Chương 60 Đưa vào cấp Thiên Khu
...
"Chính Tương Tinh?"
Trong lúc Lâm Tịch bắt đầu minh tưởng tu hành vào ban đêm, một phần tư liệu cấp "Tương Huân" cũng được truyền tới tay Từ Sinh Mạt.
- Hai tên đệ tử có tiềm chất Chính Tương Tinh? Lâm Tịch cũng có khả năng ư?
Sau khi mở phần xi dán bìa cuốn da dê nhỏ, Từ Sinh Mạt khẽ cau mày, tuy thần sắc không có gì biến hóa nhưng sâu trong đôi mắt bình tĩnh lại chợt hiện chút lo lắng.
Trầm ngâm một hồi rồi vung tay ném cuốn da dê nhỏ vào trong lò lửa trước người, tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình cuốn da dê nhỏ đó biến thành những hạt bụi xám tro kỳ lạ, cuối cùng là hòa tan vào đống than củi màu đỏ...khuôn mặt vốn trắng noãn và luôn luôn lạnh như băng của Từ Sinh Mạt đột nhiên xuất hiện một nụ cười giễu cợt, tựa như đang trêu chọc mọi vật trên thế gian.
Hắn ta, Đông Vi và Hạ Tri Thu, ba người căn bản không phải là người đi cùng đường và suy nghĩ khác nhau, nhưng cả ba lúc này lại tựa như đống than củi và tro bụi do cuốn da dê nhỏ kia lưu lại, kỳ lạ dung hợp lại cùng một chỗ....Cách nhìn và tư tưởng của ba người đối với đế quốc này, đối với thế giới này khác nhau, nhưng tại sao lại phải cùng gánh vác một sứ mạng giống nhau? Ông trời đang trêu người ư?
Gần như là cùng một thời gian, một cuốn da dê nhỏ với nội dung tương tự được truyền tới trong tay Mộc Thanh.
- Tư chất là hai nhưng lại là Chính Tương Tinh? Lâm Tịch, xem ra ngươi rất đặc biệt đấy!
Vừa đọc xong những gì được ghi trong cuốn da dê trước mặt mình, vị giảng viên dung mạo rất bình thường này nhất thời vừa cười cười vừa lắc đầu.
Ngay lúc ném cuốn da dê nhỏ này vào trong lò lửa, Mộc Thanh liền liếc mắt nhìn sang một phong thư đã được mở ra đang được đặt trên cái bàn trước mặt mình. Trên tờ bìa phong thư được làm từ mỡ bò bình thường có một dòng chữ viết tinh tế và thanh thoát: "Ái tử Lâm Tịch thu."
Mặc dù nàng chưa nhìn qua nội dung thư, nhưng chỉ cần thấy dòng chữ đấy nàng cũng có thể tưởng tượng được người nữ tử đã chấp bút viết thư là một người mẹ hiền từ như thế nào, chỉ có những người như vậy mới có thể hạ bút viết nên dòng chữ như thế.
Dựa theo tốc độ truyền thư bình thường, đáng lẽ phải năm ngày nữa phong thư này mới đến được học viện Thanh Loan, nhưng bởi vì vừa lúc có người ở biên quân Long Xà gấp gáp trở về học viện nên phong thư hồi âm của người nhà Lâm Tịch mới đến đây nhanh như vậy. Nghĩ tới bộ dạng tên thiếu niên xuất thân từ trấn Lộc Lâm ngày mai nhận được phong thư này, Mộc Thanh bất giác nở một nụ cười rất đẹp.
...
Sáng sớm hôm nay, Lâm Tịch tinh thần sung mãn cùng với mấy người bạn Đường Khả, Biên Lăng Hàm, Hoa Tịch Nguyệt và Lý Khai Vân bước ra khỏi lần tân sinh khoa Chỉ Qua.
Theo chương trình học đã được sắp xếp từ trước, hôm nay Lâm Tịch sẽ học một môn phụ trước khi học môn độc lý, đó là môn khảo cứu tỉ mỉ và quan sát. Lâm Tịch rất tự tin ở môn này, chỉ cần không xảy ra những sai lầm quá đáng tiếc, hắn sẽ nhận được hai học phần sau khi kết thúc chương trình học ngay. Nhưng điều làm hắn và tất cả tân đệ tử khác khoa Chỉ Qua phải ngạc nhiên chính là trong ánh nắng ban mai đang bao phủ khắp ngọn núi cao chót vót, có hai người giảng viên mặc áo bào đen đang đứng trước lầu tân sinh.
Đứng sát ngay bên cửa là giảng viên Mộc Thanh, còn người đứng cách đấy không xa, ở ngay cạnh cầu trượt tơ bạc chính là giảng viên Từ Sinh Mạt, người giảng viên luôn nghiêm nghị, chịu trách nhiệm dạy bọn họ môn vũ kỹ.
- Người nhà ngươi đã gửi thư lại, bởi vì vừa lúc có người trong học viện ở bên núi Long Xà về đây nên phong thư này mới đến sớm vài ngày.
Không nói quá nhiều lời dư thừa, Mộc Thanh ôn hòa vẫy vẫy tay với Lâm Tịch. Khi hắn nhanh nhẩu đi đến trước mặt, Mộc Thanh mới lấy phong thư được truyền từ trấn Lộc Lâm tới đang được để trong ống tay áo đưa cho.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Tịch chính lần ngẩn ngơ, khẽ cúi dầu nhìn những dòng chữ nhỏ xinh đẹp được viết trên lớp bìa phong thư làm bằng mỡ bò ở bên ngoài, hắn nhất thời không biết nói gì hơn, cứ thế đứng ngây người.
Đôi khi hắn cảm thấy trời cao thật là độc ác, vô duyên vô cớ ném một người từ nhỏ chưa từng được nếm trải cảm giác hạnh phúc một gia đình trọn vẹn đến một thế giới hoàn toàn xa lạ. Nhưng cũng đôi khi hắn cảm thấy trời cao thật nhân từ và công bình! Nhất là ngay lúc này, hắn càng lúc càng hiểu rõ cái được gọi là hạnh phúc tràn ngập khắp con tim, hắn càng biết rõ thứ mình phải trân trọng ở thế giới này là gì.
- Lão ba, lão mụ, lão muội...các người đang làm gì vậy?
Từng hình ảnh ấm áp và vui nhộn ở trấn Lộc Lâm trong thoáng chốc quay về trong trí nhớ hắn, toàn bộ suy nghĩ của hắn đang tập trung đến nội dung phong thư mình sẽ được thấy ngay đây.
- Đợi lúc khác có thời gian lại nhìn.
Khóe miệng Mộc Thanh hơi nhếch lên, ánh mắt tràn đầy tình thương nhìn Lâm Tịch, khẽ nhắc: