← Quay lại trang sách

Chương 1161 Ngũ nhân, lục đạo

Bốn người xuất hiện đều là Đại La Kim Tiên, có thể nói là nhân vật đỉnh cao của thế giới Đại Thiên.

Tồn tại như vậy, chỉ một người đã có thể khiến toàn bộ thế giới run sợ, khiến thiên địa tăm tối.

Nhưng mà giờ có tận bốn người, chỉ vì đối phó với Ngọc Thành Tử.

Dù thế, mọi người vẫn cho rằng chưa đủ.

Rất nhanh, vị Đại La Kim Tiên thứ năm xuất hiện.

Đó là một đồng tử thoạt nhìn chỉ có bảy tám tuổi, đúng là lão tổ Tề Thiên Tông, nói với Ngọc Thành Tử: - Bất Lão Đồng tử xin chào tiên đế bệ hạ.

Đồng tử vừa xuất hiện, ngay cả Ngọc Thành Tử cũng không nhận ra.

Hắn nhìn đồng tử kia cau mày nói: - Kỳ quái, ta không nhận ra ngươi, nhưng từ trên người ngươi ta lại có cảm giác quen thuộc, không biết là hậu nhân của vị cố nhân nào?

Đồng tử thản nhiên nói: - Chỉ là một đồng tử năm đó ở Vô Cực Môn, bệ hạ đương nhiên không nhận ra được.

- Hóa ra là môn hạ của Vô Cực lão nhân. Ngọc Thành Tử bừng tỉnh đại ngộ: - Hắn cũng phản bội ta sao?

Vô Cực lão nhân năm đó là một một trong tứ thánh Vương đình - Vô Cực tiên ông.

Bất Lão Đồng tử chưa nói gì, Tây thánh mẫu đã nói: - Năm đó tiên đế bệ hạ thi triển Thâu Thiên Hoán Nhật Đại Tiên Thuật, đồng thời mang theo thuộc hạ đi ngủ đông, nhưng lại không nói chân tướng nói cho ta biết, để rồi Binh Chủ xâm chiếm Vương đình, Vương đình như rắn mất đầu, không có chiến tướng, tiên binh, không ngăn nổi một Lê Cửu Dương. Vì bảo vệ Vương đình, ta đẫm máu tử chiến, cuối cùng phải trọng thương trốn chạy. Đến giờ mới phát hiện việc bệ hạ mất tích là giả, ngã xuống cũng là giả, thử hỏi bệ hạ như thế có ai không phản bội? Chỉ tiếc, Vô Cực lão nhân năm đó bị thương quá nặng, lại cố tính thiên cơ, nhìn trộm sắp xếp của tiên đế, tuy được một tia ảo diệu nhưng cũng vì thế mà mệnh vận cắn trả, cuối cùng Quy Khư.

- Hóa ra là như vậy sao? Ngọc Thành Tử hiểu. ra cười nói: - Vì ta để lại các ngươi nên bị coi là kẻ thù, quả là lý do tốt. Tây thánh mẫu, sao ngươi không nói tứ thánh các ngươi ban đầu đã có lòng dạ khó lường?

Lời ra khỏi miệng, Tây thánh mẫu sắc mặt đại biến: - Ngươi nói bậy!

Ngọc Thành Tử lại nói: - Ngươi có thể phủ nhận, tuy nhiên cũng không có ý nghĩa. Bản tôn hành sự xưa nay chỉ hỏi bản tâm. Có một số việc thích làm thì làm, không có nhiều đạo lý nhảm như vậy. Ta nghịch thiên hành sự, thiên đạo sẽ lập chướng ngại. Nhưng gian nan hiểm trở chỉ là đá kê chân cho ta tới thiên đạo vô thượng. Cho nên, các ngươi phản bội cũng tốt, trung thành cũng thế, ta không để ý, cũng không sao cả. Người trung thành thì có đãi ngộ của người trung thành, kẻ phản bội cũng có kết cục của kẻ phản bội. Từ xưa đến nay, việc thiên hạ cũng chỉ bao quát trong hai chữ, đó chính là... Thành và bại!

Hắn nhìn lướt qua năm người, cười dài nói: - Còn ai muốn đến giúp vui nữa không?

Tiêu Tân Tử nói: - Nếu năm chúng ta không bắt được bệ hạ, đến lúc đó bệ hạ sẽ biết.

Nói xong tay cầm quyển sách tụng niệm, chỉ thấy quyển sách bay ra vô số chữ vàng huyền ảo lan tỏa, tạo thành một tấm lưới chữ khổng lồ bao trọn thiên không, bên trong ẩn chứa không gian chi đạo khiến tất cả độn thuật vô hiệu.

Đồng thời Ô Ám Thiên vung lên Toái Tinh thiết côn, như cột chống trời đánh Ngọc Thành Tử, Tây thánh mẫu, Bất Lão Đồng tử cũng đồng loạt ra tay. Những người này đều là tồn tại Đại La Kim Tiên, một lần rat ay dễ dàng hủy diệt ngàn dặm. Cũng may có tấm lưới chữ trói buộc quanh Ngọc Thành Tử thu nhỏ phạm vi ảnh hưởng, quan trọng nhất là vẫn là có thể che chắn căn nguyên lực. Nếu không mấy Đại La Kim Tiên cùng thuyên chuyển căn nguyên thì kết quả không chỉ mỗi khu vực này thành đống hoang tàn mà còn khiến thiên đạo chán ghét tới vứt bỏ.

Dưới tấm lưới lớn là một trận chiến.

Mắt thấy tiên phong liệt vụ bao trùm, Ngọc Thành Tử cười dài nói: - Cũng được, để các ngươi hiểu thế nào chênh lệch, cũng để khiến các ngươi hết hy vọng.

Nói xong đưa tay chỉ điểm.

Hắn không sử dụng Hiên Viên kiếm, cứ như vậy ra chỉ điểm lên Toái Tinh thiết, sóng gợn từ đầu ngón tay và thiết côn chạm vào nhau, không gian dao động, nổi lên gợn sóng. Gợn sóng nhìn như bình thản, kì thực ẩn chứa lực tiệt duyệt kinh khủng, Ô Ám Thiên thì run lên ngã bay ra ngoài.

Đồng thời khi Bất Lão Đồng tử và Tây thánh mẫu đánh tới lại, trên người Ngọc Thành Tử xuất hiện quầng sáng của Vạn Cổ Trọng Lâu, nhưng ánh sáng có phần khác Đường Kiếp lúc trước, so ra còn mạnh hơn, lớn hơn. Công kích đến từ hai Đại La Kim Tiên đặt lên Vạn Cổ Trọng Lâu khiến nó tỏa sáng rực rỡ, có vài phần tương tự Vạn Giới Vương Đình lúc thịnh thế, Tây thánh mẫu nhìn mà có chút ngẩn ngơ.

Ngọc Thành Tử xuất hiện phía sau Ô Ám Thiên, ngón tay mang theo vô tận giết chóc và hủy diệt đâm tới.

Ô Ám Thiên phát lạnh, biết nếu bị chỉ này đánh trúng, chỉ sợ mình là Đại La Kim Tiên cũng khó mà sống lại.

Thân thể phủ lên vô số tầng bảo hộ, mỗi cái đều là phương pháp khủng bố, nhưng trước mắt Ngọc Thành Tử chỉ như tờ giấy mỏng dễ dàng xé nát.

Đây là Sát lục chi đạo, có thể loại bỏ mọi cách phòng ngự.

Mắt thấy Ô Ám Thiên khó tránh khỏi, đột nhiên một cỗ dao động huyền ảo xông tới, ngón tay Ngọc Thành Tử dừng lại trong nháy mắt, nhưng Ô Ám Thiên vẫn kịp tóm lấy khe hở thoát đi.

Ngọc Thành Tử "Hừ" một tiếng, như sấm sét hướng Ô Ám Thiên đang độn pháp làm hắn nổ tung.

Ngọc Thành Tử im lặng nhìn ra sau, cũng không xuất thủ ngay mà nói: - Mới qua một thời gian lại có thêm vài phần chân ý đại đạo, đúng là đệ tử giỏi của ta.

Cổ Đạo Thành khẽ mỉm cười: - Cũng chỉ mới có một chút chân ý đại đạo thôi, so với sư tôn đứng đầu lục đạo vẫn kém quá xa. - Ngươi dám tới thì hẳn phải có vài phần nắm chắc. Mau cho ta xem mười ngàn năm qua ngươi có gì tiến bộ! Ngọc Thành Tử vung tay áo, trên bầu trời hiện ra một bàn tay khổng lồ đách về phía Cổ Đạo Thành.

Cổ Đạo Thành thở dài nói: - Sư phụ muốn xem, đệ tử sao dám không tận lực.

Hai tay vừa nhấc, phía sau hiện cảnh quan khổng lồ, có ngàn dặm núi sông hiện ra, núi lớn liên miên, khí thế rộng rãi, giữa đất trời hiện một bức tranh tuyệt mỹ.

Ngay cả Ngọc Thành Tử cũng ngẩn người: - Cẩm tú giang sơn đồ? Ngươi đã tạo thành nó sao? Được lắm, không hổ là đồ đệ tốt của ta! Cẩm tú giang sơn đồ cũng giống như Sơn Hà Xã Tắc Đồ, đều là tiểu thế giới độc lập, chỉ có điều rộng lớn vô biên hơn Sơn Hà Xã Tắc Đồ, lại thiếu đi sự quỷ dị của Hoàng Đình thế giới, chỉnh thể cấu tạo không khác gì Tinh La Đại Thiên Giới.

Mà khi Cẩm tú giang sơn triển khai, khí thế của Cổ Đạo Thành cũng được nâng cao, giống như kẻ đứng đầu thế giới quan sát Ngọc Thành Tử, khuôn mặt trang nghiêm: - Kính xin sư tôn chỉ điểm!

Lực lượng đại năng cuốn tới.

- Vậy cứ thử xem sao. Chưởng lực của Ngọc Thành Tử không dừng lại mà vẫn tiếp tục vỗ xuống, chỉ có điều trước khi chạm tới thì cả tay héo rũ, có phần đen mục đi. Cứ thế, một bàn tay hắc ám vỗ lên núi sông tráng lệ, cả ngọn núi lớn nghiêng sụp, tiếp theo là cây cối héo rũ, vàng úa, chết đi, mà ngay cả bùn đất cũng mất chất dinh dưỡng biến thành cát, không thấy chút dấu hiệu nào của nước.

Đây là lực hủy diệt khiến vạn vật mất hết sức sống, cho dù là tiên nhân cũng thần hồn khô kiệt, sinh mạng tiêu hao hết, cuối cùng là ngã xuống.

Nhưng vào lúc giang sơn cẩm tú hứng chịu lực hủy diệt, Cổ Đạo Thành đột nhiên gầm lên, màu lục dâng trào nhanh chóng bao trùm những chỗ đã héo rũ.

Ngọc Thành Tử dùng lực hủy diệt tàn sát bừa bãi, Cổ Đạo Thành dùng lục ý mênh mông dạt dào, ngươi đánh chết, ta cứu sinh!

Sinh sôi vô hạn, sinh mạng chi đạo! Ngọc Thành Tử vốn là lục đạo chi chủ, tinh thông nhân quả vận mệnh thời gian không gian sinh mạng luân hồi.

Cổ Đạo Thành là đồ đệ của hắn, tuy rằng không có thiên tư tuyệt đối nhưng cũng nhập đạo hai môn, thời không chi đạo có tiểu sở ngộ, còn thứ chân chính am hiểu là sinh mệnh luân hồi.

