Chương 895 Hoàng thiên (p2)
Khí tức này ở trong hiện thực dùng hình thức thần bí bày ra, trong khoảnh khắc đó, Hoàng Vô Cực, Tiêu Biệt Hàn, đám người Hứa Diệu Nhiên đột nhiên đều cảm thấy mình không nhìn thấy rõ Đường Kiếp. Không rõ thực lực của hắn, không rõ cảnh giới của hắn, rõ ràng đứng bên người lại giống như xa cuối chân trời, không thể cảm nhận rõ ràng. Chỉ có Vân Thiên Lan liếc mắt một cái đã nhìn thấu, cười nói: - Hảo tiểu tử, chỉ mới một lần cơ duyên xảo hợp đã có thể cho ngươi lĩnh ngộ, người khác là ngọc môn cửu khai, thiên phú kỳ tài, ta thấy ngươi chính là trời sinh cửu khiếu, khiếu khiếu linh lung.
Người có thất khiếu, thế nhân thường dùng dốt đặc cán mai so sánh sự vụng về, trái lại thất khiếu rộng mở là lời khen trí tuệ. Tới Vân Thiên Lan trực tiếp khen Đường Kiếp thông cửu khiếu, đúng là khen ngợi sâu sắc về năng lực ngộ đạo của Đường Kiếp.
Bên này Hoàng Vô Cực dốc hết sức Địa Tiên mới khiến hình ảnh Đường Kiếp trước mắt mình trở nên chân thật, tán thán nói: - Quả nhiên không hổ là người có thể bại Thiên Tiên, Đường tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi không bao lâu nữa có thể ngưng tụ tân đạo pháp rồi.
Đường Kiếp trả lời: - Thiên mệnh khó lường, lòng người khó đoán, nhân mệnh chi đạo, chung phi dịch sự. Tuy nhiên nếu có thể trăm thước đầu tiến thêm một bước nữa cũng là chuyện tốt, ta cố gắng là được.
Khi hắn nói chuyện, hơi thở thần bí hơi tán đi, khôi phục sự trong sáng bình tĩnh ban đầu.
Hoàng Vô Cực lúc này mới nói: - Đúng rồi, ngươi tìm ta rốt cuộc có chuyện gì?
Đường Kiếp liền đem chuyện Băng Hoàng ra nói qua.
- Nghe thúc tổ nói, Thượng nhân từng thấy qua Tử Vân nhị tiên, Tử Y tán nhân vốn từng nhập ma, rồi lại thoát ly ma đạo. Đến đây vì muốn tra tìm tung tích Tử Vân nhị tiên, tìm cách cứu Băng Hoàng trở về.
Hoàng Vô Cực nghe xong, thở dài: - Ngươi muốn cứu người, chỉ sợ người không muốn cho ngươi cứu. Người nhập ma không phải là thần trí không rõ, chỉ là ma khí nhập vào cơ thể, tà dục tăng vọt, từ nay về sau làm việc chỉ hỏi bản tâm, không từ thủ đoạn. Đó thực sự không phải là mê hồn thuật, mà là đảo điên tư tưởng nhân sinh, phóng túng cảm nhận được vô số khoái cảm, sẽ cảm thấy cuộc sống trước đây đều là uổng phí, thân là tu giả coi khoái ý là thật. Cho dù thật sự khu trừ ma khí, ở trong lòng hắn cũng sẽ vĩnh viễn lưu lại cảm thụ. Đó không phải là độc, mà là nhận thức, một cảm giác khoái hoạt, miệt mài, cực độ, nhớ mãi không quên, không muốn quay đầu lại.
Ý Hoàng Vô Cực chính là, chuyện nhập ma như hít thuốc phiện, một khi thành nghiện, trọn đời không quên, không còn tồn tại khả năng trừ tận gốc.
Mặc dù như thế, Đường Kiếp vẫn là nghe ra một tia hy vọng: - Theo lời Thượng nhân lời nói, ma khí vẫn có thể khu trừ sao?
Hoàng Vô Cực gật đầu: - Nhưng không dễ dàng, nguy hiểm rất lớn.
- Thượng nhân biết cách? Đường Kiếp kích động.
Nếu Hoàng Vô Cực biết, mình cũng không cần đi tìm Tử Vân nhị tiên nữa.
Hoàng Vô Cực lại thở dài một tiếng: - Ta biết, nhưng ta không đề nghị ngươi làm như vậy. Đó quá nguy hiểm, rất có thể không cứu được Băng Hoàng ra, ngược lại mất đi một tuyệt thế thiên tài.
- Kính xin Thượng nhân chỉ giáo, làm thế nào tại hạ tự có chừng mực! Đường Kiếp nói.
Hoàng Vô Cực lại lắc lắc đầu: - Không phải ta không muốn nói, thật sự là ta không muốn hại ngươi.
Hắn đúng là sống chết không muốn nói ra, gấp đến độ Đường Kiếp hận không thể bắt lại hắn đánh cho một trận.
