng rách nát. Tuy ban đầu Lăng Thiên Khải là người phá trận lành nghề, nhưng thực lực thân mình lại có hạn, đoạn đường đuổi giết này đã sớm khiến hắn rơi lại phía sau, đến hiện tại cũng không thể đuổi theo đến, bởi vậy nếu muốn phá trận cũng chỉ có thể để Hư Minh Nguyệt ra tay.
Không nghĩ tới Hư Minh Nguyệt lại trả lời: - Lúc này đã có Lăng đại sư thì cần gì ta phải ra tay? Ta ở bên cạnh nhìn là được rồi.
- Ngươi! Nam Ngưng Giang bị nàng làm tức giận gần như hộc máu, trừng mắt nhìn nàng, Hư Minh Nguyệt cũng không hề sợ hãi mà trừng mắt nhìn lại Nam Ngưng Giang.
Kịch biến đến từ núi vẫn còn đang diễn ra.
Từng tòa núi liên tiếp mọc ra, tạo ra cảnh sắc đồ sộ nhất trong thiên địa.
Bản thể bay qua chằng chịt núi cao, thường thường sẽ có một ngọn núi đột ngột mọc lên từ mặt đất, đi sát thân thể hắn lên không trung.
Ngọn núi san sát giống như những tảng đá lớn, lần lượt thay đổi ra đâm vào không trung, và ngay sau đó lại biến mất vô tung.
Người chưa từng trải qua loại biến hóa thế này sẽ không bao giờ tưởng tượng ra được cảnh tượng kia.
Sau khi bản thể bay qua một đỉnh núi liền dừng lại ở một chỗ trống.
Từ trong túi Giới Tử lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng phân thân, phân thân gian nan nuốt xuống, miệng vết thương bởi vì một kiếm của Tịch Tàn Ngân mà bị thương nặng rốt cục xuất hiện xu thế hồi phục như cũ.
Ám sát là giả, thương thế là thật.
Nếu không như thế, cũng không có khả năng lừa gạt được nhiều người có ánh mắt sắc bén của Thiên Thần cung.
Sau khi biết Nam Ngưng Giang một lòng muốn tìm ra nội ứng, Đường Kiếp liền định ra kế hoạch này —— sự hiện hữu của Tịch Tàn Ngân đối với hắn quá trọng yếu, bất kể như thế nào cũng không thể để cho hắn bại lộ.
Một kiếm này cho dù không thể đâm rơi tất cả nghi ngờ của Nam Ngưng Giang, nhưng cũng có thể đánh rơi hơn phân nửa lòng nghi ngờ của hắn.
Mấu chốt nhất chính là, Nam Ngưng Giang không biết Đường Kiếp Tịch Tàn Ngân có liên hệ tâm đầu ý hợp, hắn sẽ không nghĩ tới dưới tình huống như vậy mà Đường Kiếp và Tịch Tàn Ngân còn có thể liên hệ với nhau.
Nhìn lại phía sau, đã không còn nhìn thấy người của Thiên Thần cung.
Hư Minh Nguyệt không hợp tác khiến Thiên Thần cung mất đi khả năng đuổi theo cuối cùng.
Đường Kiếp khẽ cười một tiếng, buông phân thân ra, quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Sau khi tự tiến vào Cửu Tuyệt Tru Tiên trận, Đường Kiếp liền tương đương với bế quan tự khóa, cho tới nay đều dùng ánh mắt của phân thân đi thể nghiệm thế giới này, mãi cho tới hôm nay, rốt cục hắn mới dùng thân thể của chính mình đi cảm thụ thiên địa này.
Có lẽ do thể chấ bất đồng, trong mắt bản thể hết thảy nơi đây đều có vẻ nhỏ bé và yếu ớt. Lấy góc độ bản thể của Đường Kiếp đi tự hỏi và đối đãi, bản năng sẽ có một loại chí khí hào hùng, một loại không đem bất cứ kẻ nào để vào trong mắt.
Điều này làm cho hắn ít nhiều có chút hiểu được những đại nhân vật cao cao tại thương, trong mắt không xem ai ra gì.
Nương theo thực lực tăng trưởng, loại âm tính này được sinh ra gần như là một loại tất nhiên, nó là thích ứng với hoàn cảnh, cũng là kết quả tất nhiên khi lực lượng tăng trưởng.
Phân thân tổn thương còn đang khôi phục.
Y Y vừa chiếu cố, vừa nói: - Ca ca, kế tiếp chúng ta nên làm thế nào?
Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút, trả lời: - Phi Linh Tán đã bị giải trừ, hay là vẫn như lúc trước, mỗi ngày mười hai canh giờ chạy trốn, bây giờ ta nghĩ muốn ngủ một giấc, nghỉ ngơi một chút đã.
Y Y hì hì mỉm cười, liên tục gật đầu.
Trong khoảng thời gian trúng Phí Linh Tán, thoạt nhìn bọn họ vẫn ung dung bốn phía như trước, nhưng bản chất lại là một khắc cũng không ngừng chạy trốn, thật sự là mệt chết đi được, cuối cùng bây giờ phiền toái đã được giải trừ, có thể nghĩ ngơi thật tốt.
- Kế tiếp nha. Đường Kiếp nói: - Đó là cứ để bọn họ đi vòng quanh núi lớn này.
Hắn nói là vòng quanh, nhưng trong miệng lại phun ra hơi thở xơ xác tiêu điều, cho thấy vòng tròn này tuyệt đối không thái bình.
Điều kiện trong Thông Linh sơn khu rắc rối phức tạo, bất cứ kẻ nào cũng khó có thể khống chế, là chỗ tránh nạn cho những kẻ trời sinh đã yếu, cường giả vĩnh viễn phản kích, Đường Kiếp vừa đến nơi này liền sẽ không bỏ qua mọi thủ đoạn phản kích.
