← Quay lại trang sách

Chương 796 Hy sinh (p1)

Lần nữa Đường Kiếp từ bên ngoài đi vào khi, gương mặt đã khôi phục vẻ bình tĩnh.

- Kết cục chiến bại của Thiên Thần Cung đã định, ý đồ bảo vệ mọi thứ đã là vọng tưởng. Ta khuyên mọi người nên đối mặt với sự thật.

Sở Tích Đồng nhìn hắn: - Ngươi đi ra ngoài nửa ngày để nói ra những lời này sao?

Nàng cười lạnh nói: - Nửa canh giờ cũng không lâu lắm, Bích Tẩy Kim Hà trận sắp không chịu nổi rồi. Nếu Tiêu Dao Thiên Tôn tiếp tục chậm trễ, ta sợ sẽ phải lưỡng lự đó.

Nàng đặt tay lên tượng tổ tiên, toát ra quang hoa linh khí.

Trước đây mỗi lần Bích Tẩy Kim Hà trận bị thương đều giống như lưỡi dao khoét vào da thịt nàng, khẩu khí hiện tại cũng là ước gì Bích Tẩy Kim Hà trận sớm bị phá nát, nàng cũng có thể một chưởng hủy đi tượng tổ tiên.

Nhìn thấy vậy, Đường Kiếp cũng chỉ cười nói: - Chẳng phải là vẫn chưa phá được sao, Sở Nhân Vương cần gì phải sốt ruột tự tìm cái chết.

Sở Tích Đồng mỉm cười nói: - Vì Thiên Thần Cung mà chết vốn là kiêu ngạo của ta. Không phải thứ loại người tư lợi như Đường Kiếp ngươi hiểu được.

Đường Kiếp gật đầu: - Nói như vậy, ngươi là một người trung nghĩa sao?

- Đúng thì sao? Sở Tích Đồng ngạo nghễ trả lời.

Không ngờ, Đường Kiếp lại lộ ra ý cười, nói: - Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Nghe khẩu khí này, như là sợ nàng không trung nghĩa

Sở Tích Đồng ngạc nhiên, thì Đường Kiếp không nói gì nữa.

Hắn nhắm mắt lại, làm như đang tự hỏi, lại như đang chờ đợi điều gì khiến Sở Tích Đồng không hiểu gì.

Nhìn biểu hiện của Đường Kiếp, Sở Tích Đồng cuối cùng không nhịn được: - Đường Kiếp, ngươi rốt cuộc đang làm gì? Ta cho ngươi biết, nếu ngươi không thể trước lúc phá trận để hai phái rút đi, đừng mơ tưởng được tượng tổ tiên ta.

Đối mặt với Đường Kiếp sâu xa khó hiểu, Sở Tích Đồng dần mất đi bình tĩnh.

Khi một người liên tục nhắc đi nhắc lại uy hiếp của mình cũng ý nghĩa rằng hắn đã cùng đường bí lối.

Sở Tích Đồng chính là như thế.

Nhìn Sở Tích Đồng, trong mắt Đường Kiếp xuất hiện vẻ trêu tức.

Sở Tích Đồng quan sát tỉ mỉ, tất nhiên là bắt được ánh mắt của Đường Kiếp, trong lòng chấn động, mơ hồ đã ý thức được có chỗ không đúng, nhưng không rõ là gì.

Chỉ thấy Đường Kiếp ngồi xuống, nhẹ nhàng vung tay lên, trước nhà hiện một bàn trà, phía trên có một bình trà, mấy cái chén trà.

Đường Kiếp cứ như vậy tự rót tự uống một mình.

Vừa uống trà, Đường Kiếp vừa nói: - Hai phái tiến công sẽ không ngừng, cũng sẽ không lui. Ta chỉ nói câu kia, giao Thần Niệm Kim Thân ra, ngoại trừ Thích Vô Niệm, đám người còn lại có thể toàn thân trở ra.

- Ta không đáp ứng! Sở Tích Đồng nghiến răng nghiến lợi trả lời.

- Ta không cần ngươi đáp ứng, chỉ cần ngươi chấp hành. Đường Kiếp lại chậm rãi nói.

Cái gì?

Sở Tích Đồng ngạc nhiên, Đường Kiếp nói vậy là có ý gì?

Hắn dựa vào cái gì mà nghĩ hắn có thể chỉ huy mình?

Đường Kiếp cười nói: - Ngươi không đến ngươi là chủ nhân Thiên Thần Cung nên có thể làm chủ thay Thiên Thần Cung chứ?

Lời vừa nói ra, Sở Tích Đồng chợt biến sắc, trong phút chốc nàng đã ý thức được điều gì.

Chỉ thấy Đường Kiếp đứng dậy, khẽ đảo chén trà trong tay, nước trà rơi vào không trung nhưng lại không tiêu tan, ở trên không trung không ngừng biến hóa, ngưng tụ thành hình một người.

Xem hình tượng, rõ ràng là Diệp Vân Tử!

- Sư tổ! Sở Tích Đồng cao giọng kêu lên.

Nước trà hóa thành Diệp Vân Tử thở dài ra tiếng: - Chuyện chỗ ngươi ta cũng đã biết. Tích Đồng, ngươi làm rất khá, nhưng giờ kiếp số Thiên Thần Cung đã tới, muốn bảo vệ cũng không thể. Lập tức truyền mệnh lệnh của ta, tất cả đệ tử Thiên Thần Cung lập tức bỏ Thiên thần sơn, lui giữ hải đảo Mạc Khâu, bỏ lại toàn bộ nơi này, bao gồm... Thần tượng tổ sư.

