Chương 100 Cuộc đời con người có rất nhiều điều mâu thuẫn
Ít nhất đệ tử muốn biết vì sao tên Hạ Lan Duyệt Tịch kia chưa từng gặp mặt đệ tử bao giờ lại có sát khí mãnh liệt đến như thế, đệ tử không muốn bỗng nhiên lại có thêm một người muốn giết mình xuất hiện trên thế gian này.
Đông Vi gật đầu, tiếp tục nhìn Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm, nói:
- Hiện tại hai ngươi có một lựa chọn. Học viện chúng ta và học viện Lôi Đình sẽ có một trận tỷ thí dành cho tân đệ tử, trận tỉ thí này rất gấp và là một trận tỷ thí thật sự. Nói cách khác, có thể sẽ có người chết. Hạ phó viện trưởng đã chọn lựa năm tân đệ tử sẽ đại diện cho học viện chúng ta, hai ngươi là một trong số họ...Bởi vì việc này rất quan trọng, hơn nữa truyền thống của học viện Thanh Loan chúng ta trước giờ đều quy định phải hỏi đệ tử trước, nếu như đồng ý thay học viện quyết đấu sẽ quyết đấu, không muốn cũng có thể nói thẳng, Hạ phó viện trưởng sẽ chọn lựa người khác. Nếu như các ngươi đồng ý tham gia, ta có thể nói cho hai ngươi biết vài nguyên nhân chính, nếu như không đồng ý, chuyện này tạm thời không liên quan đến các ngươi, các ngươi không cần phải biết trước.
Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm đồng thời biến sắc, không nhịn được nhìn lẫn nhau, chợt cảm thấy cả người vô cùng lạnh lẽo. Hai người thầm nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lại khiến cho cuộc tỉ thí giữa hai học viện xuất hiện tình huống có thể sẽ có đệ tử phải chết?
Liên tưởng đến vài chuyện lúc trước, Lâm Tịch càng lúc càng nhíu mày hơn, biết rằng đã có chuyện bất bình thường phát sinh.
- Lão sư, ngài có thể nói cho đệ tử biết ngoài đệ tử và Biên Lăng Hàm ra, ba người kia là ai không?
Trước khi Biên Lăng Hàm lên tiếng, Lâm Tịch nhìn thẳng Đông Vi, chân thành hỏi.
- Có thể.
Đông Vi hơi trầm ngâm, sau gật đầu nói:
- Trừ ngươi và Biên Lăng Hàm, còn có Cao Á Nam, Văn Hiên Vũ và Vũ Hóa Thiên Cực.
- Văn Hiên Vũ và Vũ Hóa Thiên Cực?
Lâm Tịch ngẩn người, nhất thời nhớ tới một tên thiếu niên khoa Văn Trì vô cùng kiêu ngạo và một thiếu niên dáng người thon gầy, có mái tóc màu hoàng kim.
- Nói vậy, chắc lần tỷ thí này rất quan trọng với học viện.
Trong lúc Lâm Tịch nghĩ đến Thiên tuyển khoa Văn Trì cùng với thiếu niên tóc vàng nhà Vũ Hóa, Biên Lăng Hàm nghiêm túc nhìn Đông Vi, kiên định gật đầu:
- Đệ tử đồng ý tham gia.
- Xem ra Hạ Lan Duyệt Tịch rất giỏi đấy nhỉ?
Lâm Tịch cười khổ:
- Chắc lần này phải đấu với hắn ta rồi.
Đông Vi nhìn thoáng qua Lâm Tịch, nói:
- Ngươi đồng ý sao?
Lâm Tịch nhìn Đông Vi, nói:
- Đệ tử đồng ý, nhưng tuyệt đối không phải vì danh tiếng học viện, mà là vì trong năm người có hai người là bằng hữu của đệ tử, hơn nữa, không phải hiện giờ đã có một người đồng ý rồi sao?
- Ta chỉ muốn biết người có thật lòng muốn tham gia hay không, về việc đó là vì nguyên nhân nào, ta không cần phải biết.
Đông Vi bình đạm nhìn Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm, nói:
- Hiện giờ ta có thể nói cho hai người biết nguyên nhân vì sao đệ tử học viện Lôi Đình xuất hiện ở thảo nguyên xanh bán tuyết, bởi vì đương kim thánh thượng muốn nhúng tay vào học viện Thanh Loan chúng ta, muốn học viện Thanh Loan phải giao đan dược tu hành cùng phương pháp tu hành cho hắn ta. Chắc hai ngươi cũng biết học viện Thanh Loan chúng ta thật sự không phải thống nhất hoàn toàn với nhau, có rất nhiều giáo sư và giảng viên suy nghĩ khác với Hạ phó viện trưởng, cho nên tiêu điểm tranh luận cuối cùng chính là giữa quan điểm của thánh thượng và Hạ phó viện trưởng, ai đúng ai sai. Mà học viện Lôi Đình được thành lập là nhờ thánh thượng đứng ở sau, vì vậy, nếu như lần này chúng ta thua cuộc, thánh thượng sẽ có lý do để nhúng tay vào học viện chúng ta, bắt chúng ta phải thay đổi.
- Hoàng đế Vân Tần?
Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm nhất thời ngừng thở. Cho dù Lâm Tịch là một người từ thế giới khác đến đây, nhưng hắn cũng biết bốn chữ "hoàng đế Vân Tần" ở một nơi còn coi trọng "quân quyền thần thụ" như thế gian này có quyền lực và uy nghiêm như thế nào. Ngay sau đó, hắn bỗng nhiên nhớ tới khí tức thiết huyết từ trên người Hoàn Nhan Mộ Diệp, sắc mặt Lâm Tịch nhất thời thay đổi, nghĩ tới một khả năng hắn không muốn xảy ra nhất, hỏi nhanh Đông Vi:
- Lão sư, chẳng lẽ học viện Lôi Đình...đã chọn đề xuất của mấy người Từ Sinh Mạt...cái phương thức tu hành kia?
Nghe Lâm Tịch nói như vậy, sắc mặt Đông Vi nhất thời biến lạnh, giống như được phủ thêm một tầng băng mỏng. Ông trầm giọng nói:
- Hai ngày trước có rất ít người biết việc này, nhưng hiện giờ đây không phải là bí mật gì nữa.
Sắc mặt Biên Lăng Hàm bỗng nhiên trắng bệch, khi nghĩ đến những đệ tử học viện Lôi Đình cũng như bọn nàng, còn rất trẻ và non nớt, nhưng không ngờ trong tay họ lại dính đầy máu tươi, nhưng đống máu ấy chỉ mang theo sự tanh hôi khi tính mạng mất đi chứ không hề có sự tồn tại của vinh quang hay trung trinh....nàng khẽ lắc đầu, bất chợt cảm thấy rất bi ai và phẫn uất, nhưng lại không biết diễn tả thế nào.
Lâm Tịch lắc đầu. Hắn biết với uy vọng học viện Thanh Loan hiện giờ, nếu như hoàng đế Vân Tần không có đủ lý do, hắn ta căn bản không thể nào ép học viện Thanh Loan đến như vậy. Cho nên, Lâm Tịch nhìn Đông Vi, nghiêm túc hỏi:
- Nói như vậy, trận chiến này chúng ta chỉ có thể thắng chứ không thể bại?
Đông Vi nhìn Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm, lắc lắc đầu, sau lạnh nhạt nói:
- Hai ngươi phải hiểu rằng số giáo sư đồng ý với quan điểm Từ Sinh Mạt rất nhiều, gần như chiếm một nửa học viện Thanh Loan, nhưng nguyên nhân khiến quan điểm của Hạ phó viện trưởng và chúng ta vẫn được chú trọng là vì thế giới này có rất nhiều việc, đôi khi phải dùng võ lực để giải quyết...Bọn họ không biết Trương viện trưởng đã để lại vật gì, nhưng từ trước tới nay vẫn không có người thắng được Hạ phó viện trưởng. Cho nên, dù các ngươi bị thua nhưng một khi Hạ phó viện trưởng nói không, vẫn không có ai ép được học viện phải sửa đổi. Nhưng nếu như không có lý do chính đáng, hoàng đế tuyệt đối sẽ làm những việc rất tàn ác, đến lúc đó, thứ chúng ta phải đối mặt không phải là lửa giận hoàng đế, mà chính là không đành lòng nhìn thấy nhiều người phải chết đi chỉ bởi vì chúng ta không đồng ý.
Hơi dừng lại, Đông Vi trầm giọng bổ sung:
- Bởi vì lý do cá nhân nhưng lại nguy hại đến tính mạng trăm quân nhân Vân Tần. Có thể đối với nhiều người tính mạng không phải là thứ gì đáng giá, nhưng chúng ta không thể không quản...Trước khi rời đi Trương viện trưởng đã để lại rất nhiều thứ, cũng có rất nhiều việc liên quan đến nhau, chúng ta không thể không quan tâm, không thể cứ mặc mọi thứ mà đi bộ trong sơn mạch Đăng Thiên. Hạ phó viện trưởng đã nói rằng đôi khi suy nghĩ và con đường ngươi đi rất mâu thuẫn với nhau...Trương viện trưởng chỉ muốn làm một người lữ hành quan sát hết thảy mọi thứ, siêu thoát trần thế, thanh tĩnh lắng nghe mọi vật, nhưng ngài lại phải nhập trần, phải lo lắng cho học viện Thanh Loan. Cũng giống như ngươi hiện giờ, ban đầu ngươi không muốn tham gia cuộc tỷ thí này, nhưng vì ngươi lo lắng những người ngươi yêu thương bị nguy hại, nên ngươi phải ra mặt đối đầu với cơn mưa này.
- Cuộc đời con người...đúng là có rất nhiều mâu thuẫn.
Lâm Tịch an tĩnh gật đầu, thở dài:
- Cuối cùng, con người có thể chọn cách sống cô độc, nhưng họ không thể chỉ là một cá thể riêng biệt trong thế giới này.
Đông Vi bỗng nhíu chặt chân mày, không ngờ Lâm Tịch sẽ nói lời như vậy.
- Hai bên chọn năm tân đệ tử, rốt cuộc sẽ tỷ thí như thế nào? Nếu như bọn họ đã từng giết người, đã từng vào sinh ra tử, vậy không phải bọn đệ tử sẽ bị thiệt sao?
Lâm Tịch nhìn Đông Vi, trực tiếp hỏi.