← Quay lại trang sách

Chương 55 Một đao chém gãy lỗ mũi

Lâm Tịch không phải là người lớn lối, nhưng hắn chưa bao giờ nương tay với những người tỏ ra lớn lối vói mình...bởi vì, dù là một con sư tử, nhưng nếu nó không giương nanh múa vuốt, nó có khác gì là một con mèo?

Xuyên thấu qua tấm mặt nạ lạnh lẽo, Lâm Tịch tinh ý phát hiện thân thể Cừu Lộ mỗi lúc một run hơn, các đầu ngón tay của hắn bất giác nắm chặt thanh đao trong tay lại. Ngay lúc đó, hắn đột nhiên quát lạnh:

- Sát!

Chữ "sát" vô cùng lạnh lẽo này vừa từ trong miệng phát ra, cả người Lâm Tịch tản phát một khí thế mạnh mẽ trước nay chưa từng có. Hắn cất bước, vung đao chém tới Cừu Lộ.

Tuy rất hoảng sợ trước thế công của Lâm Tịch, nhưng Cừu Lộ vẫn quyết đoán quét ngang trường thương hắc hoa để ngăn cản. "Keng", một tràng âm thanh trầm thấp vang lên, lưỡi đao của Lâm Tịch ma sát mạnh mẽ với thân thương hắc hoa, đồng thời hắn linh hoạt xoay người bước nhanh tới trước, thuận thế tung ra đường đao thứ hai.

Đường đao thứ hai này của Lâm Tịch không mang theo sự nhẹ nhàng và liên tiếp, thay vào đó chính là sự hung ác và vô cùng thô bạo, tựa như thân thể hắn đã kết hợp làm một với yêu đao, cùng nhau tấn công Cừu Lộ!

Rất nhiều đệ tử mặc áo giáp đen đứng trên vách núi bỗng nhiên thất kinh khi cảm nhận được sự đáng sợ của đường đao này, thậm chí còn có người kích động đến mức thở gấp hơn. Tuy nhiên, nếu như quan sát cẩn thận có thể thấy Cừu Lộ đã nhanh chân lui về sau một bước, thế đao của Lâm Tịch tuy đáng sợ nhưng chưa chắc đã đánh trúng đối thủ.

Cơ hội!

Trong lúc cả người còn đang rét lạnh vì may mắn tránh được chiêu vừa rồi, Cừu Lộ mừng rỡ khi thấy cơ hội đã tới, đây là một thời cơ tốt để phản công. Nhưng ngay lúc này Lâm Tịch lại ngẩng đầu, đôi mắt mở to nhìn vào sống mũi của hắn. Đoản đao trong tay Lâm Tịch bỗng nhiên bay ra, kết hợp với sợi vải cũ bền chắc tạo thành một thế đao sắc lịm tấn công vào mặt Cừu Lộ, ngay giữa mũi thiếu niên Kim Chước này.

"A!"

Khả năng phòng hộ của mặt nạ màu bạc rất kinh người, do bên trong được tầng tầng sợi tơ mềm mại kết thành nên nó có thể giảm được lực đánh từ bên ngoài vào. Tuy nhiên, mắt và mũi dù sao cũng là hai bộ phận yếu nhất trên thân thể con người. Đoản đao của Lâm Tịch mang theo lực đạo kinh người vừa chém trúng mặt, nhất thời có vô số những giọt máu tươi từ miệng mũi đằng sau tấm mặt nạ màu bạc của Cừu Lộ phun ra ngoài.

Nhớ lại lúc ở ven hồ, Lưu bá từng dùng một quyền đánh lệch lỗ mũi người hầu Cừu Lộ, bây giờ đến phiên Lâm Tịch dùng một đao mạnh mẽ chém gãy lỗ mũi chủ nhân.

Cừu Lộ hoảng hốt lui về sau, Lâm Tịch thuận thế đạp mạnh vào lồng ngực hắn, khiến hắn phải đau đớn hét thảm một tiếng.

Cừu Lộ té ngã ngồi ngay dưới đất, máu tươi từ bên trong mặt nạ màu bạc thẩm thấu ra ngoài, nhìn rất thê thảm và đáng sợ. Nhưng Lâm Tịch nhanh chóng nắm chặt đoản đao trong tay, tiếp tục vung đao chém vào lồng ngực Cừu Lộ.

"A! " "A! " "A! "...

Một đao tiếp một đao, những đường đao màu đen mạnh mẽ chém lên người Cừu Lộ. Và cũng không biết từ bao giờ trường thương hắc hoa đã rời tay Cừu Lộ, hiện giờ hắn đang co cụm người lại trong một phạm vi rất nhỏ, vô lực giãy dụa chứ không có thể phản công được.

Thắng bại đã rõ, người thua chính là Cừu Lộ tính tình ngang ngược kiêu ngạo, suốt ngày tự đắc mình có tên trong mười người có thành tích tốt nhất trong sơn cốc thí luyện. Rất nhiều đệ tử đang đứng trên vách núi không hề thích thiếu niên Kim Chước này, nhưng bọn họ cũng không thể ngờ rằng người bọn họ luôn xem thường, vị đồng học Thiên Tuyển Lâm Tịch kia lại có thể sử dụng phương thức nhanh gọn, mạnh mẽ để giải quyết trận chiến như vậy, thậm chí còn không cho đối phương một cơ hội đánh trả.