- Sư tổ! Sở Tích Đồng kêu to lên.

Diệp Vân Tử than một tiếng: - Ngươi không thực sự nghĩ rằng, dựa vào tượng tổ sư có thể xoay chuyển mọi thứ chứ? Đây là ngươi giúp Thiên Thần Cung tranh thủ cơ hội, nhưng mưu đồ quá lớn, cái gì cũng không chiếm được. Tích Đồng, sự tình liên quan tới Thiên Thần Cung tồn vong, không phải do lòng tham của chúng ta, mau chấp hành đi.

Nghe vậy, Sở Tích Đồng rốt cuộc hiểu rõ tính toán của Đường Kiếp —— tên khốn khiếp này không đã bỏ qua nàng, trực tiếp đàm phán với Diệp Vân Tử.

Phát hiện đối thủ không thể nói lý, Đường Kiếp đã nhạy bén làm ra lựa chọn sáng suốt nhất, chính là không đàm phán được với ngươi thì đàm phán với cấp trên của ngươi.

Diệp Vân Tử cũng không phải người hồ đồ, nhưng hắn khác với Sở Tích Đồng ở chỗ, hắn không có ở hiện trường.

Hắn không thấy được vẻ bức thiết của Đường Kiếp với Thần Niệm Kim Thân, cũng không thể giải thích vì sao Sở Tích Đồng kiên trì bắt hai phái lui binh.

Tương phản, dưới sự cường đại của Vân Thiên Lan, quân hắn kế tiếp bại lui, dần dần chống đỡ không nổi.

Nếu còn đánh tiếp, rất có thể hắn sẽ chết tại chỗ.

Vào lúc này, Đường Kiếp thông qua Tiểu Tam đưa tới tin cầu hòa.

Điều kiện của hắn rất đơn giản, giao Thần Niệm Kim Thân cho hắn, Thiên Thần Cung rời khỏi lãnh địa hiện tại, ngoài Thích Vô Niệm, những người còn lại đều có thể sống.

Đối với Thiên Thần Cung mà nói, con người là trọng yếu nhất. Tới tổ sư Diệp Vân Tử, chưởng giáo Kim Vô Dục cho đến các thủ lĩnh, thiên tài đệ tử đều không phải thành tựu một sớm một chiều. Nếu cự tuyệt thì phải tử chiến, hai phái liên thủ tất nhiên bại vong. Nếu đồng ý, thì còn có được một cơ hội thở dốc. Tương lai cùng Thú Luyện Môn liên hợp, không phải không thể đoạt lại những thứ đã mất.

Trong tình hình này, Diệp Vân Tử không có lý do gì không đồng ý.

Vấn đề lớn nhất của Sở Tích Đồng chính là nàng không phải chủ nhân Thiên Thần Cung.

Nàng có thể vì Thiên Thần Cung đi tìm chết, nhưng nàng không thể vì Thiên Thần Cung làm chủ!

Đường Kiếp hoặc là không ra tay, vừa ra tay liền đánh vào tử huyệt của nàng.

Địa Tiên tổ sư đồng ý, thì chính là Thiên Thần Cung đồng ý, cho dù là chưởng giáo Kim Vô Dục cũng không thể phủ định, về phần Sở Tích Đồng... Ý chí của nàng căn bản không quan trọng.

Cứ chi nàng thông minh, cơ trí, qua đoán ý qua lời nói và sắc mặt, nắm chắc thời cơ, gần như nắn gân Đường Kiếp, nhưng Đường Kiếp chỉ một đòn vừa hóa giải vừa phản công đã bức nàng tới chân tường.

Nàng trung thành với Thiên Thần Cung, cũng là nhược điểm của nàng!

Lúc này, Đường Kiếp nhìn nàng đầy thông cảm: - Sở Nhân Vương, nghe rõ chưa? Giao Thần Niệm Kim Thân ra đây đi.

Sở Tích Đồng vẫn không nhúc nhích.

Diệp Vân Tử nước trà thấy thế, cả giận nói: - Tích Đồng, còn không nghe lời làm việc? Ngươi cũng biết mỗi một khắc kéo dài sẽ có thêm đệ tử chết. Tích Đồng, Vân Thiên Lan đã lập lời thề thiên đạo, chỉ cần ngươi giao ra tổ tiên Kim Thân sẽ cho mọi người dừng tay. Là ngươi tranh thủ được cơ hội, ngươi là đại công thần của Thiên Thần Cung. Nhưng nếu như ngươi lại tiếp tục do dự, khiến Kim Thân tổn hại, thì sẽ biến thành tội nhân!

Hai chữ tội nhân hết sức linh hoạt, sắc bén.

Sở Tích Đồng hờ hững không nói gì.

Bàn tay vẫn đặt trên tượng tổ tiên, Sở Tích Đồng buồn bã nói: - Lệnh của sư tổ, Tích Đồng không dám không nghe. Nhưng sư tổ thật không nguyện vì Vô Niệm Nguyện Chủ mà tranh thủ một chút sao?

Diệp Vân Tử lắc đầu nói: - Không phải không muốn vậy mà thực không thể. Đường Kiếp và Vô Niệm oán thù quá nặng, sớm không thể cùng tồn tại. Ta không thể để cho mọi người trong Thiên Thần Cung vì hắn mà toàn diệt.