Vẫn là Vân Thiên Lan nói: - Mặc kệ như thế nào, xin Thượng nhân cho Đường Kiếp một cơ hội. Nếu chuyện không thể làm, chúng ta cũng không cho phép hắn tùy ý mạo hiểm.
Hoàng Vô Cực nghe xong, gật đầu nói: - Muốn tiêu diệt ma khí, phải tới ngọn nguồn tìm cách.
- Ngọn nguồn? Mọi người ngạc nhiên: - Ngươi nói là...
- Hồng Mông Giới! Hoàng Vô Cực trả lời: - Chỉ có ở đó mới có thể giải cứu người nhập ma.
Đường Kiếp trầm mặc.
Tu hành gần năm trăm năm, tâm tính đã thành thục, sự kích động khi còn trẻ dần phai nhạt, hiện giờ mình không còn như trước kia, dễ dàng nói những câu như "Không tiếc bất cứ giá nào".
Băng hoàng quan trọng, nhưng việc cứu nàng chủ yếu để lương tâm mình không gặp trở ngại, là cho bản tâm một công đạo.
Vì cho bản tâm một công đạo mà để tính mạng ra cược, đó là đầu đuôi lẫn lộn, Đường Kiếp khinh thường làm. Không chỉ hắn hiện tại càng thêm thành thục, lúc còn là thiếu niên hăng hái dũng cảm hắn cũng sẽ không lựa chọn như vậy.
Nhưng muốn buông tha như thế, hắn cũng không nguyện ý.
Tiên lộ nhiều khó khăn, không dễ dàng từ bỏ đã trở thành bản năng của tu giả —— bất kỳ ai tu đến Tử Phủ đều đã được cho là thành công.
Vậy nên Đường Kiếp cũng không nói, chỉ yên lặng tự hỏi trong chốc lát, mới nói: - Hồng Mông Giới có thứ gì đó có thể cứu người sao?
Hoàng Vô Cực trả lời: - Ta cũng không rõ. Lúc trước ta gặp được Tử Vân nhị tiên, được chỉ điểm mà thành sự, biết bọn họ đi qua Hồng Mông Giới, lại từ nơi ấy bình yên trở về, trong lúc đó cũng trải qua cửu tử nhất sinh. Theo lời Giáng Vân tiên tử, có thể còn sống trở về một phần nhờ thực lực, chín phần nhờ may mắn.
Khó trách lúc trước Tử Vân nhị tiên không muốn nói ra, việc giải cứu thực sự quá khó khăn, nếu thật làm như vậy thì không phải cứu người trái lại còn hại người, mười người đi chưa chắc đã được một người trở về. Mà Tử Vân nhị tiên có thể còn sống trở về, bên trong còn có bí ẩn, chỉ có điều hai người không nói, Hoàng Vô Cực cũng không biết. Nhưng hắn biết trong đó chỉ sợ cũng có những chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Bởi vì Hoàng Vô Cực rất rõ một chuyện, muốn ở Hồng Mông Giới sống sót, không phải dựa vào thực lực bản thân mà hoàn toàn là ma đầu cần được giải cứu kia!
Đường Kiếp cũng chỉ tự hỏi một chút đã hiểu ra đạo lý trong chuyện này, khó trách Tử Vân nhị tiên sau khi trở về không muốn công bố. Không chỉ vì công bố không có hiệu quả, cũng bởi vì có hại với mình.
Chuyện quá khứ đã qua, không ai muốn truy cứu, chỉ có điều chuyện trước mắt cuối cùng cũng phải đối mặt.
Hoàng Vô Cực hỏi: - Tiểu huynh đệ hiện giờ còn muốn tiếp tục kiên trì? Nếu như ngươi muốn đi, chỉ sợ chưa cứu được người đã tự đọa mình thành ma!
Đường Kiếp điềm tĩnh nói: - Hoàng đại ca yên tâm, tiểu đệ sẽ không dễ dàng mạo hiểm. Hồng Mông Giới ta sẽ lưu tâm. Cơ hội tới sẽ không bỏ qua, cơ hội chưa đến cũng sẽ không cưỡng cầu, hết thảy đều xem cơ duyên.
Nghe hắn nói như vậy, mọi người cùng nhau thở ra.
Tiêu Biệt Hàn chỉ sợ hắn nói không tiếc hết thảy cũng muốn cứu người, kéo tay Đường Kiếp nói: - Ngươi hiểu đạo lý này là tốt rồi.
Đường Kiếp nói: - Ta còn có thê tử muội muội và vô số sư trưởng bằng hữu, cho dù muốn cứu người cũng phải suy xét tới các nàng, sao có thể không chắc đã làm bừa, như thế không gọi là trượng nghĩa mà gọi là ngu xuẩn.
Có lời này, cứu Băng Hoàng coi như dừng một thời gian, tạm thời không nhấc lên gợn sóng nào.
Quay đầu nhìn mộ tiên đế, Vân Thiên Lan hỏi: - Chuyện nơi đây xử lý thế nào?
Hắn là Chân Tiên, lại là sư thúc của phái Tẩy Nguyệt tổ, thời khắc này lại hỏi ý kiến của Đường Kiếp có thể thấy được sự coi trọng của hắn.