- Vậy ca ca cũng sẽ không rời đi đúng không? Y Y hưng phấn leo đến trên người của Đường Kiếp.
Tiểu cô nương này càng ngày càng lớn, thể trạng phân thân đã không thích hợp làm chỗ ở của nàng, khiến bản thể cao lớn biến thành nơi thích hợp hơn cho Y Y.
Đường Kiếp nhún nhún vai: - Nam Ngưng Giang phong tỏa vùng núi, không thể vận chuyển trận truyền tống, ta không thể quay về Tru Tiên trận, tạm thời chỉ có thể đợi ở trong này mà thôi.
Phong tỏa vùng núi khác với phong tỏa Mạc Khâu, theo khu vực phong tỏa nhỏ đi, độ mạnh yếu của phong tỏa cũng tăng lên, kết quả chính là Đường Kiếp muốn quay lại Cửu Tuyệt Tru Tiên trận cũng không làm được. Cũng bởi vì nguyên nhân này, Đường Kiếp mới biết được Nam Ngưng Giang phong tỏa toàn bộ vùng núi, cho nên không trốn ra phía ngoài.
- Ô, quá tốt rồi! Nhìn thấy bản thể không thể trở về, Y Y tỏ vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Đường Kiếp nhéo nhéo lỗ tai Y Y, cười nói: - Tuy nhiên trước đó chúng ta cần phải là một chút chuyện khác.
- Cái gì?
- Làm quen với vùng núi mới này.
- Quen thuộc với vùng núi mới sao? Y Y không hiểu ý tử của Đường Kiếp.
- Đúng, vùng núi Thông Linh đã thay đổi, chúng ra cần một lần nữa tìm hiểu rõ địa hình, quen thuộc địa mạo; uy áp núi lớn cũng không phải toàn bộ không ảnh hưởng tới bản thể, mà vẫn tồn tại như cũ, chỉ có điều ít hơn so với tu pháp một chút; ngoài ra cây đậu vẫn quá ít, tác dụng chúng nó rất lớn, chính là cần số lượng, chúng ta cần càng nhiều cây đậu hơn nữa, cần gây trồng thêm nhiều cây đậu nữa.
Nói đến đây Đường Kiếp dừng một chút: - Cho nên chúng ta cần có thời gian, thời gian chúng ta ở trong này vẫn quá ngắn.
- Thời gian bao lâu? Y Y hỏi.
Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút, trả lời: - Một năm? Hai năm? Hoặc là năm năm, mười năm cũng đều có thể.
Y Y giật mình há to mồm: - Thời gian dài như vậy sao?
- Đúng vậy, phải chuẩn bị đánh trận trường kỳ. Đường Kiếp cười đáp: - Chúng ta ở chỗ này, sinh sống, tu luyện, giết chóc, nâng cao, ngày qua ngày, trưởng thành và làm kẻ thù suy yếu trong chiến đấu.
Nếu như nói trước trận chiến này Đường Kiếp vẫn không có tính toán như vậy, vậy thì sau khi chiến đấu Đường Kiếp liền chính thức ra quyết định.
Thúc đẩy hắn làm ra một quyết định này không chỉ có những lý do kể trên, còn có một chuyện trọng yếu hơn, chính là nguyện lực.
Và một trận chiến với Thiên Thần cung, Đường Kiếp phát hiện chí nguyện to lớn của mình tạo ra tác dụng đặc thù, khiến cho hắn trong quá trình chiến đấu dần trưởng thành, lớn mạnh, mỗi khi giết một người đều có cảm xúc nâng cao chính mình, giống như phát triển kinh nghiệm khi giết quái.
Phát hiện này khiến Đường Kiếp vô cùng ngạc nhiên, mà trước đó hắn kỳ thật cũng từng giết không ít người của Thiên Thần cung, nhưng lại chưa bao giờ phát sinh ra chuyện như vậy.
Cho nên Đường Kiếp khẳng định, giúp đỡ tới từ nguyện lực chắc chắn có liên quan tới núi lớn này.
Trước khi hắn xác nhận được ngọn nguồn, biện pháp tốt nhất chính là ở lại trong núi này tiếp tục giết địch, theo giết chóc mà trưởng thành, nâng cao chính mình, còn có cái gì tốt hơn so với cái này chứ?
Cũng bởi vì nguyên nhân chính này, Đường Kiếp thay đổi ước nguyện ban đầu, không vội rời khỏi mà phải sống tốt ở trong ngọn núi này, thăm dò huyền bí, mà người của Thiên Thần cung chính là muốn thăm dò hắn về bí mật núi lớn và nguyện lực.
Quá trình này chắc chắn sẽ rất dài lâu, bởi vậy Đường Kiếp cũng không nóng lòng rời đi mà là quyết định lấy núi làm nhà. Dù sao đối với tu giả mà nói, mười năm cũng không tính là quá lâu.
Song khiến Thiên Thần cung phong tỏa núi lớn mười năm, tài nguyên lãng phí cũng không phải ít, mà điểm chết người chính là, mặc kệ lãng phí bao nhiêu tài nguyên bọn họ cũng sẽ không ngừng, bởi vì một khi dừng lại liền ý nghĩa những việc làm lúc trước đều hoàn toàn uổng phí.
Cho nên bọn họ sẽ cắn chặt răng chống đỡ, thẳng đến ngày nào đó bọn họ nhịn không được mới thôi.
Cái này cũng đồng dạng với đẩy Thiên Thần cung xuống mộ, đồng dạng phù hợp với điều kiện “Thề diệt Thiên Thần cung”, cũng có khả năng mang đến nguyện lực….