Nhất là những thiếu niên Kim Chước khoa Chỉ Qua đã từng hùa theo Cừu Lộ cùng cười nhạo, sắc mặt người nào người nấy cũng tái nhợt...thật không ngờ thực lực Lâm Tịch lại cao đến như vậy, lúc trước mình còn không biết tự lượng sức, liên tục cười nhạo hắn.

"A! " "A! " "A! "...

Lâm Tịch liên tục xuất đao chém xuống, giống như hoàn toàn coi Cừu Lộ là một bó rau.

Cừu Lộ chỉ có thể ôm đầu quay cuồng trên mặt đất, đau đớn la lên liên tục, nhưng không có bất kỳ giảng viên nào lên tiếng ngăn lại, bởi vì dựa theo tu vi của Lâm Tịch và khả năng chống đỡ của bộ áo giáp màu đen, hiện giờ Cừu Lộ vẫn chưa chắc mất hết sức chiến đấu.

- Dừng tay! Đủ rồi!

Cừu Lộ rốt cuộc phát điên rồi, hai tay nắm chặt lại rồi chống người trên mặt đất, miệng hét to lên như một người mất hết lý trí.

Tiếng hét này của hắn khiến rất nhiều đệ tử đứng trên vách núi giật mình, nhưng Lâm Tịch lại không chú ý tới, từng đao từng đao vẫn mạnh mẽ chém xuống người hắn, lực đạo kinh khủng xuyên thấu qua bộ áo giáp tác động tới phần lưng làm Cừu Lộ không thể chịu nổi, hai tay khuỵu xuống, thân thể dính sát dưới đất.

Vẫn là những ánh đao màu đen chớp hiện trong không khí, Lâm Tịch chém mạnh vào người Cừu Lộ như đang thái rau cắt quả.

Toàn thân Cừu Lộ run rẩy, rốt cuộc tuyệt vọng la lớn lên:

- Đừng chém nữa...ta nhận thua!

Lâm Tịch thu đao, thân thể đứng nghiêm giữa đất trời tản phát một khí thế đáng sợ. Nhưng hắn lại khẽ mỉm cười, thầm nghĩ:

- Đông lão sư, thân là đệ tử thân truyền của ngài, đệ tử không làm ngài mất mặt rồi...dễ dàng đánh bại tiểu hài tử xấu xa này...

La Hầu Uyên mặc áo bào đen cũ kỹ từ trong rừng bước ra ngoài, lấy một quả huy chương ngũ sắc trên ngực Cừu Lộ đưa cho Lâm Tịch đang hành lễ với mình, chậm rãi nói:

- Các ngươi hãy tự phân tán vào rừng. Sau mười đình nữa thí luyện bắt đầu, các ngươi có thể tự kiếm đối thủ.

Nhìn thấy Lâm Tịch nhận lấy quả huy chương của mình từ trong tay La Hầu Uyên, Cừu Lộ bị đánh đến nỗi toàn thân đau nhức liền nổi giận công tâm, ngay cả một hơi cũng không thở nổi, lập tức ngất đi.

...

Lâm Tịch bắt đầu di chuyển nhanh, hắn cũng không muốn ở lại gần khu vực vừa chiến đấu để trở thành mục tiêu rõ ràng nhất cho những người khác tấn công. Sau trận chiến vừa rồi, sợ rằng không ít người rất muốn giao đấu với vị Thiên Tuyển này, mặc dù có thể họ không có thù oán gì với nhau.

Trong lúc rời đi, Lâm Tịch luôn suy nghĩ một vấn đề đã lẩn quẩn trong đầu hắn từ rất lâu: nếu như đạt được thành tích năm lần năm sao cũng có thể lấy được phần thưởng một học phần...vậy rốt cuộc mình nên đạt được thành tích này trước, hay là cố gắng thông qua trận pháp mâu đánh thẳng trước?

Mặc dù vì trận quyết đấu với Cừu Lộ nên thời gian tiến vào sơn cốc hôm nay của Lâm Tịch cũng như các đệ tử khác sớm hơn thường ngày, nhưng việc lấy được thành tích năm sao để rút lui khỏi sơn cốc thí luyện đối với Lâm Tịch hiện giờ quả thật không khó khăn lắm. Bởi vì hắn đã nhìn thấy một vật vô cùng quen thuộc cách đấy không xa, một bộ trường cung và bao tên màu đen trong một bụi cỏ.

Thật ra trong thời gian mười đình tìm tòi binh khí mà La Hầu Uyên đã cho hắn và Cừu Lộ lúc nãy, Lâm Tịch đã tìm được một bộ trường cung màu đen có tên hắc thạch, đây là một loại cung khá đặc biệt, nếu như muốn kéo được toàn bộ dây cung thì người tu hành phải có lực lượng hơn trăm cân. So sánh với loại trường cung Lâm Tịch hay sử dụng - trường cung hắc giác, loại trường cung hắc thạch này còn mạnh hơn một chút.

Trong quân đội Vân Tần, các quân sĩ bình thường được trang bị hai loại trường cung: trường cung hắc giác và trường cung hắc thạch, lực tay người nào hơi yếu thì sử dụng trường cung hắc giác, lực tay mạnh sử dụng trường cung hắc thạch. Loại đầu tiên thường được sử dụng khi thủ trận, lúc quân địch đã vào tầm bắn khoảng một trăm bước, loại sau lại được dùng cho những kỵ sĩ vừa cỡi ngựa vừa bắn cung, tập trung vào những kẻ địch đã vào tầm bắn khoảng hai trăm bước.