Giờ khắc này Ngọc Thành Tử dùng lực hủy diệt chóng lại sinh mạng lực của Cổ Đạo Thành, nhất thời kỳ phùng địch thủ.

Tây thánh mẫu phất tay áo, nhìn thì nhẹ nhàng nhưng lại khiến Ngọc Thành Tử như lâm đại địch, chân đạp hư không, vận chuyển không gian, gang tấc thiên nhai nhưng không công kích Tây thánh mẫu, chỉ nói: - Ngươi thực sự quyết ý muốn tử chiến với ta sao? Tây thánh mẫu bình tĩnh nói: - Lúc ngươi vứt bỏ ta năm đó, ta cũng đã quyết định.

Nói xong miệng phun ra kim quang đánh tới Ngọc Thành Tử.

Ngọc Thành Tử phản thủ một chưởng, kim quang bị chụp vỡ. Ngọc Thành Tử thấy thế không mừng mà còn kinh sợ, chỉ thấy mặt Tây thánh mẫu đỏ lên, phun máu. Nàng thân là Đại La Kim Tiên, một kích vô công cũng bị trọng thương, nhưng ngay sau đó, Ngọc Thành Tử cũng kêu lên một tiếng, khóe miệng rỉ máu.

Lúc trước tam đại kim tiên liên kết cũng không tổn thương được hắn, hiện tại không hiểu sao Ngọc Thành Tử lại bị thương.

Ngọc Thành Tử nhìn Tây thánh mẫu nói: - Tịnh đế nhân quả, vô gian ác liên! Xem ra ngươi đã thật sự hận ta.

Tây thánh mẫu ngẩng đầu: - Ta chờ vạn năm, chỉ chờ tới lúc này.

Tiên phong cuốn tới.

Ngọc Thành Tử không để ý tới nữa, phát động gang tấc Thiên Nhai né tránh.

Nữ nhân này có tịnh đế nhân quả, vô gian ác liên là đạo pháp nhân quả hung mạnh, tính chất cực kỳ quỷ dị, không có lực công kích nhưng có thể tạo nhân quả giằng co, một khi đánh nàng bị thương thì cũng chẳng khác nào đánh mình, đúng là vô địch phòng ngự. Vận dụng đại đạo lực mạnh nhất ở chỗ, chẳng những dùng quy tắc đại đạo đối phó đối thủ mà còn phải làm cho mình siêu thoát đại đạo. Trước kia, tịnh đế nhân quả vô gian ác liên chỉ có thể siêu thoát hữu hạn. Công kích của nàng vẫn tạo ra thương tổn và ảnh hưởng với mình, nhưng bây giờ đã hoàn toàn không bị ảnh hưởng, có thể thấy nàng đã nhập đạo, tiến vào chưởng đạo.

Có thể dùng kim tiên thân tinh tiến đạo cảnh, nếu không phải có thiên phú thì là thiên đạo thiên vị.

Hiện tại xem ra, hơn phân nửa là vế sau.

- Đó là ưu đãi nhờ bán mình sao. Ngọc Thành Tử hừ lạnh: - Các ngươi thì sao? Có bản lĩnh gì hãy bày hết ra cho ta xem. - Tiên đế có mệnh, sao dám không tuân theo. Tiêu Tân Tử mỉm cười, toàn bộ không gian như ngừng lại.

Cùng lúc đó, Bất Lão Đồng tử cũng tế ra một vật sáng khiến Ngọc Thành Tử cảm nhận được thiên uy cuồn cuộn.

Đây là hình ảnh chiếu xạ thiên đạo thiên ý của vận mệnh!

Ô Ám Thiên trực tiếp nhất, hóa người khổng lồ vạn trượng giơ cao côn đập, dù không có biểu hiện đặc biệt nhưng uy năng lại như Binh Chủ tái thế!

Thời gian, không gian, sinh mạng, luân hồi, nhân quả, vận mệnh còn có ma thiên bá thể cứ như vậy cùng xuất hiện, hiện lên trong mắt Ngọc Thành Tử...