← Quay lại trang sách

Chương 23 Đó không phải là nơi ngươi có thể ở được

Đường Khả, ngươi ở sát phòng ta sao.

Lâm Tịch tò mò nhìn hoa văn trên cánh cửa phòng bên, đó là một tấm khôi giáp dầy cộm nặng nề.

Đường Khả ngẩn người. Kim Chước, Biên Man và Thổ Bao từ trước tới giờ không hợp nhau, nên hắn không thể ngờ rằng Thiên Tuyển Lâm Tịch lại chủ động chào hỏi với mình.

- Đúng vậy.

Nhìn thoáng qua Lâm Tịch một chút, hắn gật đầu một cách cứng nhắc.

Lâm Tịch nhìn hắn mỉm cười:

- Đường Khả, chúng ta có thể gặp nhau nói chuyện không, bây giờ, hay chờ ngươi cất những vật trên người cũng được.

Đường Khả càng ngạc nhiên hơn, cúi đầu thấp xuống, vừa vặn nhìn thấy khắp người mình toàn là bụi bậm, đôi giày vải mang theo đã rách nát hết.

- Nói chuyện với ta? Tại sao?

- Tại sao?

Nghe thấy người thiếu niên cao gầy trầm mặc ít nói trước mắt hỏi câu như vậy Lâm Tịch cũng không biết nên nói gì cho phải, nghĩ một lúc bèn nói:

- Bởi vì ta thích ngươi.

Nụ cười của Lâm Tịch vô cùng thân thiện, giọng nói cũng rất dễ nghe, nhưng Đường Cả vừa nghe lại sững người:

- Ta không có hứng thú với mấy chuyện vui như Long Dương*.

- Chuyện vui như Long Dương?

Lâm Tịch cảm thấy kỳ quái, tò mò nhìn Đường Khả hỏi:

- Đó là gì vậy?

Đường Khả càng lúc càng lúng túng:

- Chính là...làm mấy cái trò như nam sủng, ta không có thích mấy phần trong câu chuyện đó.

Lâm Tịch sửng sốt, đúng là hoàn toàn sửng sốt. Sau đó hắn không nhịn được cười lớn lên, cười thỏa thích đến nỗi phải khom người ôm bụng, nhưng hắn bỗng đứng thẳng lại, chân thành nhìn Đường Khả rồi lấy tay chỉ vào trường cung và trường kiếm sau lưng Biên Quân này:

- Ta nói ta thích ngươi là vì cho dù ngươi đã vô cùng mệt mỏi nhưng vẫn kiên trì không bỏ những đồ vật này xuống, ta nói ta muốn nói chuyện với ngươi là muốn nghe ngươi nói những chuyện ở biên quân. Về câu chuyện Long Dương kia, tất nhiên ta cũng không thích mấy phần trong đó.

Khuôn mặt đen gầy của Đường Khả nhất thời đỏ bừng, Lâm Tịch thấy vậy lại lần nữa cười cười, tiếp đó nói:

- Ta đến từ trấn Lộc Lâm, Lưu bá đánh xe ngựa chở ta đến đây cũng là lão Biên Quân. Hắn không có nói cho ta biết chuyện ở biên quân, nhưng dường như mỗi người ở biên quân giống như một con mãnh thú và dòng nước lũ vậy. Khi nãy ta mới chỉ hỏi một câu vậy thôi nhưng ngươi đã phản ứng như vậy rồi...biên quân, rốt cuộc đó là nơi như thế nào?

- Biên quân...

Đường Khả hít một hơi thật sâu, mặc dù hắn đã biết Lâm Tịch bây giờ rất muốn biết câu trả lời thật sự, nhưng hắn vẫn theo bản năng sờ sờ thanh đao sau lưng mình, chỉ nói một câu đơn giản:

- Biên quân...đó không phải là nơi ngươi có thể ở được.