Chương 29 Người ám sát, lại quay về ám sát
Không cần cảm ơn ta, sự tin tưởng này đến từ sự phán đoán của Hạ phó viện trưởng chúng ta với Thiên Tuyển là ngươi, hơn nữa thân phận của ngươi rất trong sạch, căn bản không có vết nhơ nào. Nói tiếp, trấn Lộc Lâm ngươi ở thật sự quá vắng vẻ, không có người nào qua lại, không chỉ riêng Lâm gia các ngươi, hầu như toàn bộ dân trấn bọn ngươi mấy đời đều sạch sẽ, cũng không có giao tiếp gì với hai trấn gần đó.
Lâm Tịch le lưỡi, giật mình nói:
- Tra rõ ràng như vậy? Chẳng lẽ...
- Ngươi đoán không sai.
Giảng viên độc nhãn dường như nhìn thấu suy nghĩ của Lâm Tịch, gật đầu:
- Cũng như chúng ta phái người tới đế quốc địch thủ nằm vùng, đối phương tất nhiên cũng làm như vậy. Mặc dù chúng ta điều tra rất kỹ lưỡng, nhưng không thể đảm bảo rằng trong học viện Thanh Loan lại không có gian tế nước khác. Tuy nói một khi còn ở học viện thì an toàn luôn được đảm bảo, nhưng chưa chắc khi rời khỏi học viện để thực hiện vài thí luyện lại không gặp ám sát.
Lâm Tịch run sợ, không nhịn được quay đầu lại nhìn Biên Lăng Hàm.
Khuôn mặt người thiếu nữ gầy yếu đến từ hành tỉnh Nam Phương sông nước mưa bụi quanh năm lúc này khẽ trắng bệch, đôi tay nhỏ nhắn nắm lấy tà áo run rẩy.
Lâm Tịch than thở thay cho nàng. Hắn biết rằng nàng không phải là người luôn giữ thái độ bình tĩnh trong mọi việc, luôn thưởng thức mọi vật như hắn, thậm chí nàng cũng giống như bao người khác, rất có ý thức và trách nhiệm với vinh quang của đế quốc, chắc chắn sau khi nghe người giảng viên độc nhãn này nói như vậy nàng sẽ cảm thấy trên vai lại có thêm một sứ mạng trầm trọng.
- Trong một tháng sắp tới, ta sẽ dành mỗi ngày một giờ dạy cho nàng vài kỹ xảo trở thành Phong Hành Giả.
Giảng viên độc nhãn nhìn Biên Lăng Hàm, tuy trong lòng cũng thở dài cho người thiếu nữ gầy yếu này, nhưng sắc mặt ông ta vẫn lạnh lùng và kiên nghị như cũ, tiếp đó lại nhìn Lâm Tịch, nói:
- Vì không muốn người khác nghi nhờ, ngày hôm sau ta sẽ nói với mọi người các ngươi xúc phạm đến ta, nên mỗi ngày trong một tháng kế tiếp phải đến dược cốc hỗ trợ làm việc. Đến lúc đó, nếu ngươi hứng thú thì cũng học một chút.
Lâm Tịch không nhịn được khẽ mỉm cười, nói:
- Lão sư, xem ra ngài vẫn còn hi vọng vào ta à nha?
Giảng viên độc nhãn lạnh lùng nhìn Lâm Tịch, lạnh nhạt nói: